Ở trên không trung, Đàm Phi và Gia Toản nhìn nhau cùng gật đầu, Lân Thủ bạo phát hồng quang va chạm với Hạt Thủ đầy tinh quang tạo lên tiếng nổ rền vang như sấm dậy. Những mảnh vỡ sau va chạm bắn ra tứ tán, dường như thứ gì đó đã bị phá hủy, có thể là lớp giáp xác của Kim Cương Hạt, hoặc giả Lân Phiến của Hỏa Kỳ Lân…
Hai tên Tiểu Thiên Sư lại không nghĩ vậy, Cổ Đồng gầm lên giận dữ:
- Khốn nạn… hai thằng chó chết… lưu lại cho bản nhân…
Cùng với lời nói, thân ảnh Cổ Đồng hóa thành vệt sáng bắn thẳng về phía Giáp Đài với vận tốc cực nhanh, nhưng có vẻ đã muộn mất rồi. Những mảnh văng từ hai gã Yêu Nhân bắn ra đều là Lôi Châu và Địa Lôi Bọc Phá, hai tiếng nổ cực lớn kèm theo những tiếng nổ nhỏ hơn khiến một vùng sơn cốc rung chuyển dữ dội. Chưa dừng lại ở đó, liên tiếp những khỏa Địa Lôi được giấu kín dưới lòng đất đồng thời bị kích phát, chúng tạo lên một cơn địa chấn với sức công phá vô cùng khủng khiếp. Mỗi khỏa Địa Lôi Bọc Phá đều tạo ra những cây nấm khói bụi khổng lồ. Sơn Cốc rung chuyển, hỏa diễm bao trùm một vùng rộng lớn làm rất nhiều tu sĩ tử nạn. Khung cảnh thật vô cùng thảm thiết tựa như chốn luyện ngục.
Cổ Đồng do bị Địa Lôi cản đường mà chậm đi một nhịp, đến khi tới được Giáp Lôi Đài thì chỉ còn thấy hai chương tàn phù Na Di đã cháy gần hết. Mặc dù ở cảnh giới Tiểu Thiên Sư, lại định lực cực cao, nhưng lão cũng không thể dằn được cơn uất nghẹn như muốn ói máu.
Hàn Lực còn có chút cảnh giác nên yên vị tại khán đài danh dự, lão biết chắc sau đây ‘Cá lớn’ sẽ xuất hiện, không biết đối phương trong bóng tối muốn giở trò gì, nhưng chắc chắn lần này Liên Minh sẽ gặp thiệt hại không hề nhỏ.
Kinh biến xảy ra rất nhanh, nhân sự đương trường hầu như không phản ứng kịp, số tu sĩ chết và bị thương rất nhiều, nhiều khối Địa Lôi Bọc Phá cùng bị kích nổ, đến Đại Linh Sư còn khó toàn mạng chứ chưa nói đến những kẻ có tu vi thấp hơn. Tiếp tục là ba khỏa pháo sáng bắn vọt lên cao, không biết do kẻ nào thả ra, bầu trời sơn cốc trở nên sáng rực một màu đỏ như ráng chiều.
Mặt đất lại tiếp tục rung lắc nhẹ, đâu đó văng vẳng tiếng nổ ầm ì rất là khủng bố. Phía Yên Dương Tháp xuất hiện một cột khói hình nấm khổng lồ, tiếp tục là hướng Yên Bệ. Cả Cổ Đồng và Hàn Lực đều kinh hoảng, thì ra đại hội Thập Cường chỉ là mục tiêu phụ, thu hút hai Thiên Sư Liên Minh sa lầy tại đây, Yên Bệ Đặc Khu cùng Yên Dương Tháp mới là mục tiêu chính của đối phương. Tuy nhiên, khi mà cả hai lão quái vật còn chưa làm ra bất kỳ hành động nào, một Pháp Trận cấm cố ngay tại Giáp Lôi Đài bị kích phát, hãm Cổ Đồng vào bên trong.
Hàn Lực còn đang lưỡng lự, bỗng một tên tán tu râu hùm bặm trợn trong đám tu sĩ chạy loạn đi ra, nhìn hình dung kẻ này không khác gì phường Thổ Phỉ. Tán tu mới đầu có tu vi Đại Linh Sư, hắn lăng không đứng chắn tại hướng đi về Yên Dương Thành:
- Hàn đạo hữu phải chăng là muốn rời đi?
