Người xưa thường nói, quân tử như trúc xanh, khi gió bấc lạnh thấu xương, vạn vật điêu linh, trúc vẫn có thể nghênh phong ngạo tuyết, kiên cường không lay chuyển, quân tử đứng trước thói đời lạnh bạc, vẫn có thể giữ vững tâm tư ngay thẳng, làm người đoan chính.
Tư Thành từ nhỏ đến lớn không hiểu hai từ quân tử, chỉ cảm thấy những tính từ để miêu tả hai chữ "quân tử" này thật giả tạo. Hắn làm người tùy tâm sở dục, chưa từng kiềm nén bản tính của mình, chưa từng sống trái với lòng, đối với hắn như vậy mới là cuộc sống đúng nghĩa, nên hắn coi thường việc quân tử có thể vì lợi ích chung mà hi sinh chính bản thân mình, hắn không làm được, càng không tin trên đời này có người sẽ làm được.
Khi Tư Thành lên cấp ba, hắn gặp được Yến Nam Thiên, kẻ này trước mặt người khác lúc nào cũng giữ bộ dáng ôn hòa, giữ lễ, chưa từng nói tục một câu, cũng chưa từng mắng chửi ai bao giờ, như một phiên bản đối lập với Tư Thành. Mọi người thường gọi Tư Thành là kẻ phản diện, lại gọi Yến Nam Thiên là quân tử.
Hai kẻ như vậy, run rủi làm sao lại trở thành bạn.
Trong lớp từng có một đầu gấu thường xuyên gây sự với Yến Nam Thiên, chỉ bởi vì hoa khôi của lớp thích tên quân tử này, Tư Thành từng nhìn thấy đầu gấu kiếm chuyện khó dễ Yến Nam Thiên, nhưng lần nào tên kia cũng mỉm cười cho qua, chưa từng nóng giận.
Có một lần đầu gấu cố tình làm đổ ly nước lạnh khi đang đi ngang qua Yến Nam Thiên trong nhà ăn, lúc đó cả nhà ăn yên tĩnh không một tiếng động, Tư Thành hạ đũa chờ xem kịch hay, nhưng tình tiết lại không diễn ra đúng như hắn muốn. Tư Thành nghĩ Yến Nam Thiên vốn nên tức giận kéo đầu gấu ra ngoài đánh nhau mười hiệp, nhưng kẻ đó chỉ nhẹ nhàng đặt muỗng xuống, dùng khăn giấy lau đi vệt nước trên áo, thấp giọng nói, "Bạn học, lần sau nên chú ý một chút, nếu lỡ đổ nhầm lên người một bạn học khác, sẽ rất phiền đấy."
Đến cuối tuần, đến phiên đầu gấu và Yến Nam Thiên trực nhật, hắn cố tình bỏ về để Yến Nam Thiên lại một mình, kẻ kia cũng không tức giận, chỉ làm những việc mình nên làm. Tư Thành ngủ trong lớp, đến khi hắn thức dậy thì Yến Nam Thiên đã trực lớp gần xong, hắn chỉ buông một câu, "Diễn trò!"
Trên đời không có kẻ nào là không biết tức giận, càng không có kẻ nào có thể nhẫn nhịn để lợi ích của mình bị xâm phạm. Tư Thành chỉ nghĩ rằng Yến Nam Thiên đã diễn vai quân tử đó đến nghiện, được người khác tung hô là quân tử đến nghiện, nhập vai quá lâu càng khó thoát vai.
Cuối năm lớp mười, hoa khôi tỏ tình với Yến Nam Thiên. Đó là một buổi chiều như bao buổi chiều khác, Tư Thành ngủ quên trên tầng thượng, lúc tỉnh dậy thì phát hiện ở gần đó có hai người đang đứng nói chuyện.
Hành lang đi đến tầng thượng là một dãy hành lang gấp khúc, đi qua khúc cua sẽ không thấy được bên kia có thứ gì. Tư Thành ngủ trong hành lang, hai người kia lại đứng bên ngoài sân thượng nói chuyện, không hề phát hiện ra ở đó có người thứ ba.
