Tinh Môn (Dịch)

Chương 12: Ngũ Cầm Tân Thư (1)




Chương 12: Ngũ Cầm Tân Thư (1)

Lý Hạo liếc mắt nhìn Hắc Báo, Hắc Báo tự nhiên không có bất kỳ phương pháp tu luyện nào, cho nên nó cũng giống hắn, chỉ có thể để cho năng lượng ánh sao tự mình chảy qua người rồi trôi tuột đi, nhưng cho dù chỉ ở trong cơ thể một thời gian cực ngắn thì dường như vẫn có tác dụng cường thân kiện thể.

Lúc này Lý Hạo nhìn số nước còn lại trong tô.

Hắn nhanh chóng đưa ra vài kết luận.

Đầu tiên, ngọc kiếm thực sự chứa năng lượng ánh sao, nhưng nó cần nước sôi để trung hòa thì mới có thể thẩm thấu lực lượng đó vào trong nước.

Thứ hai, nguồn năng lượng này có tác dụng cường thân kiện thể nhưng lại không lưu giữ được quá lâu.

Thứ ba, việc đạt được sức mạnh bí ẩn có lẽ phải thông qua bí tịch hoặc các hệ thống khác, không thể tùy tiện hấp thụ nguồn sức mạnh này thông qua ăn uống.

Thứ tư, có lẽ ta chính là phế vật!

Lý Hạo nghĩ tới điểm thứ tư, không phải loạn tưởng mà là hắn đang nghĩ xem đối với việc tu luyện huyền lực, có phải người tu luyện cần đạt yêu cầu gì đó hay không?

Nhỡ đâu người khác uống nước này có thể lưu trữ được, mà hắn thì lại không thể.

Đây không phải là chuyện không thể xảy ra.

Nếu tất cả mọi người đều có thể đạt được sức mạnh thần bí, vậy thì một Ngân Thành to lớn như vậy không có khả năng không có bất kỳ tiếng gió nào.

Sau khi viết ra những điểm nghi vấn đó xuống, Lý Hạo lại cẩn thận cảm thụ thân thể mình một phen.

Chẳng có thay đổi gì mấy.

Không có sức mạnh vô hạn trong chớp mắt như tưởng tượng, cũng không giống như Hắc Báo, lông tóc trở nên đen bóng mượt mà.

"Chỉ tương tự như dòng suối nóng chảy qua khiến bụng ấm lên, dễ chịu hơn, ngoài ra không còn cảm giác gì khác."

Lý Hạo lẩm bẩm một câu, một khắc tiếp theo, hắn đột nhiên có chút bất lực.

Sự thay đổi của ta còn chẳng bằng một con chó!

Hắc Báo cũng uống nước, ít nhất bộ lông đen trở nên sáng bóng hơn, còn ta tự mình uống lại chẳng thu được cảm giác lớn lao gì.

"Chẳng lẽ, ta còn phế hơn cả Hắc Báo?"

Lý Hạo cười khổ.

Hắn suy đoán không biết là vì lần đầu tiên ngâm nước, nên có phải hiệu quả tốt hơn một chút hay không, nhưng nếu nói vậy cũng không đúng, có lẽ hắn thật sự không bằng con cún con này.

Đúng là khiến người ta tức chết!

"Như thế này không được, tất cả năng lượng ánh sao dường như đang bị lãng phí. Sau khi tràn ra khỏi cơ thể ta thì nó sẽ biến mất vô tung vô ảnh."

Lý Hạo cau mày nhìn nửa bát nước còn lại trong tô, không dám tùy tiện uống, hắn sợ lãng phí!

Sức mạnh này có thể được giữ lại trong nước, uống vào thì có thể hấp thu được một lúc, nhưng một khi nó thoát ra khỏi dạ dày thì sẽ trực tiếp bay hơi.

"Tinh Không Kiếm có thể ngâm mãi trong nước hay là bị giới hạn số lần?"

Quá nhiều thứ chưa xác định khiến Lý Hạo không dám tùy tiện phí phạm tô nước trước mặt.

