Tình Kiếp Chưa Trọn

Chương 9




Ngăn chặn được nguy cơ thứ nhất, ta bắt đầu suy nghĩ đến nguy cơ thứ hai của Cố Diên Chi, cũng là khó khăn lớn nhất mà hắn phải vượt qua.

Tỷ tỷ và cháu trai của hắn.

Kiếp trước, chính vì Trang phi và Tam hoàng tử, hắn mới luôn u uất chán nản, cuối cùng còn bị Tam hoàng tử kéo lên thuyền tạo phản, rơi vào kết cục c h ế t thảm.

Muốn Cố Diên Chi từ bỏ tỷ tỷ và cháu trai, điều này rất khó khăn. Cố Diên Chi từ nhỏ không có mẹ, hắn được tỷ tỷ nuôi lớn, đối với hắn, tỷ tỷ có ơn như trời biển.

Nhưng dù là Tam hoàng tử hay Trang phi, đều không phải là người chính trong chuyện này, ta đang chờ, chờ người đó xuất hiện.

Trước đó, ta phải chuẩn bị cho tương lai.

Vì vậy, ta đi tìm Lư tiên sinh.

Lư tiên sinh vốn là mưu sĩ của phụ thân ta, kiếp trước ta tìm được ông, cầu xin ông cho ta bái sư, kiếp này ta không bái sư, cũng không dùng thân phận Thẩm nhị tiểu thư tiếp xúc với ông.

Bây giờ, ta không muốn giấu ông, tiên sinh thấy ta tháo mũ, liền cười nói: "Nhị tiểu thư đến thì lão phu đã nhận ra, trên đời này còn có nam tử nào tuấn tú như vậy."

Ta xấu hổ vô cùng, nghĩ đến lời Cố Diên Chi nói hôm đó: "Cho nên, ta cải trang thành nam tử chính là tự lừa mình dối người."

Lư tiên sinh cười ha ha.

"Tiên sinh." ta cười nói: "Ta muốn kinh doanh."

Lư tiên sinh rất ngạc nhiên, cũng rất vui mừng, vội vàng hỏi ta muốn kinh doanh gì.



"Tơ lụa và trà." Ta nhỏ giọng nói: "Ta còn muốn làm thương mại trên biển, cũng đã xem trúng mấy con thuyền nhưng hiện tại không có người dùng được mà ta lại không tiện ra mặt, cho nên..."

Lư tiên sinh lập tức đồng ý, nói ông nguyện ý ra mặt giúp ta.

Kiếp trước, ta nhớ rất rõ, thánh thượng sẽ mở thương mại trên biển vào giữa năm, thời gian không dài, sau đó lại vì hải tặc ven biển quá nhiều nên lại đóng cửa thương mại trên biển.

Nhưng một năm này là đủ rồi, kiếp trước những thương nhân nắm bắt được thời cơ này đều kiếm được bộn tiền.

Còn ta và cả Cố Diên Chi sau này đều cần tiền.

"Nhưng, ngươi có tiền không?"

"Mượn của tướng quân." Ta cười nói.

Lư tiên sinh chỉ vào ta: "Nhị tiểu thư càng ngày càng lớn mật, thế mà dám mượn tiền của tướng quân."

Tối về, ta làm mấy món điểm tâm, chờ Cố Diên Chi nhưng hắn mãi đến nửa đêm vẫn chưa về.

Ta ngồi trong phòng khách ngủ gật, nửa đêm, đột nhiên có người khẽ vỗ vai ta: "Sao không về phòng ngủ?"

"Tướng quân về rồi." Ta nhét hết điểm tâm trên bàn cho hắn: "Đói bụng rồi chứ? Tướng quân ăn chút rồi ngủ."

Cố Diên Chi đành phải cầm bốn hộp điểm tâm: "Đợi ta đến nửa đêm, chính là để tặng ta điểm tâm?"

Hắn ngồi xuống, vẻ mặt như đã sớm nhìn thấu ta, chờ ta nói tiếp.

Ta rót trà cho hắn, lại đưa một miếng điểm tâm vào tay hắn: "Tướng quân, cho ta mượn chút tiền."



Cố Diên Chi cười lên: "Biết ngay là nàng không tốt bụng như vậy."

"Ta có mà, ta mấy ngày không gặp tướng quân, tối nay gặp được ngài vui lắm."

"Nịnh nọt." Hắn hỏi: "Muốn bao nhiêu?"

Ta giơ một ngón tay: "10.000 lượng, thời hạn một năm, sang năm ta trả ngài 100.000 lượng."

Cố Diên Chi liếc ta: "Làm ăn với ai, ta cho người đi xem thử."

Ta sợ hắn không cho mượn, đi đến sau lưng hắn, liều lĩnh xoa bóp vai cho hắn: "Cùng Lư tiên sinh, đi buôn trên biển, ta đã xem trúng thuyền rồi, chỉ chờ trả tiền." Ta cúi người nhìn hắn: "Tướng quân, vạn sự đã đủ, chỉ thiếu ngài đưa gió đông."

Cố Diên Chi nhìn ta, ánh mắt lấp lánh vành tai nhanh chóng đỏ lên, hắn đứng dậy tránh ta, vừa đi vừa nói: "Lưu Vũ, đưa cho Thẩm nhị tiểu thư 10.000 lượng."

Mắt ta sáng lên: "Tướng quân cho ta mượn?"

Hắn lùi lại một bước, sợ ta như hổ như sói xông lên vậy: "Cho mượn, nếu không đủ thì tìm Lưu Vũ."

Hắn có chút lúng túng, ta không khỏi bật cười: "Cảm ơn tướng quân, tướng quân là người tốt nhất trên đời, ta chắc chắn sẽ báo đáp ngài."

Cố Diên Chi nhanh chóng biến mất trong sân.

Lưu Vũ cười tươi đưa cho ta 10.000 lượng ngân phiếu, nhỏ giọng nói: "Chỉ có người mới có thể nói chuyện với tướng quân mà khiến tướng quân không tức giận thế này."

Ta cười, Cố Diên Chi cũng khá thú vị.