Hoa khôi nói, "Nam Thiên, mình thích cậu rất lâu rồi."
Tư Thành không nhìn thấy vẻ mặt tên kia, nhưng có thể đoán hắn sẽ nhìn hoa khôi với ánh mắt thế nào, lại nghe thấy Yến Nam Thiên đáp, "Mình biết."
"Thế... thế cậu có đáp lại không?" - Hoa khôi dùng hết can đảm hỏi.
"Thế này nhé, cậu rất xinh, học rất giỏi, còn rất lương thiện, mình thừa nhận. Cô gái như cậu nên để một người toàn tâm toàn ý theo đuổi để có được một cái gật đầu của cậu, không phải mình."
Tư Thành nghe thấy Yến Nam Thiên đáp như vậy, giọng nói của kẻ kia chân thành, không hề có ý muốn đả kích, càng không kiêu ngạo hay xem thường tình cảm của hoa khôi. Tư Thành có cảm giác kẻ kia như một người anh, muốn cho hoa khôi biết cô ấy nên nhận được những gì.
"Vậy là cậu không thích mình." - Hoa khôi ỉu xìu đáp.
"Không." - Yến Nam Thiên nói ngay, "Vì vậy cậu không cần quan tâm suy nghĩ của mình nữa."
Tư Thành chống cằm, sắp ngủ gục đến nơi. Hai kẻ này chừng nào mới nói chuyện xong vậy, hắn ngồi ở đây tê chân rồi, muốn đi về. truyện teen hay
"Nam Thiên, cậu thích người như thế nào? Mình có thể thay đổi?"
Yến Nam Thiên khó hiểu nói, "Thay đổi? Tại sao cậu lại thay đổi vì mình? Quả chanh có ngọt vẫn là quả chanh, người thích ăn dâu sẽ không thích."
Tư Thành nghe đến ngờ nghệch, hắn không thích ăn chanh, cũng không thích dâu, hắn thích ăn mấy thứ ngọt ngào. Yến Nam Thiên có thật là học sinh lớp mười không vậy, tại sao cùng học lớp mười mà kẻ kia nói gì hắn cũng không hiểu, thật kì cục!
-
Yến Nam Thiên với Tư Thành như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau. Trên lý thuyết sẽ không cắt nhau, nhưng trong thực tế hai đường thẳng đó vẫn cắt nhau tại vô cực, mà điểm vô cực đó lại là một ngày đầu năm lớp mười một.
Ngày hôm đó Tư Thành nổi hứng đi học sớm, đi ngang qua một con hẻm, hắn định ghé vào đó mua đồ ăn sáng, vừa bước vào liền thấy một đám đông bu lại, Tư Thành thấy náo nhiệt vô cùng nên cũng chạy lại đó, đến nơi mới biết là đang đánh nhau.
Một bên là trường học khác, tên gì Tư Thành không nhớ, bên còn lại đương nhiên là trường của hắn. Tư Thành nhìn thấy đánh nhau liền rất hăng hái đến giúp đỡ, dù sao cũng mang danh trường mình, nếu để thua thì thật mất mặt.
Cuối cùng khi đánh xong, Tư Thành mới biết đầu đuôi câu chuyện, cũng là do đầu gấu trường bên kia bị hắn đánh đến mức đầu người biến thành đầu heo, tức giận nói, "Tao nhớ mặt mày rồi, tụi mày ỷ đông hiếp yếu. Rõ ràng là đầu gấu trường mày giật bạn gái tao, còn hẹn tao ra đây đánh nhau, mày là người ngoài sao xen vào làm gì?"
Tư Thành một tay chống nạnh, một tay xách cái cặp bị mình vứt sang một xó lên, lạnh lùng nói, "Đầu gấu trường tao có hẹn mày đem anh em tới không?"
Đầu gấu trường bên kia im lặng, rõ ràng là không có hẹn, nếu không đầu gấu trường mình sao phải đến đây một mình.
"Đi!" - Đầu gấu trường bên kia tức giận mang theo đàn em rời đi.
"Cảm ơn cậu!" - Một giọng nói quen thuộc vang lên, Tư Thành quay đầu lại, là Yến Nam Thiên.