Hàn Lực biết đây chỉ là ngụy trang, kẻ chặn đường khẩu khí lớn vậy hẳn là Tiểu Thiên Sư rồi, lão gằn giọng
- Vị đạo hữu này… Phải chăng đang muốn cầm chân lão phu?
Râu Hùm nhăn nhở:
- Nghe danh Hàn Lực Chân Nhân đã lâu, hôm nay mới có cơ hội diện kiến, tại hạ muốn luận bàn vài chiêu cùng người để thỏa lòng mong ước… hắc…
Là người cẩn trọng và tâm cơ, Hàn Lực hiểu rằng có muốn rời khỏi đây cũng phải mất công sức chín trâu hai hổ, địch nhân chắc chắn đã có kế hoạch chu đáo cho việc đại náo Yên Dương Bồn Địa, thời điểm này mà tỏ ra nóng nảy, khả năng sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục. Dẫu vậy, nếu không làm ra phản ứng gì sẽ bị đám đồng đạo tại Liên Minh lên án, Lão buộc phải tế ra Pháp Bảo tấn công tên thổ phỉ Râu Hùm. Đinh Lữ cải trang cũng tung bảo bối ra nghênh chiến, hai lão quái vật đấu pháp kiểu làm màu hết sức ăn ý, tạo ra chiến cuộc trên không trung phải nói là vi diệu đến hoàn hảo. Đinh Lữ chỉ cần cầm chân đối phương, Hàn Lực lại có nhiều thứ để mất, lão không việc gì phải đánh đến ta sống ngươi chết rồi nhỡ không may lật thuyền trong mương. Vì vậy mà Cổ Đồng bị bỏ mặc trong Pháp Trận cấm cố chưa thể thoát ra ngoài sớm được.
Đúng hai khắc sau, một Linh Chu cực lớn xé không rời khỏi Yên Dương Bồn Địa, các nhân vật chủ chốt của Thông Thiên Giáo cùng giáo đồ đều rút lui nhanh chóng, cái cách họ đến và đi đều hết sức nhanh gọn chớp nhoáng. Chiến dịch giải cứu tù nhân đã thành công tốt đẹp, đây là sự chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng trong suốt nhiều năm. Điều quan trọng nhất là lựa chọn đúng thời điểm, chia cắt, phân tán được lực lượng chủ lực của đối phương, và cuối cùng là bất ngờ. Sự việc này sẽ còn là chủ đề bàn tán trong nhiều năm về sau.
***
Đàm Phi ngồi Bạch Diệp Liên phi hành trên một triền núi phủ đầy băng tuyết, gã không biết đây là địa phương nào, cả một phiến không gian đều là băng tinh và tuyết trắng, bầu trời xa xa còn có thiên tượng ‘Cực Quang’ (1) vô cùng diễm lệ.
Sau khi sử dụng Na Di Phù thoát khỏi đại hội, gã bất ngờ xuất hiện ở đây, bay lượn tìm kiếm đến nửa ngày mà chưa tìm thấy bất kỳ một sinh vật nào. Cực chẳng đã, Đàm Phi đành phi hành rời xa dãy núi, hướng đến vùng đồng bằng, may ra ở đó có nhân loại sinh sống.
Phi hành bằng thuyền Lá Sen suốt hai ngày đêm, cuối cùng nơi đường chân trời cũng xuất hiện vết tích của nhân loại. Xa xa là một hải cảng nhỏ với chỉ vỏn vẹn vài mộc thuyền đánh cá lớn nhỏ, cùng với hơn 200 nóc nhà đều được dựng lên từ gỗ. Đây hẳn là một thị trấn ven biển, dân chúng sinh sống bằng nghề đánh bắt thủy hải sản.
Đàm thu lại Bạch Diệp Liên cách đó mười dặm, lấy ra Thu Bồn Mão điều chỉ tu vi thành một gã Tiểu Linh Sư Viên Mãn rồi đi bộ vào trong thị trấn. Mặc dù đây là nơi sinh sống của đa phần phàm nhân, nhưng gã đã cảm ứng được ba động pháp lực của tu sĩ, tất cả đều ở cảnh giới Linh Sư, tuyệt nhiên không có một tên Đại Linh Sư nào.
