Tình Mê Ý Loạn: Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh!

Chương 8: Tôi với cậu không thân thiết đến mức đó!




Trong thế giới tăm tối của Thẩm Tư Niên, chưa bao giờ có một thứ gọi là ‘tình thương’ từng tồn tại.

Kể cả sự có mặt của anh trên đời này chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Vì sao ư?

Vì ba không cần anh, anh chị em trong dòng tộc không cần anh. Thậm chí đến cả người mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày để sinh ra anh cũng vứt bỏ anh. Họ đều không cần anh.

Anh từng thẫn thờ dành cả một ngày để quan sát những đứa trẻ hạnh phúc khi chúng nắm tay ba mẹ đi công viên, cùng ăn tối, cùng cười đùa rồi lại nhìn lại bản thân.

Tại sao anh không thể có được niềm vui như chúng, tại sao ba mẹ anh lại không ở cùng nhau, tại sao anh chưa từng có một lần nào cùng họ đi chơi và tại sao thay vì những đứa trẻ đó được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc gia đình mà anh lại phải ngày ngày chứng kiến những trận cãi vã, đánh đập giữa người thân sinh ra anh.

Anh đã từng tự đặt ra rất nhiều câu hỏi như vậy khi còn là một đứa trẻ.

Nhưng... bất kì câu hỏi nào của anh đều không có lấy một lời giải đáp.

Bởi vì... sẽ chẳng có ai quan tâm đến một đứa trẻ bất hạnh như anh cả.

Đến sau này khi lớn lên, tự bản thân anh đã ngộ ra rằng anh không có được tuổi thơ, không có được hồi ức kỉ niệm, không có được niềm vui, niềm hạnh phúc như bao đứa trẻ khác vì gia đình anh, ba mẹ anh không giống như bao gia đình khác.

Ba mẹ chúng đến với nhau vì tình yêu, niềm hạnh phúc còn giữa ba và mẹ anh lại chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại chính trị để củng cố địa vị đôi bên. Trong cuộc hôn nhân ấy không có bất kì thứ tình cảm nào được tồn tại, chỉ có lợi ích và lợi dụng lẫn nhau.

Đáng trớ trêu thay, mẹ anh lại yêu ông ta đến sâu đậm. Bà bất chấp mọi thứ, đánh đổi cả mấy mươi năm thanh xuân và hôn nhân của chính mình chỉ để cùng ông sống dưới chung một mái nhà.

Nhưng người đàn ông đó quá tàn nhẫn, ông ta dẫm đạp lên thứ tình cảm mà ông ta cho là vô nghĩa ấy, từng bước hủy hoại đi cuộc đời của một người con gái hết lòng hết dạ vì ông ta.

Cho đến một lần, hai người đã vô ý phát sinh quan hệ rồi có anh. Mẹ anh – bà đã vui biết chừng nào khi có được đứa con mang trong mình dòng máu của mình và người bà yêu thương, bà đã từng tưởng tượng hạnh phúc của một nhà ba người, từng hi vọng ông ta sẽ thay đổi thay độ của mình mà chấp nhận bà, yêu thương bà và đứa con trong bụng.

Nhưng bà đã sai, khi biết bà mang thai, trên mặt ông ta chỉ có một biểu cảm thờ ơ, hờ hững lạnh lùng buông một câu: “ Phá đi!”. Đơn giản chỉ có hai chữ nhưng nó đã làm bà chết tâm. Bà cố chấp sinh anh ra nhưng lại ích kỉ dùng anh để trói buộc mối hôn nhân không có kết quả này.

Sinh anh ra nhưng không hề dành cho anh một chút tình thương nào. Anh sinh ra vô cùng giống ông ta, ông ta mang tình nhân về nhà ngày ngày ân ái trước mặt bà. Bà không thể làm gì thay vào đó người hứng chịu cơn thịnh nộ của bà ta mỗi ngày lại là anh.

Trong kí ức của anh, chỉ có những trận đòn roi, nó giống hệt như là cơm bữa. Đến nỗi anh không còn cảm giác đau đớn khi mỗi nhát roi đáp xuống thân thể mình nữa.

Quen rồi thì tất nhiên sẽ mặc cảm với nó rồi?

Ngỡ tưởng trong thế giới nhỏ bé của anh sẽ chỉ có đau thương, cho đến khi người con gái ấy xuất hiện.