Tư Thành tròn mắt nhìn, khi nãy đánh nhau hăng máu quá, hắn cũng không quan tâm sau lưng mình có ai, bây giờ nhìn lại mới biết không chỉ có đầu gấu đã đau đến ngất xỉu nằm một góc, bên cạnh còn có Yến Nam Thiên mặt mũi bầm dập.
Tư Thành thật sự không hiểu nổi con người này, liền hỏi, "Cậu diễn người tốt đến nghiện rồi à? Cậu ta hay gây sự với cậu như vậy mà cậu cũng giúp."
Yến Nam Thiên đỡ lấy phần xương sườn đau nhức, hỏi ngược lại, "Không phải cậu cũng giúp sao?"
"Tôi khác cậu, tôi đơn thuần là thích đánh nhau thôi." - Tư Thành vác cặp lên vai, hất cằm nói.
Yến Nam Thiên đáp, "Tôi chỉ đơn thuần thích giúp đỡ người khác."
"Thậm chí là kẻ thường xuyên khiến mình khó chịu?"
Yến Nam Thiên cười, vẫn là điệu cười ôn hòa đó, "Tôi không thích cậu ta, ngu dốt, hay gây sự, cậy mạnh. Nhưng nếu tôi so đo với một kẻ như vậy, không phải hạ thấp bản thân sao? Giúp người thôi mà, tiện tay thì giúp, tính toán nhiều như vậy rất nhức đầu."
Tư Thành cảm thấy mạch não của mình và người này không đồng bộ, càng nói càng cảm thấy kẻ kia bị điên.
"Kệ cậu, dù sao tôi cũng không giúp người đến mức bị đánh thành đầu heo." - Tư Thành nhìn mấy vết bầm trên mặt Yến Nam Thiên, châm chọc nói.
"Đầu heo ư?" - Yến Nam Thiên sờ sờ mặt mình, chạm đến vết bầm liền suýt xoa một tiếng, "Đau thật, nhưng lành nhanh thôi."
Sau chuyện lần đó, không hiểu sao giữa Tư Thành và họ Yến kia lại có rất nhiều cơ hội nói chuyện, cứ như vũ trụ đã sắp đặt họ phải gặp nhau vào ngày hôm đó, nói chuyện với nhau, sau đó trở thành bạn bè.
Tư Thành cảm thấy làm bạn với Yến Nam Thiên không tệ, dù sao họ Yến cũng là quân tử, đôi lúc nhờ hắn trực nhật hắn sẽ không từ chối, rất tiện.
-
Năm học lớp mười hai, Tư Thành mới biết, Yến Nam Thiên là quân tử, không phải sinh ra đã vậy.
Đó là một ngày mùa đông, Yến Nam Thiên đã nghỉ bệnh suốt một tuần, Tư Thành không hiểu tại sao kẻ kia lại mất tích lâu như vậy, liền tìm đến nhà họ Yến.
Nhà họ Yến như một phủ trạch thời cổ đại, rộng lớn vô cùng. Khắp nơi trong sân được trồng vô số cây ngọc lan cao hơn ba mét, che khuất mặt trời, khiến cả tòa trạch viện âm u khó hiểu.
Quản gia dẫn Tư Thành đi qua rất nhiều gian nhà, sau cùng dừng lại ở trước một cánh cửa gỗ, lão gõ cửa ba tiếng, thấp giọng nói, "Thiếu gia, bạn của ngài đến tìm."
Trong phòng vang lên tiếng sột xoạt, sau đó cánh cửa mở ra, Yến Nam Thiên mặc một bộ đồ ngủ mở cửa. Nhìn thấy Tư Thành đứng bên ngoài, họ Yến hơi ngạc nhiên, sau đó vẫy tay với quản gia, "Ông đi được rồi."
Quản gia rời đi, Tư Thành theo Yến Nam Thiên vào phòng.
