Tinh Hỏa (Huyền Tẫn Bất Tử Cốc)

Chương 143: Đứa Con Phản Loạn




Nhị hoàng tử Thanh Ảnh Quân bắt đầu thay đổi thái độ:

- Chỉ bằng một hai câu nói đâu có chứng minh được gì. Đam Săn đạo hữu cần phải chứng tỏ thực lực trước đã. Ta không muốn trông thấy gốc linh sâm quý giá kia bị hủy đi bởi một kẻ ‘ngoại tộc’.

Ngữ khí đã có phần băng lãnh, kèm theo một chút tàn nhẫn. Hắn muốn cho mọi người thấy, cả phụ vương và tam đệ đệ đang dành sự ưu ái thái quá cho người ngoài không đáng tin cậy.

Rất nhiều tướng soái giao tộc có mặt trong ngọc điện cùng nhao nhao lên phụ họa, phải nói là đám tâm phúc của Ảnh Quân đã chẳng còn mấy sự tôn nghiêm dành cho lão long vương nữa rồi.

Thanh Giao Vương không bác lại lập luận của đứa con phản loạn, hiện lão và tam thái tử đang ở thế yếu, cũng chẳng thể dùng tư cách phụ thân mà nạt nộ hoặc ép nhị hoàng tử theo ý mình được. Chỉ thoáng cau mày, lão long nhìn Đàm Phi ôn tồn:

- Ngươi có thể luyện trước một vài loại đan dược phổ thông. Nếu đan thành, khi đó ta mới có thể yên tâm mà giao ra Tử Phát Linh Sâm cho ngươi được.

Nếu ở trong một hoàn cảnh khác, một vị thế khác, Đàm Phi lập tức phủi đít mà bỏ đi. Nhưng gã hiểu tình thế căng thẳng lúc này, ẩn nhẫn trước sự khiêu khích của thế lực nhị hoàng tử mới là sáng suốt. Gã vẫn giữ thái độ bình thản và khiêm cung:

- Việc này là lẽ đương nhiên… Như chư vị đã biết, đan sư mỗi khi khai lô luyện đan đều phải ở một nơi yên tĩnh, lại là càng ít người trông thấy càng tốt. Vậy tại hạ cần mượn một đan phòng hoặc nơi nào đó thanh tịnh để bắt đầu công việc.

Hải Tộc về cơ bản vẫn là thú, là yêu. Từ xa xưa luôn có truyền thống ăn tươi nuốt sống linh tài địa bảo để tăng tiến sức mạnh, khác rất nhiều so với nhân loại. Kể từ khi xuất hiện yêu nhân, con lai giữa nhân loại và yêu hóa hình, chức nghiệp đan sư bắt đầu thịnh hành tại hải ngoại và Sâm Lâm Nguyên Thủy. Vậy nên trong mỗi quần thể tộc loại vẫn luôn duy trì một vài tên đan sư, tất nhiên là không thể đem ra so sánh cùng các tông môn hoặc tổ chức của nhân tộc trên đại lục được.

Yêu cầu của Đàm Phi là hoàn toàn chính đáng, lão long vương gật gù đồng tình:

- Được… Tam Tuyền, Vân Nhi! Đưa hắn đi đan phòng…

Tam thái tử Thanh Tuyền cùng Thanh Vân ngũ công chúa đồng loạt dạ ran.

Đàm Phi tiếp tục đưa chủ ý để tăng thêm phần khách quan chân thực:

- Vãn bối thấy ở trong đại điện này có khá nhiều tộc nhân đang ở cấp hai bình cảnh, vậy sẽ khai lô chế luyện Hy Thiêm Đan, giúp những người này đột phá bình cảnh tiến lên Kim Đan. Còn như chư vị ở đây chưa tin tưởng, có thể đưa ra một vài loại đan dược tùy ý và cung cấp nguyên liệu theo đan phương.