"Việc quan trọng cần làm là tìm cách lưu giữ năng lượng ánh sao. Nếu có thể hấp thụ toàn bộ năng lượng vào cơ thể, hẳn là sẽ xảy ra một số thay đổi..."

"Không thể nhìn bằng mắt rồi nói là lãng phí được, cũng chẳng biết hiệu quả của tô nước này sẽ tồn tại được bao lâu..."

Lý Hạo đứng dậy đi lòng vòng, tập trung suy nghĩ mọi chuyện.

Bỗng hắn nhớ tới một cuốn sách, hay nói đúng hơn là một bản ghi chép được gọi là "Ngũ Cầm Tân Thư" do lão sư truyền lại.

Một phương pháp nhỏ có thể dưỡng sinh hợp lý, được lão sư phỏng theo một số ghi chép về văn minh cổ đại, lão sư đã hơn bảy mươi tuổi vậy mà có thể đi như bay, thậm chí còn đánh đập Lý Hạo một cách thô bạo, không chừng cuốn “Ngũ Cầm Tân Thư" có hiệu quả.

“Ngũ Cầm Tân Thư” không liên quan gì đến hệ thống huyền bí, chỉ là nói về cách vận động cơ xương toàn thân hữu hiệu đến mức tối đa.

Lý Hạo hy vọng sau khi luyện tập một chút, biết đâu cơ thể lại hấp thu được nhiều năng lượng ánh sao hơn.

Về phần có tác dụng hay không thì chỉ có thể cố gắng hết sức trước, còn lại thì nghe theo mệnh trời.

“Ngũ Cầm Tân Thư” giảng giải về phản ứng cơ bản khi đi săn của năm loại cầm thú: hổ dũng mãnh, nai hiền hòa, gấu điềm tĩnh, vượn khéo léo, chim nhanh nhẹn.

Viên lão đặc biệt tinh thông các phương pháp của vượn và chim.

Nói một cách đơn giản, Viên lão hy vọng rằng ông có thể chạy nhảy khéo léo như một con vượn, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như một con chim, có thể vượt qua nhiều chướng ngại vật khác nhau, điều này có lợi cho việc cần thoát hiểm ngay lập tức.

Về phần Lý Hạo, thời còn ở Ngân Thành cổ viện, hắn có theo lão sư học nhưng chỉ học được phương pháp của vượn, bốn loài vật còn lại đều chỉ đọc sơ qua, chưa nghiên cứu sâu, mà chuyện này cũng không thể tinh thông trong một sớm một chiều, cần phải liên tục học hỏi và rèn luyện.

"Thử một chút xem!"

Lý Hạo không phải là người thiếu quyết đoán, huống chi chỉ thử thôi cũng chẳng mất mát gì.

Hắn khởi động làm nóng người xong, cảm giác dễ dàng thích ứng hơn so với trước, chẳng mấy chốc liền bưng cái tô lên uống một ngụm nước ngâm ngọc kiếm.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Hạo đột ngột hành động như một con vượn, động tác nhanh nhẹn, hắn nhón gót, chân nhún xuống, nhảy lên không trung, đôi tay khéo léo, trong tích tắc, hắn chụp lấy vòng treo giữa phòng rồi lắc lư trên đó.

Vòng treo này được Lý Hạo đặc biệt chuẩn bị cho việc nghiên cứu "Ngũ Cầm Tân Thư".

Đặc tính của vượn chính là khéo léo.

Đây cũng là thứ mà lão sư của Lý Hạo rất am hiểu, vì vậy môn đầu tiên Lý Hạo học cũng là thứ này, lợi dụng hoàn cảnh hiện hữu mà tìm ra phương án thoát hiểm tốt nhất, nhanh nhất và tiết kiệm sức lực nhất có thể.

Lúc bấy giờ Lý Hạo hoàn toàn tiến vào trạng thái, chỉ cảm thấy thân thể linh hoạt hơn rất nhiều so với trước kia.