Cổng chào bên ngoài tiểu trấn được dựng lên từ hai cây gỗ Bạch Dương xiêu vẹo, tựa như lâu rồi không được con người tu sửa. Tấm biển gỗ nằm lệch sang một bên với dòng chữ Phiêu Miểu Thôn được viết theo lối văn tự Cô Thiên.
Đúng lúc này, một phụ nữ trung niên lưng đeo cung nỏ, cưỡi Bạch Lộc từ trong trấn đi ra, người này nhìn Đàm Phi từ đầu đến chân đánh giá. Đây chỉ là một tên phàm nhân nhưng khí thế thập phần cường hãn, chắc chắn chuẩn bị ra ngoài đi săn. Đàm Phi thủ lễ rất là nhã nhặn:
- Tại hạ lạc đường, không biết nơi này là nơi nào, mong phu nhân chỉ rõ một hai, tại hạ rất lấy làm cảm kích…!
Nữ nhân có vẻ rất khó chịu, bà ta chỉ lên tấm biển xiêu vẹo cất giọng ồm ồm:
- Ngươi không biết đọc?
Đàm Phi lắc đầu, khua khua tay làm hiệu:
- Ý tại hạ là vùng này tên gọi là gì?
Nữ nhân gật đầu ‘Ồ’ lên như đã hiểu:
- Đây là Bắc Cực Đảo… đừng nói là ngươi không phải người Cô Thiên Đại Lục nhé!?
Đàm gật đầu cảm ơn rồi lầm lũi đi vào trong trấn, nữ nhân nhìn theo một đoạn lắc đầu lẩm bẩm:
- Thằng điên…
Nói rồi bà ta cũng không nghĩ ngợi nhiều mà thúc Bạch Lộc rời khỏi Phiêu Miểu Thôn.
Đàm Phi tản bộ trên con lộ chính, mặc dù biển hiệu đã xác nhận đây là ‘Thôn’, nhưng địa bàn lớn như thế này gã vẫn coi là một tiểu trấn, có lẽ nơi này xưa kia được dựng lên bởi những người dân phiêu bạt, bất định nên mới có cái tên Phiêu Miểu Thôn như vậy.
Lại nói đến Bắc Cực Đảo, Đây là hòn đảo có diện tích rất lớn, nằm cách xa Bắc Côn Lăng Châu 3000 hải lý về phía cực bắc. Đảo này khí hậu lạnh lẽo, quanh năm chìm trong băng tuyết. Linh khí lại mỏng manh đến đáng thương, thảm thực vật nghèo nàn sơ xác, yêu thú mạnh nhất cũng chỉ đạt cấp độ hai. Chính vì tài nguyên cằn cỗi thảm hại nên rất ít có tu sĩ lai vãng đến đảo. Phàm nhân chỉ sinh sống rải rác quanh những vùng duyên hải, chủ yếu làm nghề đánh bắt thủy hải sản.
Thật quá xui xẻo khi Na Di đến địa phương này, Đàm vừa đi vừa cảm thán. Bất giác trước mắt xuất hiện một khách điếm khá rộng rãi, gã bước vào trong với mục đích tìm kiếm một chút thông tin, nhân tiện tìm cách quay trở lại Bắc Côn Lăng Châu với thân phận Huyền Tử.
Khách Điếm vắng hoe, chỉ hai bàn có thực khách. Một bàn là ba tên phàm nhân đang uống rượu nhâm nhi cùng một tảng thịt lớn. Bàn còn lại có hai tu sĩ thưởng trà, nam nhân anh tuấn tiêu sái, nữ nhân đeo mạng che mặt, lớp vải sa có chứa cấm chế khiến Đàm không thể hình dung, cả hai đều cảnh giới Thượng Linh Sư, dường như họ đang chờ đợi một điều gì đó.
Nam tu với vẻ mặt nghiêm nghị đánh giá qua kẻ mới xuất hiện, thấy cảnh giới thấp kém của Đàm nhưng hắn không tỏ ra trịnh thượng hay khinh bỉ. Ngược lại, hắn giơ tay ra dấu vẫy Đàm Phi lại, tựa như hai người đã quen biết từ lâu. Nữ nhân có vẻ kiêng dè hơn, nàng lẩm nhẩm truyền âm cho đồng bọn điều gì đó.
