Đây không phải hiện tượng đột phá cảnh giới, không có sấm sét lôi kiếp, đó chỉ đơn thuần là hấp nạp linh khí một cách cuồng bạo mà thôi.
Không gian kết giới chẳng biết liên thông với nơi nào tại Vân Lam, vẫn có đầy đủ cả ngày và đêm giống như bên ngoài vậy. Đàm Phi lặng lẽ ngồi đả tọa, linh khí cuồn cuộn đổ về Nê Hoàn Cung rồi bị Quang Điểm hấp thụ điên cuồng. Cơ thể gã như phình ra, kinh mạch trong thể nội giãn nở đến giới hạn, tưởng như chẳng thể chịu đựng nổi lượng linh khí cuồng bạo chạy qua.
Đã hơn một tháng, Quang Điểm vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, linh khí xoay chung quanh quang điểm như một hắc động, một lượng linh khí rất lớn bị dồn nén đến cực điểm, quang điểm mỗi lúc một bành trướng, chiếu xạ thứ ánh sáng trắng lòa như một vầng mặt trời thu nhỏ vậy.
Bước sang tháng thứ ba.
Rốt cuộc, Quang Điểm cũng đình chỉ việc hấp thu linh khí, Đàm Phi mệt mỏi đến cùng cực, gã liền dùng phép nội thị để kiểm tra tình huống trong Đan Điền. Quang Điểm giờ đã lớn hơn trước rất nhiều, nó bành trướng và chiếm diện tích đến một nửa không gian trong đó, chèn ép ba khỏa Nguyên Đan đến chật ních. Lấy Quang Điểm sáng trắng là trung tâm, bao chung quanh là vòng xoáy hắc động được tạo lên bởi linh khí màu xám ngưng thực, vòng ngoài lại là một quầng sáng mờ ảo màu lam nhạt ôm trọn hắc động cũng như quang điểm.
Điều khiến Đàm Phi phát hoảng chính là liên hệ với Quang Điểm đã bị cắt đứt, dường như nó đã tự phong ấn. Còn may gã vẫn có thể sử dụng và điều động pháp lực bản nguyên một cách bình thường. Lại là tu vi cũng hồi phục như thời toàn thịnh, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn. Việc này hẳn là nhờ vào quá trình kinh mạch luôn hoạt động ở mức cực hạn, qua đó tu vi và pháp lực cũng tăng tiến với tốc độ chóng mặt.
Mặc kệ cho Quang Điểm kia đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì, Đàm Phi vẫn luôn có một niềm tin vào nó, bởi nó đã theo gã gần như suốt cuộc đời, kể từ khi gã mới sáu tuổi.
Giờ là lúc đi thám hiểm phiến không gian kết giới này, đây có vẻ như một nơi tu luyện lý tưởng, cầu còn chẳng được.
Mai Yển vẫn như tượng gỗ lơ lửng trên mặt hồ, dẫu miệng lão không lảm nhảm đếm số nữa nhưng đôi mắt vẫn tập trung nhìn vào vách núi.
Đàm đến trước mặt lão, huơ tay làm hiệu, chẳng có phản ứng nào. Bực mình, gã tế Tàn Đao ra chém thẳng vào thân thể Mai Yển.
“Keng….”
Liệt Không Đao tóe ra tia lửa, bật ngược trở lại. Cương khí hộ thể của sinh vật cấp năm là cái gì chứ? Há lại để một thanh tàn đao như cóc gặm phạm vào. Mai Yển mặc dù đang rơi vào huyễn cảnh, chẳng có chút phòng bị, nhưng cương khí hộ thể là một thứ phản xạ vô điều kiện của tu sĩ, nó sẽ tự động vận hành một khi thân thể tu sĩ gặp lực cường kích bất ngờ.
Lần lượt Thụ Thiên Ấn, Lạc Việt Kim Tiền, Diệt Mục Bảo Giám… thậm chí cả Hỗn Diệu Ngũ Long Trận được sử dụng, nhưng tất cả chẳng làm cho thân thể Mai Yển mảy may suy suyển.
Đàm Phi thấy thử nghiệm như thế là quá đủ rồi, gã thu đao xong bay trở lại vách đá kiểm kiểm tra xem xét. Nếu như mấy tháng trước, khi gã mới bước chân tới đây, bị cuốn vào huyễn tượng, khẳng định cũng sẽ đồng dạng như Mai Yển. Quang Điểm lại một lần nữa cứu gã, chính cơn đói khát của nó đã kéo gã về thực tại, cũng coi như phá đi huyễn cảnh buông xuống tâm thần gã.
