Đầu canh hai, Đàm Phi trong hình dạng một gã thanh niên quê mùa có tu vi Thượng Linh Sư, Hồ Thanh Hà biến thành một mụ nạ dòng ngoài bốn chục, tuy nhiên vẫn không có dấu đi vóc dáng thiên sinh gợi cảm, cả hai hướng phía cửa Tây rời khỏi Long An Thành mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Tu tiên giả nói chung chẳng còn quan niệm ngày đêm nữa, vậy nên Long An Bang cũng không có câu nệ bất cứ điều gì với tu sĩ ra vào, chỉ cần đừng phạm vào đại bản doanh của họ là được.
Rời Long An, linh chu vẫn là là di chuyển không nhanh không chậm, lúc thì thẳng hướng tây, lúc lại rẽ xuống phương nam, rất thảnh thơi nhàn hạ. Hồ Thanh Hà chỉ đứng đó nhìn Đàm cười tủm, rồi có vẻ không nhịn được, nàng đánh tiếng truyền âm:
“Nếu là kẻ khác, liền dùng hết tốc lực mà chạy đến Thượng Hồng đảo, tránh đi cơn phong hiểm. Đằng này, Huyền Tử huynh lại làm như thể chẳng biết gì? Phải chăng định gài bẫy mấy tên do thám kia?”
Đàm điểm nụ cười nhạt truyền âm lại:
“Có một chút bất ngờ nho nhỏ, ta cần thu hồi lại một số thứ. Dẫu chúng không có theo ta… hắc, bản tọa đây cũng tự tìm đến chúng!”
Linh chu tiếp tục di chuyển thêm một ngày, đến một vùng khá hoang vắng, Hồ tiên tử có thể cảm ứng được ba luồng khí tức dần áp sát. Ngoài ra, còn một luồng khí tức thứ tư khá mờ nhạt ẩn ẩn đâu đó tựa như mãnh thú rình rập con mồi. Đàm Phi vẫn điềm nhiên nơi mũi thuyền, chợt gã lại truyền âm:
“Hồ đạo hữu quấn lấy đám Đại Linh Sư kia, tên cầm đầu ẩn nấp để tại hạ xử lý!”
Linh chu đã dừng hẳn lại, lơ lửng trên tầng không một tiểu đảo. Đàm Phi thu lại linh chu, vẫn trong hình dáng gã thanh niên nhà quê, huyền phù trên mặt biển, linh áp tỏa ra vẫn chỉ là một tên Thượng Linh Sư cùi bắp.
Lập tức ba quang điểm nhá lên phía xa, ba tên tu sĩ ngự pháp khí liền xuất hiện, tất cả đều vận áo trùm xám, uy áp tỏa ra mạnh mẽ đến bức người.
Một tên trong nhóm cất giọng âm u:
- Nhị vị đi đâu vậy? Tại sao phải cải trang biến đổi đi dung mạo? Phải chăng đang làm điều gì đó khuất tất?
Hồ Thanh Hà trong hình dạng mụ nạ dòng chanh chua:
- Hắc, từ khi nào Đồng Tháp Hội lại đi quản việc thiên hạ vậy, nếu thiếp nhớ không nhầm, đây đang là trên địa bàn của Long An Bang nha!
Đàm Phi không mấy để ý đến màn khẩu chiến, ánh mắt sắc lạnh của gã đang hướng về tiểu đảo phía xa xa. Chợt gã cất tiếng nhàn nhạt:
- Vị bằng hữu kia hiện thân đi thôi, ẩn nấp như vậy chẳng khác gì phường đạo tặc đáng khinh bỉ…
Im ắng một hồi…
Chợt không gian trước mặt Đàm hai mươi trượng nhiễu động, một thân ảnh gầy gò áo trùm xám dần ngưng thực, kẻ đến tuổi tầm thất tuần, da dẻ nhăn nheo khô héo, nếu như không có bộ y phục ẩn đi hình thể và khuôn mặt, có lẽ Đàm Phi sẽ hình dung ra đó là một bộ xương di động. Điều quan trọng là ma khí ẩn tàng bên trong thân thể lão già này rất mạnh, hẳn là một cái ma tu chân chính rồi.
- Oắt con… chết đến nơi rồi mà vẫn làm màu! - Giọng lão ma cất lên âm u quỷ dị.
Ba tên đến trước thì có hai tên đã không giữ nổi bình tĩnh, đôi mắt chúng láo liên chiếu vào thân thể kiều mị của Hồ Thanh Hà đầy vẻ thèm thuồng. Thông thường, Đại Linh Sư đã là một dạng quái vật sống lâu lên lão rồi, định lực và sự kiềm chế cao hơn rất nhiều đám tu sĩ đê giai như Thượng Linh Sư. Nhưng những kẻ này có lẽ đã quá quen với việc cướp bóc, cưỡng hiếp, giết chóc, vậy nên mới làm ra điều thất thố trước Hồ tiên tử.
