Ta và Đới Tư Đồ nói chuyện cả buổi chiều, lập kế hoạch, buổi tối đến Việt Phong lâu ăn cơm, vừa ngồi xuống thì Cố Diên Chi đến.
Ta phát hiện, vật trang trí ta tặng hắn buổi trưa, lúc này đang ở trên thắt lưng hắn, rất hợp với bộ quần áo mới hắn thay.
Đới Tư Đồ rất ngạc nhiên: "Không phải ngươi đi công tác à? Còn chưa đi sao?"
"Tạm thời không đi." Cố Diên Chi vuốt ve vật trang trí trên thắt lưng, ngồi xuống bên cạnh ta, tầm mắt dừng trên hạt dẻ rang đường bên tay ta, ta cười nói: "Đới tiên sinh mua cho ta, tướng quân ăn chút không?"
Hắn cau mày: "Thích ăn hạt dẻ sao?"
Ta gật đầu. ngôn tình hay
Hắn thế mà không nói một tiếng đã cầm lấy gói giấy, thong thả bóc hạt dẻ ăn, chớp mắt một cái đã ăn hết một gói hạt dẻ, ta kinh ngạc không thôi, hắn lại thản nhiên nói: "Ăn hết rồi, lát nữa ta mua cho nàng một gói."
"Ồ." Ta chỉ có thể gật đầu, đường đường là Cố Diên Chi lại cùng ta giành hạt dẻ ăn, nói ra cũng chẳng ai tin.
"Từ khi nào ngươi thích ăn hạt dẻ vậy?" Đới Tư Đồ khó hiểu nói: "Hồi nhỏ bảo ngươi ăn mà ngươi không ăn, chê phiền phức."
Cố Diên Chi liếc đối phương: "Người ta đều sẽ thay đổi."
Đới Tư Đồ cảm thấy kỳ quái nhìn hắn.
Ăn cơm xong, Cố Diên Chi dẫn ta đi mua mười gói hạt dẻ.
Sau ngày hôm đó, Cố Diên Chi thường ngày rất bận, không biết vì sao, đột nhiên rảnh rỗi.
Chỉ cần Đới Tư Đồ đến nhà, hắn chắc chắn sẽ về.
Ta cũng không có tâm tư để ý đến hắn, vẫn luôn bận rộn với việc kinh doanh ở kinh thành, trước kia chúng ta không mở cửa hàng ở kinh thành, bây giờ liên tiếp mở hai cửa hàng.
Một tiệm thuốc một tiệm trà.
Thuốc là Đới Tư Đồ tìm mối quan hệ, trong tay ta không có mối quan hệ như vậy, còn về trà, mở mặt tiền chỉ là hình thức, chủ yếu chúng ta cung cấp cho các gia tộc.
Bận đến chân không chạm đất, Đới Tư Đồ rất có năng lực, đặc biệt giỏi giao tiếp với mọi người, ba tấc lưỡi có thể nói thành tám thước chuyện, ta cũng rất bội phục hắn.
"Chỉ trà không được, ý của ngài là còn phải thêm tơ sao? Quan hệ với các gia tộc, ngài đã thông suốt rồi sao?" Ta hỏi.
"Cái này có gì khó." Đới Tư Đồ cười nói: "Nếu nhị tiểu thư muốn làm hoàng thương, ta cũng làm được."
"Tiên sinh tài giỏi." Ta chắp tay hành lễ, Lư tiên sinh cũng vô cùng khâm phục: "Mọi người đều ngưỡng mộ Đới tiên sinh, lão phu còn không tin, bây giờ xem ra, là lão phu có mắt như mù."
Ta cùng Đới Tư Đồ và Lư tiên sinh thương lượng, giữa năm đi Giang Nam một chuyến, thương lượng với thương gia cung cấp tơ.
Trở về tướng quân phủ, ta nói chuyện đi Giang Nam cho Cố Diên Chi biết, hắn nhíu chặt mày,
"Hắn và Lư tiên sinh không thể đi Giang Nam à, sao lại để nàng đi một chuyến?"
