Đàm Phi đứng đó bình thảnh đáp lời, ngữ khí không nhanh không chậm, chẳng chút cảm xúc:
- Tán hết pháp lực ngay tại đây, rồi muốn đi đâu thì đi…
Toàn trường lặng ngắt, gã hộ vệ Tiểu Ngư còn quay mặt đi, cố giấu nụ cười trào phúng. Thanh Vân cũng nhếch môi cười nụ. Câu nói ngắn gọn nhưng xúc tích, chẳng khác nào kêu thập tam vương đi chết.
Tán đi pháp lực tức là hủy đi toàn bộ pháp lực cô đọng trong nguyên đan, trở về làm phàm nhân, việc này đúng là đả kích rất lớn đối với tu sĩ Vân Lam và cả hải tộc, yêu tộc nữa.
Đây đương nhiên vẫn là ý đồ trảm tận sát tuyệt của Đàm Phi. Thứ nhất, gã tự hiểu phàm chuyện gì liên quan đến tình ái đều rất lằng nhằng, tên yêu nhân Cá Chình kia si mê Thanh Vân đến mù quáng, thả hắn ra rồi hắn dẫn viện binh đến đuổi giết khắp cái Vô Biên Hải này là chuyện tối kỵ. Lại là xét về nhân tướng, Thiên Ngạo dáng người nhỏ thó, mắt lé gian xảo, tướng của kẻ lật lọng không đáng tin. Chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để gã động sát niệm rồi, nào có thể để thập tam vương dễ dàng rời đi.
Trình Thiên Ngạo đương nhiên là kẻ giảo hoạt thành tinh, trận chiến ngày hôm nay toàn quân bị diệt, đó là một cái đả kích chẳng phải nhỏ đối với hắn. Đối chiến cùng huynh muội Thanh Tuyền hắn còn có chút nắm chắc, có thể ung dung mà rời đi. Thế nhưng gã mặt sẹo quái dị vẫn rình rập bên ngoài, có thể tiễn hắn về với tổ tiên bất cứ lúc nào. Vậy nên chọn giải pháp hạ mình nín nhịn mà rút lui mới là thượng sách. Quân tử trả thù mười năm cũng chưa muộn, bảo mạng về đến trong tộc rồi cầu thêm viện binh đuổi giết, Thanh Vân nóng bỏng kia không thể để rơi vào tay nam nhân khác được.
Bây giờ nghe Đàm Phi nói vậy, chẳng khác nào bảo hắn tự chết, ‘tự cung’ (1), nộ khí kìm nén bỗng bùng phát dữ dội, Thiên Ngạo gầm lên văng cả nước miếng:
- Thằng rắm chó… đừng tự cho mình là ghê gớm, để lão tử tiễn ngươi một đoạn…
Dứt lời, thân hình Thiên Ngạo lập tức trương phình lên, huyễn hóa ra bản thể là một Cá Chình lớn với chín con mắt láo liên lít nhít trên đầu, những lằn điện quang chạy ngoằn ngoèo dọc cơ thể, điện trường tỏa ra bên ngoài thật gớm ghiếc. Chiếc miệng rộng với cặp môi dày há hoác, từ bên trong bắn ra liên tiếp những tia hồ quang điện sáng trắng, nhằm đầu Đàm Phi bổ xuống. Lôi điện giăng đầy trời, tạo ra một tầng điện võng như chiếc bát úp hãm Đàm Phi vào trong.
Lôi điện do Cửu Nhãn Chình Ngư phóng ra cực mạnh, còn trên cả Điện Li Diêu Ngư một bậc. Đàm Phi cũng chuyên về lôi điện, gã hiểu rất rõ uy lực của dòng hồ quang điện kia. Thế nhưng gã là cái gì chứ? Một kẻ chuyên sát nhân đoạt bảo bằng thần lôi, lại tu luyện Nguyên Từ Thần Công, công pháp điều khiển nắm bắt nguyên từ chi lực.
Chỉ một cái giơ tay của Đàm, nguyên từ chi lực trong phương viên vài mẫu đều bị trung hòa, hồ quang điện cũng vì thế mà tiêu thất. Nhưng thân ảnh của thập tam vương đã ở rất xa rồi, chỉ còn là một chấm đen ở phía chân trời.
Thiên Ngạo quả thật quá giảo hoạt, phóng ra lưới điện hồ quang, lấy thế sét đánh công kích Đàm, gây sự tập trung vào gã mặt sẹo. Sau đó sử dụng Lôi Độn mà bỏ chạy, vứt lại toàn bộ thể diện và sự cao ngạo thường ngày.