Ba tên Thông Thiên đội lốt Đồng Tháp Hội chỉ là dạng phổ thông không đáng nhắc tới. Nhưng lão già xương xẩu kia lại là một đối thủ đáng gờm, ngoài việc lão là một tên ma tu đã ở cấp độ viên mãn, trên người lão còn có Thông Thiên Quyển, đại biểu cho một cái Tiếp Dẫn Sứ hàng thật giá thật.
Đã gom được cả đám vào cùng một chỗ, kế hoạch coi như đã hoàn thành một nửa, công việc còn lại là diệt sát lão già xương xẩu, thu hồi Thông Thiên Quyển, Đàm thì thầm truyền âm cho Thanh Hà, xong bắt đầu thả ra linh áp Đại Linh Sư sâu như biển.
Hắc khí từ thân thể gã cuồn cuộn tuôn ra như thác lũ, một đôi cự thủ trắng hếu nhanh như chớp chộp tới đầu ‘lão già’, lực nghiền ép mạnh mẽ đến không thể thở nổi.
Thoáng chút bất ngờ về tên ‘oắt con’, cũng là một cái ma tu nhưng khả năng ẩn tàng ma khí thật kín kẽ. Lão già rống lên như lợn bị chọc tiết, từ miệng lão bắn nhanh ra hai đoàn hắc vụ đầy rẫy hư ảnh khô lâu gào thét. Hắc vụ lại huyễn hóa ra hai đoạn dây xích thô to, mỗi đầu xích lấy một con ác quỷ đối kháng cùng Phiên Thiên Bạch Cốt Trảo của Đàm.
Chiến sự bên kia cũng nổ ra rồi, Hồ Thanh Hà được liệt vào lớp môn hạ yêu nghiệt nhất Thiên Vân Cốc những năm trở lại đây, dẫu không có nhậm chức Cốc Chủ thì cũng sẽ là hạt giống để sau bổ nhiệm vào vị trí Thái Thượng Trưởng lão, nàng ta há lại phải ngán ngại ba tên giáo đồ Thông Thiên kia.
Hồ tiên tử một hơi ném ra đến ba cái Phù Bảo, Phù Bảo tương đương cấp độ pháp bảo, đủ hiểu là ba tên kia lành ít dữ nhiều rồi. Đã nhận được chỉ thị tốc chiến tốc thắng từ Đàm Phi, lại là ánh mắt dâm ô của đám này khiến cho Hồ tiên tử động nộ, ba chương phù bảo lần lượt là Thái Thản Bạch Viên Phù, Đẩu Đẩu Phù và Hoàng Cân Phù, hư ảnh ba vị nam thần cùng một con bạch viên khổng lồ thi nhau dùng man lực công kích ba kẻ xấu số, thật tình là chống đỡ vô cùng vất vả.
Chiến cuộc bên này đang độ gay cấn, cặp khô cốt giằng co cùng hai cái hư ảnh Quỷ Vương bất phân cao thấp. Đàm Phi liền giơ tay kết ấn, một cột sét tím nhạt bất chợt từ thiên không bổ xuống.
“Ầm…”
Ly Tử Thần Lôi, khắc tinh của ma vật, ma pháp, bổ một kích lăng lệ khiến hư ảnh Quỷ Vương tiêu thất.
“Ầm…”
Tiếp tục một cột tử lôi khác bổ xuống, nhưng là nhằm vào chính thân thể đối thủ.
Lão già xương chẳng ngờ hai tên lạ mặt này lại là loại giả trư ăn thịt hổ, nhất là tên trẻ tuổi ‘nhà quê’, mới động thủ chưa đầy mười chiêu đã rơi vào thế hạ phong, lão vội ném ra một chiếc nón được kết bằng rơm, tán phát kim quang nhàn nhạt, kịp thời cản được cột sét mạnh bạo. Đối thủ cũng là ma tu, lại có sát chiêu khắc chế ma pháp, rất nhanh, lão già vội thu lại Quỷ Vương vào thể nội, tế ra một chiếc quạt lông vũ rực rỡ hào quang ngũ sắc, ba động linh khí vô cùng mạnh mẽ bức người.
Còn chưa để Đàm Phi làm ra phản ứng gì, Lão Già Xương liền lẩm nhẩm chú ngữ, nhổ một bãi nước miếng vào đám lông vũ, quạt về phía Đàm Phi bai cái.
Không gian bỗng dưng tối sầm, Băng, Phong, Lôi, Hỏa và cát bụi rầm rập nuốt chửng lấy thân ảnh Đàm Phi. Đây chính là pháp bảo thành danh Ngũ Quang Phiến, với thứ vũ khí này, lão già đã đoạt mạng không biết bao nhiêu tu sĩ tại Loạn Hải rồi.
