Tình Kiếp Mẫu Đơn

Chương 44: rời đi âm thầm




Không hiểu sao khi say nàng lại sinh ra cái tính bướng bỉnh như vậy, lần đầu tiên nàng về đúng cái tuổi 19 của mình, cái tuổi xuân xanh ngời ngợi, ngô nghê bất cần đời. Nàng loạng choạng bước đi trên hàng ngói nhỏ, chân nọ đá chân kia, khiến người đi theo sau không khỏi mồ hôi lại thấm ướt lưng. Đúng là không thể khiến người khác ngừng lo lắng được mà. Hắn thở dài đầy bất đắc dĩ, bình thường có những kẻ càn rỡ như thế này đều bị hắn một quyền đá văng đi, nhưng với thiếu niên này thì khác, hắn thật sự không nỡ.



Tâm trí cuốn vào dòng suy tư, một bóng người nhanh chóng đổ xuống khiến hắn không kịp hoàn hồn. Nàng cứ thế thả lỏng người, dang tay ngã xuống, như một chú chim nhỏ, hồn nhiên vỗ cánh bay lên, còn nàng ... bay xuống. Thanh niên nào đó đứng hình trong giây lát.



Nhanh chóng phi thân xuống cùng nàng, cố gắng nắm lên thân ảnh đang rơi nhanh xuống kia, hắn lần đầu tiên dậy lên khao khát cứu một người đến vậy. Ôm được thân thể nhỏ bé ấy, hắn như trút đi được một gánh nặng, khẽ trở người, lấy thân tiếp đất làm đệm thịt cho nàng.



Tấm lưng truyền đến cảm giác đau đớn nhưng không sao làm át đi nỗi lo lắng trong lòng hắn. Đưa tay đặt lên đôi tay nho nhắn ấy, hắn nhanh chóng bắt mạch.



- Phù ... may quá, hắn không bị thương gì ... khoan đã, đây là mạch ... ahahahaha, không thể tin được, là ý trời là ý trời ... nàng là con gái.





Như tìm được người tình trong mộng, hắn nhanh chóng ôm chặt thân thể được say nồng kia, nhưng lại không dám dùng quá lực, hắn sợ nàng đau. Thật may, nàng không phải nam nhi, ta không phải đoàn tụ ... cảm ơn nàng đã xuất hiện trong cuộc đời ta.




Nhưng cái ôm ấy chẳng được bao lâu, một viên đá nhỏ nhanh chóng được bắn về phía hắn, tạo nên một cơn đau đơn thấu xương, khiến hắn không thể nào không buông tay. Thân ảnh ấy chợt hiện rồi chợt mất, như một lời mời gọi hắn đi theo. Nhẹ nhàng đặt nàng và phòng, hắn theo bóng đen kia rời đi.



Sáng sớm nàng như bị đánh thức bởi tiếng xôn xao bên ngoài cửa. Nhanh chân xuống giường, nàng thật sự muốn coi xem mới sáng sớm đã có chuyện gì mà huyên náo đến vậy. Nhưng đi chẳng được mấy bước, đầu nàng ong ong lên từng đợt, chắc tại đêm qua uống quá chén, vẫn là kệ sự đời vậy, lo cái thân trước vẫn hơn.



Nói thì nói vậy nhưng nàng vẫn không quên dặn dò a quân lẻn ra ngoài nghe ngóng tìn hình.




Ngủ đến tận chiều, khi trời đã ngả sang màu cam, nàng mới lười biếng thức dậy. Lâu lắm rồi nàng mới được ngủ nướng đã đến vậy, sau này vẫn là nên trốn đi ngủ nướng thôi, sức khỏe vẫn là trên hết.



- A quân, kể cho ta nghe, cuối cùng là sáng nay xảy ra chuyện gì vậy?




- Chủ nhân à, là tên ở phòng đối diện chúng ta chuyển đi, nghe đâu nhà có việc đột xuất nên không thể tham gia cuộc khảo thí sau được. Sáng nay mấy tên lang băm kia ồn ào chạy qua tiễn đó mà.



Tại sao lại vậy nhỉ, đang yên đang lành sao lại chuyển đi, chẳng phải tối qua còn đối ẩm cùng nàng sao. Không hiểu sao trong lòng nàng lại sinh ra một sự hụt hẫng vô hình, như mất đi một tri kỉ, chưa kịp hợp đã tan ... hoặc trong giây phút nào đó, nàng đã vô thức đem hắn và chàng gộp lại thành một, mong hắn có thể thay chàng, mang đến cho nàng cảm giác bấy lâu nay dường như đã lãng quên – sự ấm áp.




Người đi kẻ ở, nhưng cuộc thi vẫn là cuộc thi, vòng cuối cùng vẫn diễn ra như thường lệ. Lần này, mệnh ông truyền lệnh xuống cho họ tĩnh tâm một ngày trong phòng, chuẩn bị tâm lí cho vòng thi khốc liệt sắp tới. Đúng là hậu đãi của hoàng cung, cơm canh dành cho các danh y ở đây còn thịnh soạn hơn cả cơm ngày ba bữa của một vị hoàng hậu như nàng.

Rút kinh nghiệm từ mấy vòng trước, tất cả mọi người đều an tĩnh đến lạ thường, không rời khỏi phòng nửa bước.



----------------- hết chương 44 -----------------