Cô rất xinh đẹp, đứng trước mặt anh cô giống như là nàng thiên thần từ trên thiên đường vậy, vừa thuần khiết vừa ấm áp vừa xinh đẹp.

Cô rực rỡ và toả sáng cứ thế mà bước vào thế giới tối tăm lạnh lẽo của anh. Cô cho anh hơi ấm, dạy anh cách yêu thương, cho anh cảm nhận được thứ tình cảm mà bản thân chưa từng được nếm trải.

Cô đối với anh, đối với cậu bé năm ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Đối với anh, cô không khác gì cả thế giới, là người con gái anh yêu bằng cả sinh mệnh, là người con gái mà anh tâm tâm niệm niệm suốt gần 20 năm trời.

Và... người con gái trong câu chuyện ấy của anh không ai khác chính là Khương Nhiễm.

Thẩm Tư vừa bắt máy nghe người đầu bên kia báo cáo, tay còn người vừa cầm một tấm ảnh nhỏ, thỉnh thoảng lại dùng ngón cái vuốt nhẹ lên khuôn mặt người con gái trong ảnh, ánh mắt không giấu nổi sự dịu dàng.

“ Điều tra đến đâu rồi?”

“ Boss, tra được người động tay động chân với Khương tiểu thư rồi!”

“ Ai?”

“ Người động tay động chân là một nhân viên bình thường. Nhưng người chủ mưu đứng đằng sau lại có liên quan đến đại thiếu gia Chu gia – Chu Tự Lâm. Tên nhân viên đó là fan não tàn của anh ta nên chắc đã bị anh ta lợi dụng.”

“ Ồ! Chu gia? Chu Tự Lâm?”

Giọng anh đanh lại, ánh mắt từ dịu dàng bỗng chuyển sang sắc lạnh, ẩn chứa cơn giận dữ đáng sợ.

“ Lá gan cũng không nhỏ, lại dám với tay động đến cả người phụ nữ của tôi cơ đấy! Kiệt Duẫn, cậu biết bản thân phải làm gì, đúng không?”

Kiệt Duẫn chính là tên người ở đầu dây bên kia, là cánh tay trái đắc lực dưới trướng của Thẩm Tư Niên cũng là một trong những người anh tin tưởng nhất.

“ Tôi biết mình cần làm gì, boss cứ yên tâm ở tôi. Ngoài ra... tôi con phát hiện ra người tên Giang Lâm cũng có tham gia vào kế hoạch lần này, người này là nghệ sĩ của Hoa Nghệ.”

Ôh~ thú vị vậy sao?

“ Lại một người không biết an phận.” Nhưng mà đối với người này, Thẩm Tư Niên muốn từ từ chơi đùa với cậu ta. Đối với anh, cậu ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Đành để cậu ta cười thêm mấy ngày nữa vậy.

“ Chưa cần động đến cậu ta. Tôi còn cần giá trị của cậu ta.”

“ Vâng!”

“ Còn nữa... cậu làm thủ tục xuất viện cho tôi, làm kín đáo một chút, đừng để cô ấy phát hiện.”

“ Tôi đi làm ngay.”

Nhiễm!

Bất cứ ai cũng không thể làm tổn thương đến chị.

Người làm chị bị thương thì tôi... sẽ bắt hắn phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần.

...

Khương Nhiễm nhìn vào màn hình điện thoại, hai mày cau lại , chủ yếu toàn là tin tức cô và Thẩm Tư Niên.

Nào là 'Thẩm Tư Niên được Khương tổng bao dưỡng’ , 'Thẩm Tư Niên là người tình bí mật của tổng giám đốc tập đoàn Hoa Nghệ'.

Trong đó nổi bật nhất là thông tin 'Thẩm Tư Niên vì muốn bảo vệ người mình yêu mà bất chấp mọi nguy hiểm’.

Không ngờ chỉ mới mấy tiếng đồng hồ mà Khương Nhiễm và Thẩm Tư Niên đã chiếm trọn vị trí đầu bảng của các trang web rồi.

Hơn nữa cánh nhà báo này cũng có trí tưởng tượng thật phong phú, cái gì mà người anh yêu, cái gì mà người tình bí mật chứ.

Tất cả hoàn toàn vô lí.

Cô với anh tiếp xúc được có mấy lần mà họ có thể tạo lên một câu chuyện hão huyền như thế.