Tộc nhân Thanh Giao trong điện đều ‘Ồ’ cả lên. Hy Thiêm Đan đại biểu cho cái gì chứ? Rất nhiều kẻ ở đây biết về nó, thậm chí đã từng được phục dụng loại đan hỗ trợ phá cảnh này. Phải nói là mỗi khi xuất hiện, Hy Thiêm Đan đều mang đến một trường tranh đoạt đỏ mắt.

Đúng là tộc nhân Thanh Giao có rất nhiều yêu nhân và hải thú đang mắc kẹt ở bình cảnh Trúc Cơ, tương đương Thượng Linh Sư nhân loại. Hy Thiêm Đan xuất hiện, đó sẽ là cú huých để đám tộc tộc loại kia mở ra cơ hội đột phá lên Kim Đan, bổ sung thêm sức mạnh cho Thanh Giao Tộc. Đương nhiên kẻ ngu cũng sẽ lựa chọn đan Hy Thiêm, kể cả phải bỏ ra đại giới.

Long Vương xua tay như thể sợ Đàm Phi đổi ý:

- Lão phu chọn Hy Thiêm Đan… Ngươi cứ chuyên tâm chế luyện. Khi nào đan thành, Thanh Giao Tộc ta sẽ có hậu lễ.

Nói rồi lão long phẩy tay, gốc linh sâm màu tím huyền phù đến bên tam thái tử.

Tam thái tử hiểu ý vội thu gốc linh sâm lại, ngoắc tay ra dấu cho ngũ công chúa và Đàm Phi đi theo mình vào hậu cung.



Cung điện Kim Thánh Tộc.

Kim Thánh Long Vương Kim Khôi mang khuôn mặt đờ đẫn, ở đuôi mắt hình tam giác giật giật liên hồi, chén trà trong lòng bàn tay đã vỡ nát như bột phấn không biết từ khi nào. Lão già này chính là bạch phát lão nhân xuất hiện tại Phiêu Miểu Thôn, tru sát người của Liên Minh Bộ Tộc, cũng chính là cha đẻ của Kim Hoằng đã chết trong tay Đàm Phi. Đối diện lão là một tên yêu cấp bốn hóa hình, từ khuôn mặt cho đến cử chỉ đều mang vài nét nao hao Kim Khôi. Người này chính là đại hoàng tử của Kim Thánh Tộc, hắn cất giọng run run như thể rất sợ phụ thân mình nổi điên:

- Người chết thì cũng đã chết rồi, chẳng thể sống lại, phụ vương vì đại cuộc mà bớt đau khổ. Chỉ hận một điều là không thể đem xác thất đệ trở về trong tộc mà an bài nhập thổ vi an.

Kim Khôi nghiến răng ken két:

- Sáu mươi năm trước đã mất đi thằng Hoằng, ta đích thân chạy đến Cô Thiên tìm kiếm mà lực bất tòng tâm, còn suýt bị đại năng Hóa Thần đánh chết. Giờ đến thằng Hưởng, lại vẫn lạc ngay trên địa bàn, đến một chút xương cốt cũng không thể đem về. Đau đớn lắm… đau lắm chứ…!

Đại hoàng tử Kim Khải đi lại quanh bàn trà, hai tay xoắn lấy nhau tạo ra những tiếng nổ ‘lốp bốp’, cái chết của thất hoàng tử về cơ bản không ảnh hưởng nhiều đến tiềm lực của tộc Kim Thánh, có chăng chỉ là một đòn giáng mạnh vào niềm kiêu hãnh của Xà Tộc mà thôi. Lưỡng lự giây lát, Kim Khải thăm dò chủ ý của Kim Thánh Vương:

- Vậy phụ vương có tính toán gì chưa? Có cần phát lệnh tổng động viên, đem đại quân đi vấn tội bọn Thanh Giao chó má, quyết san bằng Thanh Giao Thủy Vực.

