Chương 15: Huyết Ảnh Xuất Hiện (1)
Khi Lý Hạo mang theo Hắc Báo vào nhà.
Ngoài đường vắng lặng, thật lâu vẫn không có tiếng động.
Trong bóng tối, thấp thoáng một đôi mắt ánh xanh.
Dưới màn đêm, một bóng người đen kịt, từ trên xuống dưới đều là một màu đen, ngoại trừ đôi mắt xanh biếc mờ nhạt khiến người ta có chút sợ hãi, trên mặt y đeo một chiếc mặt nạ ma quái, che giấu ngoại hình của mình, không biết là nam hay nữ.
"Lý Hạo, bạn cùng lớp của Trương Viễn, bạn thân, một học viên cấp hai của Ngân Thành Cổ Viện. Lý Hạo đã bỏ học sau khi bạn hắn chết vào năm ngoái và gia nhập Tuần Kiểm Ti, từ đó đến nay vẫn đang theo đuổi vụ tự thiêu của Trương Viễn. Hôm nay hắn đã báo cáo với người đứng đầu phòng Cơ Yếu của Tuần Kiểm Ti là Vương Kiệt rằng sáu trường hợp tự thiêu có liên quan đến nhau và hắn muốn điều tra chúng cùng lúc."
Thông tin về Lý Hạo thoáng chốc hiện lên trong đầu bóng đen.
Lý Hạo đã bỏ học vào năm ngoái và gia nhập Tuần Kiểm Ti, thực sự đã tiến vào nội bộ.
Lý Hạo có khả năng là một nhân vật chủ chốt trong vụ án tự thiêu, nhưng vấn đề này không thuộc thẩm quyền của bóng đen. Bên trên có người căn dặn, tạm thời không nên động tới Lý Hạo, lưu lại vẫn còn hữu ích.
Trong lòng bóng đen thầm nghĩ, thực sự không thể khinh động.
Vừa rồi Lý Hạo nói chuyện với Viện Thạc lão sư sao?
Viện Thạc là nguyên lão đỉnh cấp của Ngân Thành Cổ Viện, chủ nhiệm khoa khám phá nền văn minh cổ đại và là người hợp tác với Tuần Dạ Nhân, là một trong số ít những nhân vật lớn ở Ngân Thành có thể trực tiếp nói chuyện với đội ngũ thần bí kia.
"Không cần người khác nói ta cũng biết Lý Hạo không phải là kẻ có thể dễ dàng động vào..."
Bóng đen lặng lẽ nhích đến gần nhà của Trương Viễn, y muốn biết vì sao Lý Hạo lại đến đây?
Tìm manh mối ư?
Trương Viễn đã tự thiêu chết ở cổ viện, trong nhà đối phương thì có thể có manh mối gì?
Hay là đến để tìm một thứ gì đó?
Về phần tìm kiếm cái gì cụ thể thì bóng đen không biết, nhiệm vụ của y chỉ đơn thuần là để mắt tới tất cả những ai ra vào hoặc thậm chí tiếp cận ngôi nhà của Trương gia.
. . .
"Gừ gừ!"
Một tiếng kêu trầm thấp phát ra từ cổ họng của Hắc Báo, nó cắn vào ống quần của Lý Hạo, có chút sốt ruột.
Dường như đang muốn tố cáo cho hắn biết thật sự có người đang theo dõi bọn họ.
Lý Hạo vẫn im lặng, nhưng trong lòng đã thêm phần cảnh giác.
Có ai đang đến gần đây sao?
Cuộc trò chuyện giữa ta và lão sư không đủ để xua tan suy nghĩ của bọn họ?
Không nói nhiều, hắn nhẹ nhàng sờ lên đầu Hắc Báo, trấn an một hồi, lúc bấy giờ Lý Hạo mới cẩn thận quan sát ngôi nhà hoang phế trước mặt.
Khuôn viên căn nhà không lớn.
Ngay phía trước là phòng khách.
Hai bên, một bên là phòng ngủ của Trương Viễn, một bên là bếp, nơi đây Lý Hạo rất quen thuộc, hắn thường đến khi còn nhỏ, thậm chí cả khi đã lớn.
Lần này mục tiêu chính của Lý Hạo là thạch đao Trương gia.
Hắn liếc nhìn căn nhà cũ nát một vòng, coi như không có ai theo dõi nhưng chắc chắn đã có người từng đến đây, chưa nói đến những thứ khác, chỉ tính riêng vị trí sắp đặt một số đồ đạc trong phòng thì Lý Hạo đã tin chắc chúng từng bị động qua.
Nhà của Trương Viễn, ngoại trừ y thì có lẽ Lý Hạo là người quen thuộc nhất.
Thậm chí hắn còn nhận ra cây cổ thụ trong sân từng bị đào cả rễ, sau đó mới được người trồng trở lại.
"Nếu thạch đao còn ở Trương gia thì hẳn là không ở trong nhà chính hay phòng ngủ."
Lý Hạo từng ăn dằm nằm dề nơi đây một quãng thời gian, đương nhiên biết rõ mọi chuyện. Hắn chưa bao giờ khách khí với Trương Viễn, lúc ngủ lại vẫn thường thích lục tung phòng của y lên để tìm này tìm kia.
"Lần cuối cùng ta nhìn thấy thạch đao là khi Trương thúc đánh Tiểu Viễn. Ta còn nhớ rằng Trương thúc đã tùy tiện ném nó xuống đất, có điều không biết sau đó có ai nhặt nó lên hay không."