“ Tiểu Vi, em cho bộ phận kĩ thuật ép mọi thông tin xuống.” nhìn Lý Vi, giọng điệu cô dường như không vui, nói.

“ Vâng! Em đi làm luôn.”

“ Ờ...”

Dáng vẻ ngập ngừng này không giống tác phong thường ngày của cô khiến Lý Vi không khỏi ngạc nhiên, cô lúng túng không biết có nên rời đi hay không, cuối cùng vẫn mạnh dạn lên tiếng.

“ Chị Nhiễm, chị còn chuyện gì cần căn dặn sao?”

“ Cũng... không có gì, vết thương của Thẩm Tư Niên thế nào rồi?” Dù gì anh bị thương cũng là vì bảo vệ cô, cô hỏi thăm một chút chắc cũng hợp tình hợp lí đi.

“ Cái này em cũng không biết rõ lắm nhưng nghe bảo cậu ấy xuất viện rồi.”

...

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Khương Nhiễm vẫn quyết định đi thăm Thẩm Tư Niên.

Đằng nào căn hộ của anh cũng cách căn hộ của cô có mấy bước chân, người ta bị thương vì cô. Về tình về lí thì cô cũng nên đi hỏi thăm anh một chút.

Cô cúi xuống nhìn hộp cháo trên tay. Dù gì cũng bỏ công sức cả một buổi chiều để nấu cháo cho anh. Cũng không thể đổ đi được. Như vậy quá lãng phí.

Nhưng mà... cô cũng đã đứng trước cửa phòng anh gần 20 phút sau rồi, không biết có nên gõ cửa hay không.

Trong khi vẫn còn đang do dự thì cánh cửa không được thông báo trước bất ngờ mở ra, nhìn thấy người trước mặt mình là cô, Thẩm Tư Niên kinh ngạc.

Sao cô ấy lại ở đây?

“ Sao chị...”

Khương Nhiễm bất ngờ, dường như không dự đoán được người bên trong sẽ mở cửa đột ngột như thế. Cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, giọng vẫn điềm tĩnh như mọi khi.

“ Vết thương của cậu thế nào?”

Cô đây là đang quan tâm anh sao?

Trong lòng anh như nở hoa, vui vẻ đáp.

“ Được chị quan tâm nên vết thương của tôi tất nhiên không có gì đáng ngại, đây cũng chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”

Nghe anh nói thế, không biết vì sao trong lòng cô lại buông xuống được một gánh nặng.

Có lẽ là vì cậu bị thương thay cô cũng có thể là vì nguyên nhân khác.

Nhưng cô đoán chắc chắn là vì ý đầu.

“ Ai quan tâm cậu.”

Chợt nhớ đến một chuyện, cô đưa cho cậu chiếc cặp lồng sắt.

“ Cháo tôi nấu, coi như cảm ơn việc cậu đã bảo vệ tôi.”

Thẩm Tư Niên vui vẻ, mặt không giấu nổi sự hạnh phúc khó cưỡng, anh nhanh chóng nhận lấy đồ từ chỗ cô, rồi cứ nhìn chằm chằm hộp cháo trên tay.

Đây là đồ cô nấu sao?

Khương Nhiễm chưa từng xuống bếp cũng không biết nấu cơm nhưng lần này cô lại đặc biệt nấu cháo là vì anh sao?

Anh cảm thấy việc bị thương này vô cùng đáng.

Rất đáng!

Khương Nhiễm nheo mày khó hiểu nhìn vẻ mặt rạng rỡ của anh nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

“ Nếu không còn chuyện gì thì tôi về trước. Cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói rồi, Khương Nhiễm quay người rời đi. Nhưng... cổ tay lại bất ngờ bị anh giữ lấy.

“ Chị không muốn vào nhà tôi chơi một lát sao?”

Cô nhìn cậu, ánh mắt tĩnh lặng, rút tay lại, nhàn nhạt nói, thái độ trước và sau thay đổi một cách chóng mặt đến nỗi khiến anh không kịp phản ứng lại, nụ cười trên môi từ lúc nào đã tắt lịm không còn.

“ Không cần thiết. Tôi với cậu không thân đến mức đó.”

Tuy Thẩm Tư Niên đã đỡ giúp cô một thanh sắt nhưng cũng chỉ dừng ở đấy thôi.

Giữa họ sẽ không thể phát sinh bất kì mối quan hệ hay ràng buộc ngoài khác ngoài cấp trên và cấp dưới cả.