Ta đang bận tính sổ sách, nghe vậy dừng lại nhìn Cố Diên Chi: "Ta cũng vừa tiện thể hỏi Đới tiên sinh, năng lực làm ăn của hắn cao hơn ta."
Cố Diên Chi ngồi đối diện ta, cầm một quyển sách mặt lạnh tanh không biết đang nghĩ gì, nửa ngày không lên tiếng.
Trước khi đi Giang Nam, đã xảy ra một chuyện lớn, Trang phi đi ra từ lãnh cung.
Ta quan sát phản ứng của Đới Tư Đồ, hắn vẫn như thường ngày nhưng Trang phi lại không yên phận, vừa ra lãnh cung đã bắt đầu gây chuyện.
Có lúc ta nghĩ lại cũng thấy nên như vậy, lúc trước huynh muội bọn họ nương tựa vào nhau, nếu Trang phi không cay nghiệt một chút, bọn họ có lẽ không sống nổi.
"Mời ta vào cung?" Ta nhìn Lưu quản sự, cảm thấy kỳ lạ: "Nương nương có chuyện gì phân phó sao?"
Lưu quản sự nói nửa câu: "Đại khái là vì hôn sự của tướng quân."
Cố Diên Chi đi công tác không có ở kinh thành, ta có lý do để nghi ngờ, Trang phi chính là nhân cơ hội này gọi ta vào cung.
Ta không thể từ chối, thu dọn một phen chuẩn bị vào cung.
Trước khi vào cung, Đới Tư Đồ đột nhiên đến tìm ta, ấp úng không nói nên lời, cuối cùng vẫn phất tay áo bỏ đi.
Đây là lần thứ hai ta gặp Trang phi, lần đầu tiên là kiếp trước khi Ôn Khánh Hòa thăng chức thủ phụ, ta đã gặp nàng trong yến tiệc của hoàng hậu.
Yến tiệc lần đó ta rất ấn tượng, bởi vì nàng đã tạt rượu vào mặt Lương phi và bị thánh thượng trách mắng.
Lúc đó ta đã rất kinh ngạc, Trang phi ở hậu cung thăng trầm mười mấy năm, đã vào lãnh cung hai lần, tại sao lại dễ dàng bị người khác chọc giận như vậy?
Lần đó ấn tượng của ta về Trang phi đều đến từ tính cách của nàng, còn về nhan sắc thì ta không có cảm nhận gì nhiều.
Nhưng hôm nay gặp lại, ta mới kinh ngạc trước nhan sắc của nàng, không hổ danh là người xuất thân hàn vi, chữ nghĩa không biết mấy mà từng được sủng ái nhất hậu cung.
Khuôn mặt này, ngay cả ta nhìn cũng ngẩn ngơ.
Đúng vậy, có người em trai tuấn tú như Cố Diên Chi thì người tỷ tỷ sao có thể kém được.
Trang phi nói chuyện rất thẳng thắn, tốc độ nói cũng nhanh: "Bản cung muốn tìm cho Diên Chi một người vợ môn đăng hộ đối, ngươi không danh không phận ở trong nhà hắn, không thích hợp nữa rồi."
"Như vậy, bản cung cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi hãy dọn khỏi phủ tướng quân, trước khi Diên Chi thành thân, ngươi không được qua lại với hắn, tránh làm hỏng chuyện hôn sự của hắn, ngươi đồng ý thì bản cung còn kính ngươi ba phần, ngươi không đồng ý, bản cung có đủ cách để xử ngươi."
Nàng mạnh tay đặt chén trà xuống, ánh mắt sắc bén nhìn ta.
"Nếu ngươi thích hắn, không buông bỏ được, bản cung cũng không phải không cho ngươi đường sống. Ngươi chờ ba năm năm năm, hắn sinh được đích tử rồi thằng bé lớn một chút, đến lúc đó bản cung làm chủ, sẽ nâng ngươi làm thiếp của hắn."
