Vọng Quân Đài.
Ba tên thần tộc hướng ánh mắt về phía xa chờ đợi, Lư Nghĩa tỏ vẻ sốt ruột:
- Những tưởng lần này hạ sơn sẽ được vui chơi một hồi thống khoái, ai dè nhị vị lại quản cả công việc bảo mẫu, hài... Thực là chán chết!
Ngao Tuyết đến bên cạnh Lư Nghĩa thì thầm vào tai hắn rất tình tứ:
- Nhiệm vụ gia tộc không thể từ chối... Đợi đến khi chúng ta cùng tiếp nhận truyền thừa, muội muội sẽ bồi tiếp Lư huynh!
Lư Nghĩa mặc dù đã ở tu vi Kim Đan, sống cũng đến hơn trăm năm rồi, có thể tạm coi là lão quái vật đi, vậy mà vẫn bị Ngao Tuyết câu dẫn đến mê mẩn, một số đồ vật trên người đang động đậy không ngừng. Tuy nhiên, biểu hiện ra bên ngoài vẫn là lãnh khốc, hắn chỉ cười nhẹ làm như lời nói kia chẳng đáng lưu tâm.
Tư Đồ Kiết đã về đến Nhâm Thành, theo sau là bảy cái vệt kinh hồng đủ màu sắc. Nhâm Giao Vương Tư Đồ Hàng trực tiếp tiếp đón huynh muội Thanh Tuyền, liền coi họ như thượng khách mà dẫn qua Vọng Quân Đài.
Lư Nghĩa chợt nhăn trán truyền âm cho huynh muội họ Ngao:
- Gã mặt sẹo kia khí tức thật ảo quá, dường như có chút huyết mạch Lân Tộc ta.
Ngao Bình còn chưa kịp trả lời, Ngao Tuyết cười mỉm trêu ghẹo:
- Hắc, Lân tộc huynh vốn nổi tiếng ‘phóng dật’ mà... Lưu lạc bên ngoài vài tên tộc nhân đã là gì...
Ngao Bình cười nhẹ vẻ đồng tình, trong khi Lư Nghĩa cứng họng chẳng phản bác được câu nào. Kỳ Lân từ xưa đến nay vẫn nổi tiếng là giống tạp giao, vậy nên Lư Nghĩa đón nhận sự đả kích từ huynh muội Long tộc cao quý mà chẳng cảm thấy hổ thẹn hay buồn bực cái gì.
Chờ cho đám Thanh Giao đi đến, Ngao Bình bước lên trước niềm nở:
- Biểu đệ, biểu muội! Mấy ngày qua thật vất vả khổ cực… được sự tín nhiệm của cô mẫu và phụ thân, kể từ đây, chúng ta sẽ bảo đảm an toàn cho các người đến Đại Thạch đảo.
Thanh Tuyền ôm quyền bái dài đầy cảm kích:
- Vậy còn gì tốt hơn! Tiểu Tuyền ra mắt biểu ca, biểu tỷ…!
Đồng thời hắn quay sang ôm quyền khách khí với Lư Nghĩa:
- Tiểu đệ Thanh Tuyền bái kiến… tráng sĩ!
Lư Nghĩa cười hòa ái ôm quyền đáp lễ:
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ! Tại hạ Lư Nghĩa, bằng hữu của nhị vị Bình, Tuyết, cùng tham gia ‘Bảo tiêu’ chuyến này.
Mặc dù ba tên thần tộc đã triệt để thu liễm khí tức, nhưng với con mắt tinh tế của Thanh Tuyền, khẳng định họ có một nền tảng pháp lực vô cùng hùng hậu, sâu không lường được.
Đàm Phi cũng cảm ứng được sức mạnh vô cùng khủng bố từ ba người này, đặc biệt là tên Lư Nghĩa kia, một tên Lân tộc hàng thật giá thật, khí tức cuồng bạo trong thể nội đã bị áp chế xuống, nhưng chẳng thể qua mắt được gã. So với hắn, gã chỉ như một con linh miêu đứng trước mãnh sư mà thôi.
Trong khi Ngao Bình, Ngao Tuyết bận rộn kể về cuộc binh biến bất thành tại Thanh Giao tộc cho huynh muội Thanh Tuyền. Đàm Phi cùng bốn tên hộ vệ chỉ ngồi một góc nhắm mắt dưỡng thần, đây đương nhiên không phải chỗ để những kẻ như bọn họ lên tiếng.
Lư Nghĩa vừa nói dăm ba câu với bốn kẻ kia, ánh mắt thi thoảng lại đảo qua tên mặt sẹo. Sự tà dị toát ra từ gã này hắn chẳng mấy kiêng kỵ, nhưng cảm giác bức bối khó chịu vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn kể từ khi mặt sẹo xuất hiện. Ngao Tuyết từ đầu vẫn một mực để ý đến nam nhân trong mộng của nàng, đương nhiên đã nhìn ra dị trạng. Đợi cho đến khi câu chuyện lắng xuống, nàng ta hướng Đàm Phi hỏi dò:
- Phải rồi… vị hắc bào kia phải chăng là trong người mang huyết mạch Hỏa Kỳ Lân? Thiếp thân mạo muội muốn biết đạo hữu đến từ vùng nào?