Kim Khôi lắc đầu:

- Ngũ đại thủy vực tại Hoàng Sa này đã ở vào thế ngũ long tranh bá cả vạn năm, muốn thôn tính và tru diệt tận gốc đám Thanh Giao không phải là chuyện một sớm một chiều. Mấy năm trước các ngươi diệt sát tứ hoàng tử của chúng, giờ chúng đồ sát lại thất đệ của ngươi, âu cũng là tổn thất ngoài ý muốn trên chiến trường thôi.

Kim Thánh Long Vương dừng lời, lão cầm luôn cả bình trà trên bàn mà tu một ngụm lớn rồi tiếp tục:

- Thanh Giao hiện đang là tộc yếu nhất, lại sắp sửa có nội đấu tranh vương. Nhưng đừng vì thế mà coi thường chúng. Tên Ảnh Quân mưu mô giảo hoạt vô cùng, lại ngấm ngầm kết minh cùng Thiên Giải Tộc. Tạm thời gác nỗi đau này sang một bên, đợi khi nào trong Thanh Giao phát sinh nội loạn, khi đó ta sẽ có an bài.

Kim Khải đại hoàng tử gật đầu đồng tình:

- Tất cả theo chỉ đạo của phụ thân. Thế nhưng tên yêu nhân Lân Tộc diệt sát thất đệ cũng không thể bỏ qua được, phụ vương đã có an bài cho hắn?

Đôi mắt màu hổ phách của Kim Thánh Vương nheo lại, đồng tử thu nhỏ như sợi chỉ, dường như nỗi đau mất con một lần nữa lại bùng phát, lão gằn từng tiếng:

- Sớm muộn gì ta cũng phải tự tay băm vằm hắn thành vạn đoạn. Nhưng giờ chưa phải lúc, còn phải thu thập thêm tin tức tình báo, rủi động vào thế lực siêu cường chống lưng cho hắn, tộc ta có khi lại bị xóa sổ khỏi Hoàng Sa chứ chẳng phải chuyện đùa. Các ngươi cũng đừng có tỏ ra lỗ mãng, hắn không thể rời đi Hoàng Sa hải vực này được đâu…



Mười ngày sau.

Thanh Tuyền tam thái tử đi đi lại lại trước cửa đan phòng, bộ dáng có vẻ căng thẳng bất nhẫn. Cạnh hắn là một tên yêu nhân cấp ba có khuôn mặt đầy lân phiến và bốn sợi râu ngắn như râu cá trê. Kẻ này hiện đang giữ chức ngự y, là đan sư giỏi nhất của Thanh Giao Tộc.

Thanh Tuyền đăm chiêu nhìn vào cánh cửa đóng im ỉm cất lời:

- Đã mấy ngày trôi qua rồi, liệu gã kia có thể luyện thành Trường Sinh Đan?

Cá Trê tỏ ra điềm tĩnh hơn, hắn có vẻ như rất tin tưởng vào gã Lân Tộc kia:

- Cứ nhìn cái cách hắn chế ra Hy Thiêm Đan thì biết, ba mươi lăm khỏa thì có đến hơn nửa là Linh Đan một vòng xuyến. Điều này chứng tỏ xảo thủ của gã cực cao, tiểu nhân tự cảm thấy hổ thẹn trước trình độ của gã. Vậy nên thái tử hà tất phải lo lắng thái quá!

Nửa khắc sau, mặc dù đan phòng đã được thiết hạ cấm chế, không thể dò xét tình hình bên trong. Thế nhưng một mùi thơm ngái ngái đã bắt đầu lan tỏa xuyên qua khe cửa đá. Tam thái tử đưa ánh mắt dò hỏi, Đan Sư cá trê nở nụ cười rộng ngoác đến mang tai, vỗ vỗ vai thái tử:

- Đan thành… chúc mừng lão long vương có thêm ít nhất sáu mươi năm thọ nguyên.