"Thế nào? Ngươi nói một câu đi, ngốc như quả bầu vậy." Trang phi cau mày nói.
Ta có thể nói gì, chỉ có thể đồng ý.
"Thần nữ không dám trái ý nương nương, chỉ là rời khỏi tướng quân phủ, thần nữ phải đợi tướng quân trở về, bẩm báo với ngài ấy mới thỏa đáng." Ta đứng dậy đáp.
Nàng phất tay: "Ngươi cứ đi, hắn sẽ không luyến tiếc ngươi đâu. Bản cung hiểu rõ đệ đệ ta nhất, từ nhỏ hắn đã rất lạnh nhạt, đối với ai cũng không có tình cảm gì."
"Ngươi cũng đừng có ôm hy vọng gì không nên có với hắn, thân phận các ngươi chênh lệch, hắn sẽ không thích ngươi đâu."
Ta vẫn đồng ý.
Trang phi nói xong những lời này liền sai người đưa ta đi.
Trở về phủ tướng quân, Đới Tư Đồ thế mà vẫn còn ở đó, vội vàng hỏi ta và Trang phi đã nói chuyện gì.
Ta kể lại lời của Trang phi cho hắn nghe, hắn lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Nàng ấy vẫn không thay đổi, vẫn thẳng thắn như vậy."
Ta dừng lại nhìn hắn, hắn gãi đầu, có chút gò bó: "Từ nhỏ ta đã thích nàng ấy, cảm thấy nàng ấy rất xinh đẹp và giỏi giang. Sau này lớn lên một chút, liền mơ ước được cưới nàng ấy."
Đới Tư Đồ thở dài: "Nhưng tạo hóa trêu ngươi, có người vì muốn nịnh bợ thánh thượng, đã đưa cho nàng ấy năm nghìn lượng để đưa nàng ấy vào cung, nàng ấy không suy nghĩ gì, liền đưa năm nghìn lượng cho Diên Chi, ngay ngày hôm đó đã theo người ta đi."
"Bấy nhiêu năm nay, ta vẫn luôn muốn từ biệt nàng ấy, mỗi lần trong mơ đều đuổi theo nàng ấy gọi tỷ tỷ, hỏi nàng ấy lúc đi tại sao không từ biệt ta, bấy nhiêu năm nay, nàng ấy có từng nhớ đến ta không."
Tình cảm thời thiếu niên đã trở thành chấp niệm của hắn, ta cũng khẽ thở dài.
"Ta thấy đối với nàng mà nói, tình yêu không bằng cái bánh bao lót dạ. Từ nhỏ ngài không lo ăn mặc, còn nàng từ nhỏ đã phải lo cho cái bụng của hai người, căn bản không có thời gian rảnh để cảm nhận tình cảm."
Đới Tư Đồ ngẩng đầu nhìn trời, hồi lâu sau hắn lau nước mắt nơi khóe mắt, buồn bã nói: "Ngươi nói đúng, những năm nay ta quá cố chấp rồi, gặp nàng một lần thì sao, không nói đến chuyện nàng còn nhớ ta hay không, cho dù nhớ thì sao?"
"Trong cuộc đời nàng, có rất nhiều người cần để ý nhưng chắc chắn không có ta."
Ta đưa cho hắn một chiếc khăn tay, hắn xua tay: "Nói với ngươi ta thấy nhẹ lòng hơn nhiều nhưng đây là bí mật, ngươi không được nói cho người khác biết, kể cả Cố Diên Chi."
Ta "Suỵt." một tiếng: "Yên tâm, ta sẽ không nói với ai."
Đới Tư Đồ cười xoa đầu ta: "Thông minh lanh lợi, Diên Chi không thích ngươi, là do mắt hắn có vấn đề."
"Ta cũng thấy vậy, đôi mắt của hai tỷ đệ họ đều có vấn đề."
Chúng ta cùng nhau cười.
Đang cười, Cố Diên Chi trở về.
Đứng ở cửa, sắc mặt không vui nhìn chúng ta.