Lý Hạo hồi tưởng lại quá khứ, chỉ e cha Trương Viễn cũng không coi trọng thứ đồ được coi là vật tổ tiên truyền lại này.
Một viên đá vỡ mà thôi.
Đồ vật tổ tiên cái gì chứ?
Nếu Trương Viễn không phát hiện ra nó, có khi cha y sẽ không bao giờ nhớ rằng có một viên đá như vậy được người lớn trong gia tộc truyền lại.
Lần theo một vị trí không rõ ràng trong trí nhớ, Lý Hạo chậm rãi đi về phía góc sân.
Có một đống đất đá chất ở đó, ban đầu chúng được sử dụng để tạo nên bức tường trang trí.
Lý Hạo quan sát một lượt nhưng ở đây không tìm thấy viên đá trong ký ức.
Hắn nhớ rằng viên đá ấy có hình dạng tựa như một thanh đao.
"Có người đang lén lút nhìn chằm chằm ta, gióng trống khua chiêng đi tìm cũng không tốt."
Nghĩ đến đây, Hắc Báo vẫn không có động tĩnh gì đột nhiên nhỏ giọng kêu.
"Gừ gừ!"
Không phải âm thanh hung dữ khi bảo vệ thức ăn mà là mang theo chút sợ hãi, Hắc Báo đang rên rỉ.
Bất giác, da đầu Lý Hạo đột nhiên râm ran, lông tơ trên người dựng thẳng lên.
Hắn nhìn theo tầm mắt của Hắc Báo về hướng nhà chính, cảm thấy tim mình đang đập thình thịch một cách khó có thể khống chế.
Cửa nhà chính ban đầu đóng chặt, không có thứ gì.
Nhưng lúc này, cánh cửa đã mở ra một khe hở, trong khe hở đó mơ hồ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đỏ.
"Huyết ảnh?"
Tim Lý Hạo đập kịch liệt, huyết ảnh tìm đến rồi ư?
Nhưng theo suy luận của hắn, huyết ảnh sẽ ra tay vào một đêm mưa mới đúng, hiện tại sao lại xuất hiện, hơn nữa lại còn ở Trương gia?
"Chẳng lẽ... huyết ảnh một mực đợi ở Trương gia để tìm thạch đao, chưa hề rời đi?"
Mồ hôi lạnh rỉ ra từ đỉnh đầu Lý Hạo.
Cả người hắn lạnh ngắt, tay chân cứng đờ.
Gặp nhau quá sớm!
Lý Hạo còn chưa chuẩn bị đầy đủ mà đã gặp phải huyết ảnh, một khi đối phương động thủ với mình, thiêu đốt mình, khi đó Lý Hạo gần như không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
"Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?"
"Chết tiệt, xuất hiện sớm quá, ta còn chưa gặp Tuần Dạ Nhân..."
Lý Hạo đờ đẫn đứng đó, hắn rất muốn xoay người chạy trốn, nhưng khả năng cao là bên ngoài cũng có người đang theo dõi hắn.
Đúng vậy, người bình thường không thể nhìn thấy huyết ảnh.
Ta không thể tự mình trốn thoát!
Nếu không, cho dù có trốn thoát thì mọi chuyện cũng sẽ bại lộ, việc nhìn thấy huyết ảnh chính là một rắc rối cực lớn.
Nếu không thể nhìn thấy thì đáng ra ta không có lý do gì để sợ hãi mới phải.
Vô số ý nghĩ lóe lên, một khắc sau đó, Lý Hạo chợt quát: "Tiểu quỷ chết tiệt, yên lặng chút đi!"
Hắn mắng Hắc Báo xong lại quay về phía nhà chính: "Ai đang ở bên trong? Ta là người của Tuần Kiểm Ti."
Lý Hạo cầm súng nhắm ngay nhà chính, lại quát: "Là ai? Bước ra!"
Hắn biết rõ huyết ảnh ở góc tường nhưng cố nhịn không nhìn nó mà là nhìn chằm chằm cửa lớn rồi quát tháo ầm ĩ.
Lý Hạo nhích lại gần cửa nhà chính.
Đột nhiên, hắn giơ chân tung một cú đá, một tiếng rầm vang lên, cửa nhà chính trực tiếp bị Lý Hạo đá văng.
Tiếng động ầm ĩ đã thu hút sự chú ý của một vài gia đình gần đây.
Loáng thoáng, truyền đến một trận xôn xao.
Lý Hạo mặc kệ bọn họ nghĩ gì, hắn lại tiếp tục lớn tiếng: "Có ai không? Ta là tuần kiểm. Nếu không đi ra, ta sẽ bắn!"
Lúc bấy giờ, Lý Hạo nhìn chằm chằm phía trước, mồ hôi trên trán túa ra, cánh tay run rẩy lợi hại.
Dưới chân, Hắc Báo đã nằm bất động từ lâu vì kinh sợ.
Không có ai cả!
Trong dư quang của Lý Hạo, trong đôi mắt của Hắc Báo, lúc này, huyết ảnh đang thực sự đứng ở bên trái Lý Hạo, huyết ảnh còn kề sát bên má hắn.
Tuy nhiên, Lý Hạo lại tỏ vẻ không hề phát hiện, lại càng không có bất cứ phản ứng gì.
Tầm nhìn của hắn vẫn dán thẳng về phía trước.