Tình Kiếp Mẫu Đơn

Chương 1: - cô gái quỷ dị




Xuyên không - nào có phải chuyện tình cờ



Xuyên không - nào có phải chuyện ngẫu hứng



Nàng - mang theo sứ mệnh xuyên về nghìn kiếp trước, cứu muôn dân khỏi tai ương, máu đổ thành sông, thây người thành núi.



❤️ ❤️ ❤️



Tháng bảy, khoảng thời gian của sự nghỉ ngơi sau một học kì vất vả, cùng với tiết trời mát mẻ quả thực rất phù hợp cho những chuyến đi.



Có người chọn resort làm nơi nghỉ mát, có người chọn những vùng đất mới làm nơi dừng chân. Nhưng cũng có những người như cô, chọn cắm trại làm hoạt động lí tưởng cho mùa hè. Mặc kệ lũ bạn la hét, oán than, cô vẫn kiên quyết làm theo lựa chọn của mình, cả năm nay quả thực khiến cô quá mệt mỏi rồi, không hiểu sao giờ đây cô chỉ muốn chạy trốn, tạm quên đi lo âu bộn bề. Nhìn ngọn lửa bập bùng của đêm lửa trại, nỗi mệt nhoài trong cô dường như được vơi đi, tâm hồn trở nên thật nhẹ nhõm.



Đêm đến, khi cuộc vui đã tàn, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ riêng cô vẫn thao thức, lặng ngắm sao trời. Cô mong sao thời gian có thể ngừng lại tại giây phút này, để cô không còn sầu lo về ngày mai nữa.




Vốn chỉ là phận con gái yếu mềm, nhưng những gì cô trải qua, chắc chẳng ai có thể tưởng tượng được. Dường như mọi oan trái, khó khăn, xui xẻo đều đến tìm cô, chuyện này chưa qua thì chuyện kia đã đến, khiến cho một cô gái vừa tròn hai mươi như cô không tài nào xoay sở được, cũng chẳng có ai đáng tin cậy để san sẻ, chỉ có mình cô, đơn độc trên quãng đường đời này.



Đang phiêu du trong dòng suy nghĩ bất tận, bỗng một ngôi sao băng vụt sáng ngang trời, rồi đáp xuống ở một nơi cách chỗ cắm trại không xa, tạo nên một cú nỗ vang trời, nhưng tiếng nổ ấy lại chẳng đánh thức một ai trong đoàn, điều đó lại càng khiến cô thêm tò mò, cô nhanh chóng mặc thêm áo khoác vào rồi chạy về nơi phát ra ánh sáng ấy. Thứ ánh sáng xanh huyền ảo như vô thức hút cô vào trong, khiến cô mê ly, khiến cô chìm đắm.



Đến nơi cô không khỏi bàng hoàng khi trước mắt cô, vòm sáng ấy nhanh chóng quy tụ lại, dần hiện lên thân hình nhỏ vé, đôi mắt tím to tròn, quỷ dị. Cô bé có làn da trắng bệch, xanh xao càng làm nỗi bật lên đôi môi đỏ rực, tựa như màu máu tanh nồng. Sự lạnh lẽo dường như từ thân thể gầy gò đó lan toả ra xung quanh, cùng với mái tóc đen dài, khẽ bay trong không gian, tạo nên một làn khói lạnh, đông cứng cả không gian.




- cô nương à, cô có nguyện cho ta mượn nguyên khí của linh hồn không, linh hồn cô rất thuần khiết, rất tốt.



Không hiểu sao trong cô dâng trào một nỗi sợ không tên, đôi mắt ấy khiến thân hình cô khẽ run, vô thức lùi về sau, tránh né bàn tay tái xanh ấy. Nhưng lùi chưa được mấy bước thì cô đã không còn cử động được nữa, thân thể cô tựa như chẳng còn nghe lời cô nữa rồi, cứ thế vô thần tiến gần lại hơi thở chết chóc ấy.



- xin lỗi, không kịp nữa rồi, ta không còn lựa chọn nào khác, thật xin lỗi cô vậy.




Đôi mắt tím nhìn cô đầy áy náy nhưng dần được thay thế bằng sự kiên định. Đôi tay ấy nhanh chóng che đi đôi mắt cô, mang đến một hơi thở lạnh buốt, dần xâm nhập vào cơ thể này.



- khonggggggggg



----------- hết chương một -----------



Chương một tui đăng ngắn một tí, nếu có người xem thì tui sẽ đăng tiếp chương hai. Nếu ai có cảm hứng với câu chuyện này thì hãy thao dõi đến cùng nhé, chuyện còn dài, trò hay còn ở phía sau ... Ba mươi chưa phải là tết mà 😂😂😂



Cảm ơn mọi người nhiều ❤️