Đàm đã có cảnh giác phòng bị, trạng thái Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ cùng Lợi Thủy Hài lập tức kích phát, cả thân hình gã vọt đi nhanh như một tia chớp, đuổi theo bóng dáng Thiên Ngạo đang dần mất hút nơi đường chân trời.
Thanh Tuyền nhìn theo cảm thán:
- Gã này hung hãn thành tính, luôn là trảm tận hãm tuyệt. Sau này chớ có gây thù chuốc oán với hắn...
Thanh Vân sau thời khắc nóng nảy kích động, giờ đã bình tâm lấy lại sự thùy mị vốn có:
- Mọi hành động của hắn đều có tính toán sắp đặt cả, hẳn là đã có mục đích khác với Thiên Ngạo.
Bốn tên hộ vệ chẳng biết từ khi nào đã quay trở lại, sau khi ra nhập chiến đoàn liệp sát đám U Nhãn. Ngọc Hân trong hình dạng tiểu oa nhi ngồi vắt vẻo trên vai Khốc Ly, cả hai tên nô tài này luôn giữ một khoảng cách với người của Thanh Giao, chúng đang chờ đợi chủ nhân quay lại.
Sau gần hai khắc thời gian (2), một vệt kinh hồng đỏ ối bay trở lại chiến địa. Đàm Phi ném cái xác mềm nhũn của thập tam vương qua một bên, mắt đảo khắp một lượt rồi thở phào:
- Thật may là chư vị chưa có dọn dẹp đi chiến trường, hắc hắc…
Trong lúc đương sự còn chưa có hiểu hàm ý trong câu nói của Đàm, gã lật tay lấy ra một khối nang độc, chẳng cần suy nghĩ cũng có thể nhìn ra đó là độc của Vện Kim Xà, nhểu một giọt lên thân thể tàn khuyết của Trình Thiên Ngạo, xòe tay vận pháp lực đẩy độc tố lan tràn khắp các mạch máu. Phần bụng của thi thể kia thủng một lỗ lớn, khẳng định là Nguyên Đan cùng Lôi Hạch đã bị lấy ra rồi.
Tiếp đến, lớp giáp xác của tứ hoàng tử Kim Thánh cũng được đem ra, ném chung một chỗ với đống thịt bầy hầy Thược Dược Chương Ngư, lại là một đống thi thể khuyết thiếu của đám Cửu Thánh tộc bị Đàm quăng ra vung vãi khắp chiến địa. Chiến địa vốn đã bị cày xới đến thê thảm rồi, gã chẳng cần thiết phải động tay chân thêm nữa. Lúc này thì Thanh Vân, Thanh Tuyền đã hiểu chủ ý của gã mặt sẹo, cả hai cùng nhìn nhau cười đầy ý vị.
Đàm Phi tế ra linh chu, làm hiệu cho mọi người cùng lên, riêng gã đứng nơi mũi thuyền điều khiển, bắt đầu di chuyển bay xuyên vào tầng tầng quỷ vụ phía trước. Khốc Ly vẫn đảm nhận nhiệm vụ đi trước thám thính, lần này thì Ngọc Hân không có tham gia cùng.
Thanh Vân đi đến bên Đàm Phi, không nén được tò mò nên hỏi bâng quơ:
- Đam Săn huynh! Liệu cách làm đó có đánh lừa được đám truy binh?
Đàm cười cười lắc đầu:
- Ta cũng không dám chắc, chỉ cần tung hỏa mù cho sự việc rối lên chút là được rồi!
Thanh Vân cười phụ họa, khuôn mặt còn pha chút giảo hoạt:
- Hắc, Ngươi cũng thật là ma lanh quá đi…
Đàm không nói gì, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa đầy tinh quang, bình thản hướng về phía xa xôi. Chẳng thể tin được vài khắc trước còn là một tên đồ tể máu lạnh.
Linh chu phi hành tầm gần nửa ngày, Khốc Ly từ phía trước chạy về chui tọt vào Phục Ma Đỉnh bên hông chủ nhân. Đàm Phi nhăn trán căng thẳng rồi điều khiển linh chu bay chếch đi theo phương hướng khác. Không để đám giao tộc kịp phàn nàn, Đàm Phi vội truyền âm cho Thanh Tuyền và Thanh Vân:
- Canh thời điểm cũng đã đến lúc đám truy binh đuổi tới rồi! Lại là phía trước có ma vật rất khủng bố, chưa biết ở cấp độ nào nhưng khẳng định vô cùng hung hiểm, chúng ta tạm thời ẩn nhẫn ở đây vài ngày, mượn tay đám truy binh mà trừ đi ma vật đó.