Nắm lấy vòng treo, lắc lư một hồi, hai chân đạp vào tường, thuận thế dùng sức lộn ngược lên không trung, hai tay vung ra như một con vượn, lần thứ hai nhảy lên trên không trung, hắn tóm lấy lưng ghế sô pha trước mặt chỉ trong một lần thử.

Mượn lực hai tay, Lý Hạo tiếp tục nhảy qua nhảy lại trong phòng khách.

Phòng khách khá nhỏ, lại chứa rất nhiều đồ cho nên thật ra không gian không quá lớn.

Nhưng vào lúc này, bóng dáng của Lý Hạo không ngừng lóe lên trong không gian nhỏ bé ấy, cực kỳ nhanh nhẹn.

Sức của hắn không quá mạnh, thể trạng cũng không phải cực kỳ cường tráng, so với người bạn Trương Viễn của mình thì Lý Hạo thực sự giống như học đệ cấp dưới hơn.

Trương Viễn to con như gấu, còn thể hình của Lý Hạo vừa vặn phù hợp với kỹ năng của loài vượn.

Vóc dáng quá lớn thì sẽ khó mà thi triển được kỹ năng trong không gian nhỏ hẹp như này.

"Hộc hộc!"

Tiếng thở hổn hển vang lên trong phòng.

Trò chơi vượn leo trèo tưởng chừng đơn giản này thực sự vô cùng tiêu tốn năng lượng, nó cần phải phối hợp với phương pháp hít thở được ghi trong “Ngũ Cầm Tân Thư'' để sử dụng hợp lý sức mạnh thể chất của một người.

Phương pháp hít thở không phải là võ công bí thuật, mà chỉ đơn giản là dạy người ta cách điều chỉnh hơi thở của mình, khi nào thì hít vào, khi nào thì thở ra, nín hơi ra sao, làm thế nào mới không bị sốc hông.

Tất nhiên, nói thì dễ nhưng làm lại rất khó.

Tuy Viên lão đã cải biên cuốn "Ngũ Cầm Tân Thư" để khiến nó phù hợp cho mọi người rèn luyện hơn, nhưng ngay cả ông cũng phải tốn rất nhiều sức lực để thích nghi với phương pháp hít thở ấy.

"Ngũ Cầm Tân Thư" không phải là vật bí truyền gì, kỳ thực rất nhiều người ở Ngân Thành cổ viện đều biết, thứ mà Viên lão không công khai chính là phương pháp hít thở mà đa phần mọi người đều không thấy quan trọng này.

Viên lão chỉ truyền lại phương pháp hít thở cho một vài học trò tâm đắc.

Lúc bấy giờ, Lý Hạo nhớ lại bài học xưa, không ngừng điều chỉnh nhịp thở gấp gáp của mình.

Trọn vẹn một bộ pháp leo trèo như vậy trên thực tế không kéo dài bao lâu, từ đầu đến cuối chỉ diễn ra chừng ba phút, tuy chỉ ba phút nhưng cũng đủ để khiến một người trưởng thành kiệt sức khi vận động nhanh với cường độ cao như vậy.

Lý Hạo đã tập luyện được ba năm, hiện tại hắn miễn cưỡng cũng có thể hoàn thành được hai lần, sau khoảng 6 phút sẽ kiệt sức hoàn toàn, mệt đến mức bò dậy không nổi.

Trong khi đó người thầy hơn 70 tuổi của hắn lại khỏe hơn nhiều, nghe nói kỷ lục cao nhất của Viên lão là 5 lần, kéo dài những 15 phút.

Hành động cường độ cao, tốc độ cao, cực kỳ linh hoạt này mà kéo dài 15 phút, Lý Hạo vẫn luôn không thể tin được.

Trong trường hợp nguy hiểm, nếu có thể tẩu thoát nhanh như một con vượn trong 15 phút mà vẫn không biết mệt thì chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn hơn.

Đương nhiên, lúc này Lý Hạo cũng không nghĩ nhiều đến thế.