Bên trong bày trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn, một tủ quần áo bằng gỗ cùng với một bộ bàn trà. Tư Thành nhìn quanh phòng một lượt, cảm giác rất kì lạ, nghĩ một hồi mới biết, thì ra trong đây không hề có dấu ấn cá nhân. Như một căn phòng khách sạn được trang trí hàng loạt, không hề có vật gì biểu hiện là nó thuộc về Yến Nam Thiên cả.
"Ngồi đi." - Yến Nam Thiên chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bàn trà xong cũng tự mình ngồi xuống.
"Mấy ngày nay cậu nghỉ học." - Tư Thành ngồi xuống, sau đó nói.
"Trong nhà xảy ra chút chuyện." - Yến Nam Thiên đột nhiên che miệng ho khan.
Tư Thành khó chịu, sao họ Yến không nói thẳng ra là chuyện gì, đằng nào hắn cũng sẽ hỏi, "Chuyện gì?"
Họ Yến ho dữ dội, một lúc lâu sau tiếng ho trong phòng mới dứt. Lúc này Tư Thành mới để ý thấy môi của Yến Nam Thiên trắng bệch, không có một chút máu nào. Yến Nam Thiên nhìn Tư Thành một lúc lâu, dường như đang hạ một quyết tâm.
Tư Thành tự rót trà cho mình uống, sẵn tiện đợi Yến Nam Thiên mở lời, nhưng qua mấy phút vẫn không ai lên tiếng, đến khi Tư Thành nghĩ rằng Yến Nam Thiên có chuyện khó nói không thể tiết lộ thì giọng nói yếu ớt của kẻ kia lại vang lên.
"Tôi biết cậu ghét người khác gọi tôi là quân tử, cậu nghĩ tôi không phải."
Tư Thành hất cằm, không hề phủ nhận.
"Đúng, tôi không phải." - Yến Nam Thiên cười một tiếng, "Nhà họ Yến này giàu lên nhờ làm chuyện thất đức, từ thời ông tổ tôi đã buôn bán kim cương máu bằng cách vận chuyển qua dạ dày của nô lệ. Đến đời cha tôi lại làm ăn với vô số kẻ xấu, kinh doanh vũ khí, bắt cóc trẻ em, buôn bán phụ nữ, không chuyện ác nào không làm."
Tư Thành đặt ly trà xuống, quả thật là một lời mở đầu đầy kịch tính, hắn không ngờ lần này đến nhà họ Yến lại có thể nghe được Yến Nam Thiên kể chuyện này. Tư Thành nhìn Yến Nam Thiên từ trên xuống dưới, kẻ đó ôn hòa, lễ phép, trong mắt người khác là một quả hồng mềm, muốn nắn làm sao cũng được. Không ngờ họ Yến lại là con cháu của một gia tộc như vậy, mảnh đất mà hắn đang đứng không biết bên dưới đã chất chồng xương máu của bao nhiêu người.
"Làm nhiều chuyện ác như vậy, không gặp quả báo thì không khoa học lắm." - Yến Nam Thiên nhấp một ngụm trà, từ từ nói, "Từ thời ông nội tôi, con trai trong nhà họ Yến sinh ra đều bị trúng một loại độc. Độc này bình thường không ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng chỉ cần bước qua hai mươi tuổi thì sẽ phát tác, khiến sức đề kháng giảm đi, thường xuyên ho ra máu, chỉ cần quá vui hoặc quá buồn thì sẽ khiến độc tính phát tác nhanh hơn, cuối cùng đau tim mà chết. Năm đó ông nội tôi chết khi chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Đến thời cha tôi, ông ấy tìm ra được một cách để kéo dài thời gian phát tác, ông ấy tìm thấy ở chùa Linh Đàm ba chuỗi ngọc lục, chỉ cần đeo chuỗi ngọc đó trên tay, độc tính sẽ phát tác chậm hai mươi năm, nhưng hai mươi năm đối với cha tôi quá ngắn, ông ấy còn muốn nhiều hơn nữa, cha tôi tìm bác sĩ khắp nơi, từ đông y đến tây y chỉ để cầu thêm nhiều năm tuổi thọ. Cuối cùng, ông ấy tìm được một kẻ tự nhận là Hoa Đà tái thế, kẻ đó nói rằng có cách nghiên cứu thuốc giải, nhưng cần một người thử thuốc. Anh trai tôi là Yến Nam Bình sinh ra đã yếu ớt hơn tôi, liền bị cha tôi chọn."
