Tĩnh Lạc Truyền Kỳ

Tĩnh Lạc Truyền Kỳ - Chương 8




“ Công chúa, ngoài kia mọi người đều bàn tán đến chuyện nhục nhã kia của Lâm gia. Xem ra, hiện tại Lâm gia đã không thể đứng vững tại kinh thành rồi. Trong vòng một ngày, tất cả thương nhân đều từ chối các sinh ý hợp tác cùng Lâm gia. Người dân trong thành lại không ngừng phỉ nhổ Lâm Quách thị cùng Lâm Phụng Kiều. Ha…ha… thần thấy phần lễ vật lần này của chúng ta quả là hữu hiệu nha.” Y Tầm Oa Tra hưng phấn kể lại nhưng gì y vừa nghe được sau một vòng dạo quanh kinh thành.



“ Ân.” Tĩnh Lạc đạm mạc gật đầu. trong lòng không khỏi cười lạnh trước diễn cảnh của Lâm gia.



“ Công chúa thế tiếp theo chúng ta làm gì ??? ” Lục Ngọc háo hức chờ đợi mệnh lệnh của Tĩnh Lạc. Lâm gia kia quả thật chịu đúng tội mà. Nàng đang mong đợi hành động kế tiếp của công chúa vô cùng.



“ Tạm thời cứ để hiện trạng diễn ra như thế đi.” Tĩnh Lạc muốn cho Lâm gia một khoản lặng trước những đợt sóng trả thù của nàng.



“ Các ngươi lui về nghỉ ngơi đi.” Nàng nhẹ nhàng hạ lệnh cho bốn người bọn họ.



“ Dạ, bọn thần/ thuộc hạ cáo lui ” cả bốn người lần lượt rời khỏi phòng của Tĩnh Lạc.



‘ Lâm gia, đó mới là phần lễ nhỏ ta dành cho các người thôi. Các ngươi khoan suy sụp vội nha, chờ ta hảo hảo chơi đùa với các ngươi đã.’ Nàng vẫn ngồi trên ghế quý phi, rót cho mình một ly trà, âm thầm suy tính cho hành động tiếp theo của mình.




Bỗng nhiên nàng nhớ đến nam tử có đôi tử mâu kia. Lần đầu hai người gặp mặt chính là đêm hôm đó, khi nàng phát hiện có người trên cây gần đó đang quan sát mình, khi hắn xuất hiện trước mặt nàng, thì cảm giác đầu tiên của nàng về hắn chính là, ‘ nam tử này rất cô độc, hơn nữa trong lòng hắn còn có một vết thương lớn, rất khó xóa nhòa, dù hắn bề ngoài lãnh ngạo, độc tôn, lạnh lùng. Nhưng mà đôi tử mâu kia lại thể hiện một thứ hoàn toàn trái ngược, hắn cũng khao khát được yêu, được ấm áp, nàng lúc đó dường như có thể từ hắn, mà nhìn thấy mình, và nàng tin chắc, hắn cũng thế, vì từ đôi mắt mà hắn nhìn nàng, nàng có thể hiểu được, đó là ánh mắt của một người khi nhìn thấy chính bản thân mình, cũng như nhìn thấy được một người đồng cảnh ngộ với mình ’.



……………..



“ Ngươi là ai ??? ” Tĩnh Lạc nhìn nam tử trước mặt, nghi vấn hỏi.




“ Quân Dạ Hàn ” nam tử mỉm cười khẽ đáp.



“ Giáo chủ Thiên Ma giáo ??? ” Tĩnh Lạc tò mò nhìn hắn.



“ Ân ” Quân Dạ Hàn nhẹ gật đầu.




‘ Sao nàng lại dễ dàng biết thân phận của hắn??? ’ Quân Dạ Hàn trong lòng nghi hoặc nhìn nàng.



“ Không biết đêm hôm khuya khoắt, giáo chủ đại giá quang lâm, có việc gì ??? ” Tĩnh Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm, lên tiếng hỏi.



“ Giết người ” Quân Dạ Hàn âm thanh sâu kín, có hàm chứa cả sát ý, cùng oán hận.



‘ Đúng vậy, ban đầu hắn tính vào cung giết người đàn bà kia. Nhưng hắn lại thay đổi dự định. Hắn phải thám thính cho kỹ càng đã. Sau đó sẽ bắt đầu hành hạ bà ta, để bà ta chết dần chết mòn, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng hắn ’. Hắn thầm nghĩ.



“ Ta có thể hỏi nguyên do sao ??? ” không hiểu sao đối với nam nhân này, nàng lại đột nhiên nổi lên hứng thú. (TL: Lạc tỷ có vấn đề…; TT: gặp người cùng cảnh ngộ, nên muốn chia sẻ mà >^.^