Cơ mặt Thanh Tuyền giãn ra, hắn lại đưa ánh mắt chờ mong về phía cửa đá mật thất.

Động tĩnh nhỏ nhưng niềm vui lớn, Thanh Giao Long Vương dẫn đầu cùng bá quan tướng lĩnh rầm rập chạy đến. Cửa đá đan phòng ‘ken két’ mở ra một cách nặng nề. Đàm Phi từ trong bước ra, bộ dáng mệt mỏi đến cực điểm, thái dương hằn lên gân xanh. Gã xá nhẹ với Long Vương rồi đưa ra ba khỏa Linh Đan màu tím nhạt với một vòng xuyến:

- May mắn không nhục mệnh… Mời Long Vương ngài thu lấy!

Long Vương run run tiếp lấy ba khỏa linh đan. Thực cũng lạ, với tu sĩ nói riêng và tu tiên giả nói chung, sinh vật cấp bốn Tiểu Thiên Sư theo cách nói của nhân tộc và Nguyên Anh theo cách nói của yêu tộc; sáu mươi năm thọ nguyên đối với họ chẳng là gì, nó chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Nhưng ở một hoàn cảnh cụ thể, tỷ như hoàn cảnh của Thanh Giao Vương đây, sáu mươi năm lại là một thứ ‘tài sản’ vô cùng quý giá, đủ để lão thực hiện rất nhiều tâm nguyện.

Tất cả lại tập trung tại ngọc điện, duy chỉ có nhị hoàng tử và một số tướng lĩnh tâm phúc là không có mặt. Long Vương đã an vị trên long ỷ, vẻ mặt lão hân hoan không hề che dấu:

- Đam Săn tiểu hữu! Đan đã thành, vậy lão phu cũng không ngại gì mà bỏ ra đại giới. Thiên tài địa bảo ở đây tuy không nhiều, nhưng cũng có thể đáp ứng ngươi một hai… hãy nói ra thứ mình mong muốn, nếu nằm trong khả năng, lão phu lập tức xuất ra.

Đàm Phi cười thầm trong bụng, để chế luyện ra được ba khỏa Trường Sinh Đan kia, trừ đi gốc Linh Sâm hai ngàn năm, gã đã phải bỏ ra đến sáu gốc linh thảo vạn năm, hủy đi đến bảy phần tài liệu do luyện chế thất bại. Để rồi cuối cùng mới cho ra mẻ linh đan ba khỏa duy nhất này. Luận về giá trị, thực là không có gì để hình dung, nó là vô giá.

Thế nhưng, để cứu lấy mạng mình, tạo dựng một vị thế chắc chắn, an toàn tại thủy vực này, việc gã đầu tư tài vật thật chẳng thấm vào đâu. Quyết bỏ đi lòng tham khiến người ta mờ mắt, gã cố tình ho nhẹ vài tiếng, một tay ôm ngực, một tay xua xua:

- Trùng hợp là những thứ nguyên liệu còn lại vãn bối đều có sẵn, thật không dám đòi hỏi quá phận. Chỉ cần Long Vương ngài sắp xếp cho vãn bối một chỗ nghỉ ngơi. Luyện chế Trường Sinh Linh Đan đòi hỏi kỹ thuật cực kỳ phức tạp, vãn bối chỉ muốn nghỉ ngơi hồi phục lại chút pháp lực.

Nói đoạn Đàm bỏ ba khỏa Phục Nguyên Đan thượng phẩm vào miệng nhai ngốn ngấu.

Toàn trường im phăng phắc, gã này là kẻ ngu hay thân gia vô cùng khủng bố đây? Hoặc có thể Luân Hồi Viên là một cái gì đó siêu cấp tông môn hay siêu cấp gia tộc? Cũng có thể là thần tộc. Đến hậu lễ của Long Vương mà còn biết từ chối? Lai lịch gã kia thực đúng là mơ hồ không thể mường tượng.