Giọng nói Yến Nam Thiên đều đều, như đang kể lại một câu chuyện xưa chẳng liên quan đến bản thân, Tư Thành là người sinh ra dưới thời đại khoa học kỹ thuật tiến bộ, con người có thể bay lên đến vũ trụ, cảm thấy câu chuyện đó rất khó tin. Nhưng Tư Thành biết, Yến Nam Thiên kể câu chuyện này không phải để lừa hắn, bởi vì bịa ra một câu chuyện như vậy cũng không có lợi ích gì. Không lẽ kể xong Yến Nam Thiên lại nói, "Sau đó Hoa Đà kia đã chế xong thuốc giải, còn giúp người ta trường sinh bất tử, cậu có muốn mua không? Trả tiền một lần còn có bảo hành!"
Tư Thành gãi mũi, không hiểu sao cảm thấy bản thân thật đáng khinh.
"Nếu cha cậu không chọn cậu, vì sao cậu lại đổ bệnh?" - Tư Thành hỏi.
"Cách đây một tuần tôi vô tình đi ngang phòng của cha, nhìn thấy anh cả thử thuốc. Cả người anh ấy nóng đỏ lên, mạch máu trên người đều nổi lên hết. Hoa Đà nói rằng có thể anh cả không chịu nổi, anh ấy quá yếu. Cậu biết cha tôi nói gì không?" - Yến Nam Thiên ngả người tựa vào lưng ghế, nhàn nhã hỏi.
"Không để anh cậu thử nữa?"
"Còn một đứa nữa." - Yến Nam Thiên bật cười, tiếng cười đó đau đớn, thê lương đến cực điểm, "Cậu biết không, anh cả thử thuốc nhiều năm, chưa từng oán trách cha tôi, càng không căm hận tôi. Lúc anh cả biết rằng tôi đã nhìn thấy anh ấy thử thuốc, anh cả chỉ nói rằng thật may người chịu đựng không phải tôi."
Tư Thành chấn động trong lòng. Hắn từng nhìn thấy cha mình đứng giữa sự lựa chọn giữa mẹ và mình, cha hắn chọn con trai, hắn hận cha hắn, nhưng từ chuyện đó hắn lại nghĩ trên đời này người cha nào cũng sẽ như vậy, sẽ hết lòng hết dạ toàn tâm toàn ý với đời sau của mình. Khi nghe thấy Yến Nam Thiên nói ra câu nói kia, trong lòng Tư Thành dâng lên cảm giác ghê tởm, chỉ vì muốn kéo dài sự sống của bản thân mà hi sinh con mình, không hề có một chút hổ thẹn hay áy náy nào, còn mặt dày nói rằng một đứa chết thì còn đứa khác, không bằng cả súc sinh.
Tư Thành phỉ nhổ cha của Yến Nam Thiên trong lòng hàng ngàn lần, bên ngoài lại không biết làm sao để an ủi họ Yến. Hắn đưa tay vỗ vai Yến Nam Thiên hai cái, Yến Nam Thiên lại làm như không có việc gì, chỉ nói, "Rất may cho anh em tôi là cha tôi tìm được người khác để thử thuốc."
"Người khác?" - Tư Thành ngạc nhiên, "Không phải nói trên người có độc thì mới biết thuốc có công hiệu hay không sao?"
"Nhưng cha tôi tìm được một con bé ăn mày có thể chất đặc biệt." - Yến Nam Thiên nói, "Rất nhỏ, chỉ tầm mười tuổi, uống bao nhiêu thuốc cũng không có phản ứng."
Tư Thành càng nghe càng kinh tởm người cha đó của Yến Nam Thiên, kẻ như vậy sao có thể sinh ra một Yến Nam Thiên trọng lễ nghĩa, biết đúng sai phải trái được chứ?