Trước nhiều con mắt đang đổ dồn chăm chú, Đàm bình thản trả lời:
- Tại hạ đến từ vùng hẻo lánh có tên là Luân Hồi Viên!
Trước ba cái tồn tại cùng cấp rất mạnh, lại là Long, Lân nhị tộc chính danh, Đàm cố tình làm ngơ không nhắc đến nguồn gốc huyết mạch Hỏa Kỳ Lân của mình.
Ngao Tuyết trầm mặt không vui, còn Ngao Bình và Lư Nghĩa cùng nhíu mày khó hiểu:
- Luân Hồi Viên? Chưa nghe đến địa phương này…
Đàm chỉ gật đầu nhẹ xác nhận, không có nói thêm gì.
Lư Nghĩa tỏ vẻ khó chịu, đang định phát tiết thì bàn tay Ngao Bình đã vỗ vỗ lên vai hắn ra hiệu bình tĩnh. Nam nhân Long tộc lạnh nhạt hướng Đàm Phi và bốn tên hộ vệ:
- Được rồi, chẳng cần biết đến cùng là chuyện gì? Nhiệm vụ của chư vị đến đây được bãi bỏ. Đích thân chúng ta sẽ đưa tam thái tử và ngũ công chúa đi Đại Thạch Đảo… Năm người nên rời khỏi đây thôi!
Cả Đàm Phi và bốn tên hộ vệ đều chết lặng, bản thân huynh muội Thanh Tuyền cũng á khẩu. Đại Ngư tên yêu nhân nửa người nửa cá trần trừ rồi bạo dạn lên tiếng:
- Đại nhân! Từ nhỏ chúng tiểu nhân đã đi theo tam thái tử, giờ ngài bãi nhiệm, chúng ta biết đi đâu về đâu?
Ngao Bình nhàn nhạt trả lời:
- Đến từ đâu thì quay về đó…
Thanh Tuyền đứng dậy định nói gì đó, Ngao Bình liền giơ tay làm hiệu cho vị biểu đệ Thanh Giao trật tự, hắn gằn giọng:
- Chúng ta làm việc có nguyên tắc, không muốn một số kẻ lẽo đẽo đi theo vướng víu chân tay. Thiết nghĩ quãng đường trở về Hoàng Sa không phải là quá xa vời… chư vị đừng dài dòng nữa, quay trở lại đi thôi!
Bốn tên hộ vệ đều đưa ánh mắt chờ mong về phía Thanh Vân, Thanh Tuyền chờ đợi. Thanh Tuyền tự biết nặng nhẹ, cũng vì mối quan hệ với Long tộc mà nín nhịn, hắn cúi mặt xua tay ra vẻ bất đắc dĩ:
- Quay về cũng là điều tốt! Các ngươi đi đường hết sức cẩn thận, tránh mọi thị phi không đáng có, năm sau ta lại trở về thôi, không việc gì phải rộn lên như thế.
Rồi hắn hướng Đàm Phi ném ra một túi trữ vật lớn, nháy mắt cười cười rất chân thành:
- Đây là phần thù lao còn lại của nhiệm vụ, mong Đam Săn huynh thu lấy. Nhiệm vụ bảo tiêu đến đây là chấm dứt, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…
Đàm Phi bắt lấy túi trữ vật, bên trong đương nhiên là một vạn tinh thạch, phần thù lao cuối cùng khi đến được Đại Thạch Đảo. Vậy là nhiệm đã kết thúc theo một cách chẳng ai ngờ. Giờ là lúc tính kế quay trở lại đại lục, Cô Thiên cũng được mà Loạn Hải Vực cũng xong. Nhưng có lẽ điểm đầu tiên cần tới chính là Thâm Uyên Hắc Hải, hoàn thành giao kèo với Xương Cuồng Ngọc Truyện.
Đàm ôm quyền hướng huynh muội Thanh Giao:
- Nhị vị! Bảo trọng, hy vọng sau này còn gặp lại.
Nói rồi dứt khoát xoay lưng rời khỏi Vọng Quân Đài.
Bốn tên hộ vệ cũng đứng dậy bái dài nhị vị điện hạ của chúng, xong lần lượt nối gót theo Đàm Phi.
Thanh Vân đưa ánh mắt buồn bã nhìn theo bóng lưng gã mặt sẹo. Ngao Tuyết tình trường vô cùng lão luyện, nàng ta chỉ cười mỉm rồi tiến tới nắm lấy ngọc thủ trắng muốt của biểu muội mà thì thầm, cố tình để cho Đàm Phi nghe thấy:
- Biểu muội chớ buồn, một gã tạp chủng hèn mọn không xứng đáng với Long tộc hoàn mỹ chúng ta đâu…
Đàm Phi mặc dù đã ở rất xa, nhưng thần niệm Đại Linh Sư vô cùng linh mẫn, những lời cay nghiệt kia đều thu cả vào tai rồi. Gã chỉ cười lạnh, hóa thành vệt kinh hồng phá không mà đi.