Chỉ nghe thấy tiếng gầm rống điên dại, một quầng hồng quang nhá lên trong biển lửa và băng sét, chợt tâm thần lão già cảm thấy hoảng sợ, lạnh lẽo, hoảng sợ đến cực điểm, rồi đầu óc quay cuồng nhức nhối, đôi mắt như muốn lòi ra ngoài. Hình ảnh cuối cùng là một thân ảnh bán yêu Hỏa Kỳ Lân trên tay cầm gương bát quái đỏ thắm. Đôi mắt đau đớn như ngàn vạn mũi kim châm, “Bép…bép” hai tiếng nổ nhỏ khô khốc vang lên, vậy là song mục của lão già đã bị hủy, lão rú lên một tiếng thê lương, rồi tiềm thức rơi vào một vùng tối đen lạnh lẽo, dần mất đi ý thức.
Đàm Phi diệt sát xong đối thủ liền biến thân trở về hình dạng gã thanh niên nhà quê, tóm lấy nhẫn trữ vật và chiếc vòng tay Thông Thiên rơi ra từ thi thể không toàn vẹn của lão già xương, tất nhiên chiếc quạt lông vũ đẹp đẽ chẳng thể thoát khỏi đại thủ của gã, tiện tay ném ra một hỏa cầu sáng trắng thiêu rụi đi thi thể kia cho đến khi tiêu thất thành tro bụi.
Hồ Thanh Hà cũng chạy lại bên gã, nơi chiến địa do nàng quản lý cảnh tượng mới thực sự hãi hùng; Thái Thản Bạch Viên đang túm một cái xác đập qua đập lại đến nát bét chẳng thể nhận dạng, hẳn là đang chơi đùa nghịch ngợm rồi. Hư ảnh Nam Tào Bắc Đẩu xé toạc thân thể một tên làm hai nửa, huyết tinh bay đầy trời. Hoàng Cân Lực Sĩ nhẹ nhàng hơn, vo một cái xác khác thành một khối cầu thịt tròn vo, vân vê giữa hai lòng bàn tay lớn. Tất nhiên cả ba tên giáo đồ Thông Thiên kia đều đã tử vong trước cả lão thượng cấp.
Đàm Phi liền lật tay lấy ra Thông Thiên Lệnh, xóa đi ấn ký của Đại Tổng Quản Loạn Hải trên Thông Thiên Quyển, cho vào mộc hạp phong ấn rất là cẩn thận. Gã ra hiệu cho Thanh Hà, nàng hiểu ý vội thu hồi ba chương Phù Bảo về, phóng ra ba khối hỏa cầu hủy đi thân xác ba kẻ xấu số.
Lại là ném ra một xấp Hỏa Nha Phù, cho chúng bay tứ tán khắp bát phương nhằm đánh lạc hướng.
Đàm Phi vỗ vào túi linh thú, Phi Thiên Xà liền xuất hiện, với ba cặp cánh chuồn trên lưng phát ra tiếng vo ve như tiếng ruồi vỗ cánh. Cả hai cùng nhảy lên lưng yêu xà, phi hành rời khỏi chiến địa với độn tốc nhanh kinh khủng.
Nửa ngày sau.
Chính là nơi lão già xương xẩu vẫn lạc.
Một tên thanh niên mặc hoa phục vô cùng bắt mắt xuất hiện, người này có khuôn mặt trẻ trung anh tuấn, thoạt nhìn còn khá giống với nữ nhân. Khí tức phóng thích ra ngoài vô cùng tà dị, vậy mà là một tên Tiểu Thiên Sư. Theo sau hắn còn có một nữ nhân tóc ngắn, cũng là một cái Tiểu Thiên Sư cao quý, thân hình nở nang câu dẫn đến nao lòng. Nam nhân nhìn vào thân thể bốc lửa kia, nếu không có cảm xúc thì thuộc loại ‘Phế’ rồi. Tiếp đến là gần chục tên Đại Linh Sư, tất cả đều vận y phục áo trùm xám, kinh kính cẩn cẩn không dám ho hoe nửa lời.
Hoa phục thanh niên chắp tay sau đít cảm thán:
- Hoa Nhan vẫn lạc tại đây, hung thủ thật giảo hoạt, hẳn là đã có chủ ý nhắm vào hắn từ trước rồi. Lại rất biết cách xóa dấu vết, ta chẳng thể lần ra. Mạng tên họ Hoa chẳng tiếc, hận một điều hung thủ đã lấy đi Thông Thiên Quyển, còn biết cách xóa đi ấn ký do ta ký phụ trên đó nữa, hài…
Nữ nhân tóc ngắn vốn ngày thường lả lơi câu dẫn, nhưng đứng trước mặt thanh niên hoa phục lại có vài phần nghiêm nghị:
- Đông Phương huynh! Vậy là trong vài năm trở lại đây, chúng ta đã mất đi ba cái Thông Thiên Quyển, chuyện này… chuyện này liệu có liên quan đến đám Già Thiên Đàn hay Cô Thiên Đàn không?
Hoa phục Đông Phương Liệt chưa có trả lời ngay, ngửa mặt nhìn trời lẩm nhẩm một mình vẻ vô cùng bất đắc dĩ.