"Tôi không phải quân tử, nhưng tôi không muốn trở thành người như cha mình." - Yến Nam Thiên nói, "Chỉ cần một lần trong lòng tôi mang theo ác ý, tôi sẽ biến thành hậu duệ chân chính của nhà họ Yến này, không chuyện ác gì không dám làm. Tôi có thể trả thù đầu gấu, thậm chí là lợi dụng tình cảm của hoa khôi, nhưng nếu tôi làm vậy, tôi khác gì với cha mình? Tôi cảm thấy ghê tởm dòng máu của ông ta chảy trong người mình, cảm thấy có lỗi với anh cả, chỉ vì anh ấy yếu ớt hơn tôi nên phải gánh chịu những chuyện đó, thật không đáng."
"Nam Thiên, cậu là bạn tôi." - Tư Thành nghiêm túc nhìn Yến Nam Thiên, "Tôi từng nghĩ cậu diễn đến nghiện, nhưng bây giờ tôi mới biết mình đã sai, cốt cách của cậu, chính là thứ khiến cậu có thể thẳng lưng mà sống, cậu không làm sai điều gì, càng không cần sợ hãi bản thân."
Yến Nam Thiên mỉm cười, "Đời này có người anh em như vậy, đã quá đủ với tôi."
-
Hai năm sau, bác sĩ kia thật sự chế ra được một phương thuốc ức chế độc tính nhưng phương thuốc đó không thể sử dụng trên người con gái, nên cô bé kia vẫn chưa được sử dụng. Giữa lúc Yến Cố Khiêm đang phân vân chọn giữa con cả hai con thứ thì Yến Nam Thiên đã uống cạn chén thuốc.
Tư Thành nghe được chuyện này liền mắng Yến Nam Thiên một trận, người nhà họ Yến nói cho hắn biết, phương thuốc kia quả thật đã ức chế được độc tính thêm mười năm, nhưng lại khiến cho người uống vô sinh.
"Dù sao huyết mạch họ Yến cũng không nên tiếp tục." - Yến Nam Thiên cười nhạt, "Sau này biết đâu ăn chơi không để lại hậu quả cũng hay."
Đó là lần đầu tiên Tư Thành biết, Yến Nam Thiên không phải quân tử.
Chỉ là họ Yến diễn vai quân tử quá lâu, thật sự quên mất mình cũng là con người, cũng có tính khí, còn có tình cảm.
Tư Thành không ngờ Yến Nam Thiên còn có thể yêu, hắn hoàn toàn không thể gộp một Yến Nam Thiên không muốn tiếp tục hương hỏa cho nhà họ Yến, thẳng thừng từ chối hoa khôi với Yến Nam Thiên dành cả ngày suy đoán tình cảm của một cô bé là cùng một người.
Lần đầu tiên Tư Thành nghe thấy Yến Nam Thiên nhắc đến một cô gái, là lúc cả hai đang chơi điện tử, đột nhiên Yến Nam Thiên hỏi hắn, "Cậu có biết con gái tại sao lại quan tâm đến sở thích của mình không?"
Tư Thành nói, "Vì cô ấy thích cậu?"
Yến Nam Thiên lắc đầu, "Trong mắt không có sự yêu thích cuồng nhiệt giống hoa khôi, chỉ có ngưỡng mộ, có biết ơn. Tôi không thích cô ấy biết ơn mình."
Họ Yến nói với giọng điệu chán nản, trong một giây Tư Thành phân tâm vì cậu hỏi của Yến Nam Thiên, nhân vật trong game của hắn đã bị boss giết chết, Tư Thành chửi tục một câu, mất hứng quăng máy chơi game sang một bên, nằm dài ra sô pha.
Nhìn thấy Yến Nam Thiên đã thả hồn về miền cực lạc khác, Tư Thành khó hiểu, "Cậu hỏi thử không phải là rõ ràng sao?"
Tư Thành thấy Yến Nam Thiên nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau họ Yến gật đầu, "Đúng là nên hỏi thẳng."
Tư Thành vốn nghĩ lời khuyên của mình là bình thường, nhưng đến khi hắn nghe tin Yến Nam Thiên bị thương tĩnh dưỡng ở nhà, hắn ghé thăm mới biết, bản thân mình gây chuyện rồi.