Ngao Bình chờ cho bóng dáng của đoàn người rời đi xa khuất, ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua Lư Nghĩa. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi đó thôi, nhưng Thanh Tuyền đã nhận ra, hắn cố tình làm ngơ như chưa hề có chuyện gì cả.
Ngao Bình nhìn khắp lượt rồi cất tiếng:
- Nhâm Giao tộc cũng có một tòa truyền tống nhỏ đi đến Kim Quy tộc, đại tộc lớn mạnh nhất Đông A hải vực. Từ đây chúng ta sẽ sử dụng đại truyền tống từ Hoàn Kiếm thành mà đi Thái Bình hải vực.
Dừng lời đảo mắt ngụ ý với Lư Nghĩa thêm lần nữa, Ngao Bình tiếp tục:
- Phiền Lư huynh chạy qua hoàng cung Nhâm Giao thông chi, mượn tạm họ truyền tống, hai ngày nữa là ngày tốt chúng ta sẽ khởi hành. Tạm thời ở lại đây thăm thú vài cái thắng cảnh đi.
Lư Nghĩa nghe vậy liền tươi cười đáp lời:
- Vậy chư vị cứ thong thả mà thưởng lãm phong cảnh của Nhâm Giao thủy vực nha! Ta chạy qua long cung liên hệ lão Tư Đồ chút…
Dứt lời, Lư Nghĩa hóa thành vệt kinh hồng bay đi.
Thanh Tuyền ngồi đó nhìn theo, lắc đầu cười lạnh rồi nhấp một ngụm linh trà hưởng thụ.
Ngao Bình dường như nhìn thấy tâm tư của biểu đệ, trong lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành…
…
Đàm Phi nhẩn nha phi hành không nhanh không chậm rời khỏi Nhâm Thành, kinh đô của Nhâm Giao tộc. Trước khi đến đây, gã đã quan sát khá nhiều nơi tập trung đông đảo tộc loại phụ thuộc Nhâm Giao. Chọn một thị tộc phồn hoa nhất, cách Nhâm Thành năm trăm dặm mà tiến vào.
Quãng thời gian sống trong Thanh Giao tộc chẳng tính là lâu, lại quanh quẩn tại Vân Mộng sơn luyện đan nên Đàm Phi chẳng có cơ hội thăm thú chiêm nghiệm nhân sinh hải tộc. Giờ gã đã là người tự do, cũng cần phải tìm hiểu hoàn cảnh nơi hải vực này, mở mang thêm kiến thức cho phải đạo.
Thị tộc này được xây dựng chủ đạo từ đá vôi và san hô, kiến trúc chẳng mấy sai biệt với kiến trúc Nhâm Thành, nhưng nhỏ hơn về quy mô rất nhiều. Xa xa là một cái quảng trường lớn rộng rãi, kẻ qua người lại rất là tấp nập. Chủng tộc lại đa dạng phong phú nhìn vô cùng sinh động, chỗ này Bạng Yêu, chỗ kia Rái Cá, xa nữa là Chương Ngư… Đâu đó bày ra những sạp hàng buôn bán linh tài địa bảo và sản vật bản địa, người mua kẻ bán cãi vã, ra giá, trả giá tạo nên một bức tranh có thể tạm coi là hoàn mỹ.
Đàm ung dung bước tới quảng trường, tản bộ qua những sạp hàng bày bán linh tài tu luyện cho hải yêu. Gã có thể hiểu được một chút ngôn ngữ tại Đông A này, nhưng vẫn là vô cùng trúc trắc, phải mất một hồi mới có thể xâu chuỗi và tổng hợp được thứ ngôn ngữ ở đây.
Những đồ vật được bày bán lộ thiên như thế này chẳng thứ nào có thể lọt vào mắt gã, nhưng nếu đem cả về đại lục thì lại là chuyện khác. Gã tìm đến một quầy tạp hóa, ngó nghiêng một hồi, sau đó mua lấy một tấm hải đồ Đông A hải vực khá chi tiết, rồi lại vơ vét thêm một số thư tịch kiến thức bách khoa tạp nham. Ngôn ngữ có thể chẳng thông thuộc, nhưng văn tự lại là chuyện khác. Dạng văn tự của Đông A là sự kết hợp của Văn Tự Cô Thiên Đại Lục và một phần Già Thiên, vì vậy mà gã vẫn có thể đọc hiểu và tự suy luận.
Vốn định thăm thú vài vòng, nhưng Đàm Phi đã cảm ứng được một tia khí tức bất thiện hướng về mình. Việc này khiến gã chẳng còn hứng thú với việc mua sắm sản vật nữa. Đàm liền rời khỏi thị tộc đông đúc này, phi hành theo hướng đã định sẵn, đến một nơi có rãnh sâu hoang vu rồi đứng đó chờ đợi.
- Hết Chương 178 -