Vách đá chẳng có bất kỳ dị trạng nào, có chăng chỉ là linh khí cực mạnh phát ra từ bảy quả dưa xanh mà thôi. Cũng có thể do gã đã cắn nuốt hai quả, vậy nên huyễn tượng từ chúng chẳng còn tác dụng nữa.
Đàm lại tiếp tục khinh thân lên đỉnh núi, mục đích tìm ra gốc rễ của đám mộc đằng này.
Đúng như suy tính của gã, gốc cây nằm trên đỉnh núi, chỉ duy nhất một gốc lớn bằng gốc cổ thụ ba người ôm, già nua sần sùi như da cóc, rêu phong bám đầy. Thế nhưng điều khiến Đàm hoảng loạn lại chính thứ đồ vật bên dưới gốc mộc đằng cổ này.
Chính xác thì gốc mộc đằng mọc ra từ hốc mắt của một cái khô lâu cực lớn, trong trẻo gần như thủy tinh. Hốc mắt còn lại trống hoác, lớn như một miệng giếng, bên trong sóng sánh linh thủy có màu xanh thiên thanh, đồng dạng với thứ dịch được ép ra từ Thanh Quả.
Trong cơn đói khát phát tiết từ Quang Điểm, Đàm Phi chỉ biết cắn nuốt mà không có tìm hiểu. Đến lúc này, thần trí hoàn toàn minh mẫn, gã mới cảm nhận được cỗ linh khí vô cùng nồng đậm và lực lượng thời gian pháp tắc ẩn trong ‘giếng nước’ kia. Bất chợt đầu gã ong ong, câu nói của sư tôn Chử Đạo Thiên văng vẳng bên tai làm gã rúng động.
“Thời Gian Thanh Lưu, đích duyên kỳ ngộ!”
Với biểu hiện điên cuồng của Quang Điểm khi hút lấy linh dịch màu thiên thanh kia, lại cắn nuốt thêm cả Không Gian Ánh Linh, liệu đây có phải Thời Gian Thanh Lưu trong lời sấm?
Gã chẳng phải hạng ngu dốt thiếu tư duy và lập luận, thường thì thời gian sẽ đi cùng không gian làm một cặp, tạo nên một cái kết giới to lớn, có pháp tắc của riêng nó, tỷ như Sơn Hải Đồ hay Luân Hồi Viên, hoặc cao cấp hơn là một cái đại lục hay một giới diện. Giờ đây Quang Điểm đã cắn nuốt đủ hai thành phần này, liệu việc nó tự phong ấn kia có phải đang manh nha tạo nên một không gian kết giới mới, oái oăm nó lại nằm trong nội tại bản thân gã.
Cũng phải chờ đợi cho đến khi Quang Điểm mở ra liên hệ tâm thần với gã, lúc đó mới có thể đánh giá và đưa ra kết luận chính xác. Nhưng theo suy luận chủ quan, thứ dung dịch màu lam nhạt trong giếng kia chín phần là Thời Gian Thanh Lưu rồi.
Vậy là trong người có bao nhiêu bình lớn bình nhỏ, gã đều đem cả ra mà thu lấy loại linh thủy quý giá dưới giếng, biết đâu sau này sẽ dùng đến. Lượng thanh linh thủy dưới hốc mắt khô lâu kia còn rất nhiều, gã chỉ hận một điều chẳng thể ôm cả phiến kết giới này mà rời đi, bởi rất nhiều bình sứ đã đầy ắp Lộ Khiết Ngân Thủy, một loại linh tài quý hiếm khác, cũng chẳng thể bỏ đi. Nhưng biết như thế nào là đủ, vẫn phải tự bằng lòng với những gì mình đã có.
Nhìn lại gốc mộc đằng một lần nữa đầy vẻ thèm thuồng, nhưng gã cũng chẳng dám là ra cái gì hành động lỗ mãng. Liền quay trở lại vách đá, hái lấy một Thanh Quả lớn nhất nằm gần gốc, bọc kỹ càng vào một lớp linh nhiễu, phong ấn cẩn thận rồi cất vào không gian Tản Viên Giới. Thanh Quả này sinh ra từ nguồn Thời Gian Thanh Lưu, vậy cứ tạm gọi là Thời Gian Thanh Qua đi (1).