Thanh Tuyền lưỡng lự rồi đưa ra quan ngại:
- Ẩn nấp ở đây liệu có an toàn? Khẳng định truy binh sẽ là tồn tại Nguyên Anh…
Đàm bình thản trả lời:
- Yên tâm! Ta có cách.
Linh chu dừng lại trên một bãi loạn thạch cao quá đầu người, lác đác vài đầu ma vật cấp hai lai vãng bị Khốc Ly dọa cho chạy tứ tán. Xác định địa điểm này rất thích hợp cho việc ẩn nấp, tay áo Đàm Phi rung lên, mũi khoan Bạch Kim Toản và Liệt Không Đao đồng loạt bay ra lao xuống lòng đất mà đục khoét. Thanh Tuyền hiểu ý cũng tế ra cặp đoản xoa đào bới phụ trợ, vũ khí mà Thanh Tuyền cùng Thanh Vân mang ra đều là cấp độ pháp bảo, quả thực các vị hoàng tử công chúa ở hải vực vị nào cũng giàu nứt đố đổ vách ra.
Sau gần một khắc, động phủ sâu dưới đại địa đã được hình thành, nói là động phủ cho sang miệng, thực chất chỉ là một khoảng không gian có chu vi vài trượng, đủ để đoàn người chui vào đó ẩn nấp và nghỉ ngơi.
Đàm Phi đi xuống thông đạo rồi thả ra Quy Điền Chung huyền phù trên trần động quật, chiếu ánh sáng trắng tựa như ban ngày lên toàn bộ khoảng không gian bé nhỏ này. Gã lại tế ra Tàn Đao, chém cắt lia lịa lên mặt sàn, vẽ ra đồ hình giống hệt với Càn Khôn Hấp Linh trận tại nơi an nghỉ của Hữu Thế đại vương, chỉ có điều trận đồ này nhỏ hơn cái nguyên bản rất nhiều, vừa vặn với khuôn viên của động quật. Sáu mươi tư cây tinh kỳ lần lượt bay ra cắm vào đúng sáu mươi tư cái phương vị cố định, ứng với sáu mươi tư quẻ tượng.
Làm xong tất cả, Đàm ngồi vào chính giữa trung tâm, nơi có đồ hình lưỡng nghi thái cực, bắt đầu tụng niệm chú ngữ. Tay gã lại vung lên, Lại là ba mươi hai khỏa Tinh Thạch được ném ra, xếp đúng giao điểm của lục thập tứ quái tượng. Các khối tinh thạch chợt sáng lên, trận đồ đã được kích phát, những cây tinh kỳ không gió mà bay phấp phới thập phần quỷ dị. Toàn bộ động quật được bao bọc trong một quầng sáng mờ mờ hình bán nguyệt. Tiểu Càn Khôn Hấp Linh cải biên đã hoạt động, dẫu không thể so sánh cùng đại trận nguyên bản nhưng cũng đủ che mắt được tu sĩ Tiểu Thiên Sư, hoặc Nguyên Anh kỳ yêu tộc.
Đám Thanh Giao tự hiểu, tất cả đều đi vào trong pháp trận, chẳng ai nói với ai một lời, họ tự chọn cho mình một chỗ phù hợp ngồi đả tọa hồi phục pháp lực.
Từ xa nhìn lại, khu vực này chẳng khác biệt nhiều so với những vùng lân cận, chỉ là quỷ khí lững lờ trôi như mây và vài đầu ma vật cấp một cấp hai vật vờ qua lại.
Nửa ngày sau, một đoàn hải tộc từ xa chạy đến trên chiến địa tang thương. Đại hoàng tử Kim Khải Kim Thánh tộc dẫn theo đoàn tùy tùng đứng chết lặng trên chiến địa, cặp mắt màu hổ phách hình tam giác đảo qua đảo lại giữa thi thể Trình Thiên Ngạo và lớp giáp xác của Kim Hãn. Miệng hắn lẩm bẩm hoài, dường như đang nhẩm tính điều gì đó, có vẻ như đang tính toán đến thời gian vẫn lạc của mấy cái tử thi trên chiến trường.
Bỗng Kim Khải lùi lại vài bước, ra hiệu cho đám bộ tướng phía sau cảnh giác. Nơi đường chân trời chợt nhá lên, ngay lập tức không trung vang vọng tiếng nói tựa như tiếng sấm:
- Kim Khải huynh dừng bước… chuyện đâu có đó, không việc gì phải vội vàng.
- Hết Chương 167 -
(1) Tự cung: hay còn gọi là ‘Dẫn đao tự cung’, tự cắt đi bộ phận sinh dục.
(2) 1 Khắc thời gian = 15 phút. (Tác chỉ muốn nhấn mạnh lại các đại lượng đo lường thời cổ cho phù hợp ngữ cảnh)