Đàm Phi tiến lại chỗ hai người chào hỏi rất là khách khí:
- Tại hạ Huyền Tử bái kiến nhị vị…
Nam nhân cười hào sảng:
- Ồ… thì ra là Huyền Tử lão đệ! Ngồi đi… ở cái xứ khỉ ho này gặp được đồng đạo là phúc duyên rồi, chớ khách khí đó nha… Ta là Hứa Hoài Ân, còn vị này là Hồng Dinh, đều là người của Bí Vu Tộc, Đông Vu Điền Châu… hạnh ngộ!
Đàm bất chợt nhớ đến Trần Hoài Ngọc, hai người này đều có phong cách khá giống nhau, mặc dù đã lâu không gặp, nhưng những cử chỉ lịch thiệp sang trọng toát ra từ Trần Hoài Ngọc vẫn luôn khắc sâu trong tâm khảm của gã.
Hồng Dinh cất tiếng ngọc tựa như giáo huấn:
- Một cái Tiểu Linh Sư nho nhỏ mà cũng lưu lạc đến đây, trông bộ dáng ngươi cũng không phải người vùng này. Thứ cho bản cô nương lỗ mãng, tu vi Huyền Tử tiểu đệ thấp kém vậy, chạy loạn lên như thế để tìm chết…?
Hóa ra đây là một nữ nhân cương liệt, lời nói tuy có phần cay nghiệt nhưng lại rất thực tế. Chẳng cần phải khách sáo hay cố kỵ cái gì cả.
Đàm Phi cười cười tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Nói ra thật xấu hổ, trong lúc luận bàn cùng tộc nhân trong tộc, tại hạ đã sử dụng nhầm một chương Na Di Phù, vậy nên mới xuất hiện ở đây. Hiện tại đang tìm đường trở về Bắc Côn Lăng Châu…ài!
Hứa Hoài Ân muốn phá lên cười, nhưng do giữ thể diện cho tên Tiểu Linh Sư ngô nghê nên hắn quay mặt đi mà cười tủm. Nữ nhân lại không như vậy, nàng nhăn mặt:
- Thiên địa tạo hóa ơi…! Từ khi sinh ra, đến giờ ta mới nghe được tình huống như thế này… hắc… phải gọi ngươi là gì đây? ‘Đại Phế’ a! Na Di Phù là thứ gì chứ? Nó là một khối tài sản kếch xù đấy… ôi ôi… ói máu mà chết mất…
Hoài Ân nghe vậy lại càng kích động, hắn muốn phá lên cười cho thật sảng khoái nhưng vẫn cố nhịn, thành ra cơ mặt đỏ lựng giật giật như người trúng gió. Phải cố gắng lắm hắn mới thốt ra được một câu:
- Vậy… hắc… vậy Huyền Tử Đệ… hắc… là người của tộc nào? Hắc hắc…
Đàm lưỡng lự giây lát rồi trả lời:
- Tiểu tộc nhỏ không đáng nhắc tới, xin nhị vị chớ chê cười…
Hai người kia lại có chung quan điểm, chắc gã này xấu hổ nên không dám nói ra bộ tộc của gã, đây khác gì bôi tro trát trấu vào bản tộc. Khẳng định là tộc này rất có thanh thế, đến một gã Tiểu Linh Sư nho nhỏ mà cũng lấy ra được Na Di Phù.
Nữ nhân tỏ vẻ cảm thông:
- Nếu có ý định phản hồi bộ tộc thì phải đợi ít nhất năm năm nữa. Khi đó mới có Linh Chu của Liên Minh đến đây theo định kỳ. Ngoài kia là Vô Biên Hải bao la, mặc dù chỉ cách có 3000 hải lý nhưng Hải Yêu dưới đáy biển rình rập rất là hung hiểm, Đại Linh Sư cũng không dám manh động vượt biển đâu.
Đàm tỏ ra ảo não, gã ngồi phịch xuống ghế mà ôm đầu.
Hoài Ân cất giọng trầm ổn động viên:
- Năm năm thì năm năm, cũng chỉ là một cái chớp mắt đối với tu sĩ. Nếu không có việc gì nữa, chi bằng tiểu đệ đi theo bọn ta, năm năm sau quay lại đây phản hồi Bắc Côn Lăng cũng không có gì là ghê gớm… Thế nào?