Chẳng thể ngờ lại thu được Thời Gian Thanh Lưu tại đây, đúng là Vô Biên Hải rộng lớn ẩn chứa nhiều huyền cơ. Ngẫm lại lời khai sáng của Mai Yển thấy thật đúng, may mắn thường đến một cách bất ngờ chẳng thể biết trước.
Trước kia khi còn ở Tử Huyền Môn, Đỗ Bá Thành đã từng nói với gã; “Khí vận là một dạng năng lực”. Lúc đó nhận thức còn hạn chế, gã vẫn cho nó là đúng. Nhưng đến giờ quan điểm của gã đã khác, chẳng có cái gì gọi là năng lực cả. Thiên đạo chẳng cho không ai cái gì, tất cả đều có mặt trái của nó. Khí vận tốt ư? Đồng nghĩa với những phần việc khó khăn trắc trở, không khéo còn phải trả giá bằng mạng sống. Tất cả đều có sự sắp đặt, một sự sắp đặt đến hoàn hảo. Chỉ đến khi nào đạt cấp độ tương đương với thiên đạo, may ra lúc đó mới nhìn ra được mọi chân lý.
Gã lại tiếp tục bay quanh kiết giới tham quan tìm hiểu, phải nói là lượng linh khí ở trong này vô cùng nồng đậm và phong cảnh hữu tình thơ mộng như một tấm bích họa vậy. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, ẩn sâu dưới đáy hồ là những khối cự thạch lít nhít linh văn, trận văn. Đếm đi đếm lại phải có đến mười tám khối, chúng nằm rải rác khắp nơi theo một trật tự khó hiểu.
Bay lên trên cao sử dụng Tinh Thần Mục, gã mới vỡ lẽ bên dưới đại địa là một pháp trận khổng lồ, đang vận hành chầm chậm khó đoán định. Pháp trận cổ đại thâm sâu huyền ảo khôn lường, gã không đủ trình độ để hiểu, lại là tuyệt đối không thể động chạm đến. Mọi tính toán ban đầu ngay lập tức bị loại bỏ, chỗ này mặc dù linh khí đầy đủ, nhưng chẳng thể an ổn mà tu luyện được.
Đến giờ gã có thể rút ra một kết luận, Quang cầu này là một khối kết giới phong ấn giam hãm khối khô lâu khổng lồ kia. Chẳng biết đó là đầu lâu của vị đại năng nào, cũng không thể đoán định được thời gian cụ thể, nhưng khẳng định có niên đại từ rất lâu rồi, cũng có thể từ thời viễn cổ.
Nhìn thân hình vị đại năng cấp năm Mai Yển đờ đẫn như tượng gỗ, Đàm Phi không khỏi cảm thán, thế giới này thật vô thường. Muốn hồi tỉnh lão quả thực khó hơn lên trời, dẫy gã có tung hết bản lĩnh ra cũng chẳng thể gãi ngứa cho lão, thôi thì cứ để lão như vậy, tự sinh tự diệt trong cái kết giới vô danh này.
Suy đi ngẫm lại một hồi, rốt cuộc vẫn là nên rời khỏi đây, gã không muốn tu luyện trong một cái không gian phong ấn đầy rủi ro. Nhìn lại hình ảnh Mai Yển lần nữa, mặc dù có chút bất nhẫn, nhưng Đàm Phi vẫn dứt khoát rời đi. Mọi thứ đều có nhân quả của nó, để lại Mai Yển trong này, biết đâu lại là một việc làm đúng đắn, đây chính là tao ngộ của lão, tốt nhất không nên can thiệp vào.
Đang chuẩn bị chuyển thân rời đi, bỗng một lằn sét nhá lên trên thiên không, linh khí lại hội tụ về tạo thành hắc động. Đàm Phi chợt thấy khí huyết nhộn nhạo hết lên, pháp lực như thể bị cấm cố chẳng thể phát ra nổi một thành.
Đã một lần bị pháp tắc của Luân Hồi Viên buông xuống, kinh nghiệm cho gã biết, sinh vật cấp ba như gã đã không được kết giới này dung nạp nữa rồi, bảo sao Mai Yển áp chế tu vi ở cảnh giới thấp đến đáng thương như vậy, rõ ràng lão cũng rất am hiểu pháp tắc trong này.
Đàm tự thả lỏng, huyền phù trôi theo dòng linh khí vần vũ trên đầu, cứ thế bị hắc động cuốn vào, tâm thần dần trở nên mê loạn mà bất tỉnh đương trường.
- Hết Chương 188 -
(1) Qua: Quả dưa hấu.