Tinh Hỏa (Huyền Tẫn Bất Tử Cốc)

Chương 132: Tam Sinh Tam Thế - Cửu Kiếp Trầm Luân




Một giọng nói quen thuộc khác vang lên:

- Phu thê hai người các ngươi không cần đi đâu cả, hài tử đang ở trong tay ta.

Cả Đàm Phi và Tú Tú nhất tề quay đầu nhìn lại. Nguyễn Lương râu ngô không biết từ bao giờ đã đứng trước lối vào khoảng sân rộng, trên tay lão bồng một tiểu hài quấn trong lớp tã lụa trắng. Điều khiến Đàm Phi kinh hãi lại là cặp mắt đỏ ngầu đầy tia máu của Nguyễn Lương, miệng lão nhếch lên cười cười một cách tà dị, đã thế trên tay lão còn vung vẩy chuôi cự kiếm màu hắc lục.

Bản năng mẫu tử của Tú Tú cho nàng biết có chuyện chẳng lành, nàng vội vàng hướng Nguyễn Lương quỳ xuống khóc lóc cầu khẩn:

- Nguyễn sư bá! Cầu ngài trao trả lại tiểu hài nhi cho đệ tử!

Tâm ma đến một cách vô cùng chân thật, nếu không có sự xuất hiện của Nguyễn Lương, có lẽ Đàm Phi đã bị huyễn cảnh do chính mình tưởng tượng ra đánh gục mất rồi.

Gã gầm lên, tế đao ra lao về phía Nguyễn Lương. Tú Tú vội búng người lên dang tay chặn trước mặt Nguyễn Lương:

- Phu quân, chàng không thể làm vậy! Nguyễn sư bá còn đang nắm giữ sinh mệnh con của chúng ta.

- Tất cả cút hết đi cho ta…

Tàn đao đâm xuyên thân thể Tú Tú, tiếp tục kích vào đan điền Nguyễn Lương. Mặt mũi Râu Ngô vặn vẹo rồi huyễn hóa ra khuôn mặt Điền Khởi Nguyên, rồi lại huyễn hóa ra gương mặt Đàm Lão, phụ thân gã.

Đàm nhìn lại, Thân xác Tú Tú không còn là Tú Tú nữa. Nó đã huyễn hóa ra mẫu thân Liễu Thị, vậy là một đao của gã đã đoạt mạng cả phụ mẫu, lại còn hài nhi bé bỏng trên tay Đàm Lão cũng bị Liệt Không Đao xuyên qua. Máu me dính đầy trên mặt gã, có vẻ như đây không phải là huyễn cảnh.

Chợt lão giả đội nón cầm gậy trúc từ trong phiến đá nhẵn bóng nơi vách núi đi ra, phía sau là Linh Đan cùng vẻ mặt tựa như không cam tâm với hành vi của gã. Chử Đạo Thiên lắc đầu ngao ngán:

- Tâm ma quá lớn, bình sinh ta chưa gặp loại người như thế này. Đạo tâm không vững, sao thành chính quả đây? Đáng tiếc, đáng tiếc… Ngươi không xứng làm đệ tử ta, rời khỏi đây đi thôi.

Chưởng ấn của Chử tiên nhân mang uy áp vô cùng khủng bố, nhanh như thiểm điện chụp xuống đầu Đàm Phi. Gã không thể làm ra bất kỳ phản ứng gì, chỉ thấy tứ chi rũ liệt, đầu óc quay cuồng. Hình ảnh cuối cùng thu vào mắt chính là bị thủ chưởng lớn kia túm lấy cổ, ném thẳng gã vào phiến đá nhẵn bóng như mặt gương, rồi tất cả chỉ còn một màu tối đen như mực.



Đàm Phi choàng tỉnh khỏi ảo cảnh, thứ đầu tiên gã trông thấy chính là đám mây linh khí trên đầu đang dần phiêu tán. Pháp lực trong thể nội rút xuống như thủy triều, chỉ còn lại trơ trọi một khối giả đan ở dạng cô đặc mà chưa đóng rắn thành Nguyên Đan. Vậy là phá cảnh thất bại, thất bại chỉ trong một khoảnh khắc khi mà tâm ma xâm lấn. Ảo cảnh chân thật đến khó phân biệt, hoặc giả gã đã không còn tỉnh táo vượt qua tâm cảnh. Đúng như lời của Chử tiên nhân, “Đạo tâm không vững, sao thành chánh quả?”. Phải chăng gã không xứng đáng với Chử Đạo Tổ, không thể kết duyên sư đồ cùng ngài?

Gã thở dài, đứng dậy rời khỏi đài sen, bâng khuâng lầm lũi đi lên phong đình. Phá cảnh thất bại, đồng nghĩa với việc mất đi sáu phần cơ hội tiến giai Đại Linh Sư. Cơ chế tiến cảnh của nhân loại không nghiệt ngã như yêu thú, dẫu thất bại nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến thọ nguyên, chỉ có lần phá cảnh tiếp theo sẽ khó khăn hung hiểm hơn trước rất nhiều. Tu sĩ nhân loại sau ba lần đột phá không thành công sẽ chẳng còn cơ hội nữa, vĩnh viễn chỉ là một tên Thượng Linh Sư viên mãn, sống mòn cho đến khi hết thọ nguyên.

Hiện tâm trạng rất không tốt, gã lần lại từng chi tiết trong quá trình đột phá cảnh giới vừa qua, phân tích triệt để mọi ngóc ngách. Tại sao tâm ma lại nặng nề đến vậy? Tại sao Chử Đạo Thiên xuất hiện vào thời khắc cuối cùng, thốt lên những câu đau lòng? Bất giác gã nhìn thấy điểm sáng nơi cuối đường hầm tăm tối, miệng gã lẩm nhẩm câu nói cuối cùng của Chử Đạo Tổ:

- ‘Rời khỏi đây đi thôi’…? Có lẽ nào lại phải làm như vậy?

Yêu khí bộc phát mãnh liệt, Đàm sử dụng yêu lực thần thú cấp ba phá không bay đi. Thân ảnh gã vẽ vào hư không một vệt kinh hồng đỏ thắm, rời khỏi ốc đảo, biến mất trong khoảng không đen tối bên ngoài đầm lầy chết chóc ngoài kia.

Rời khỏi ốc đảo, bên ngoài là vùng đầm lầy tăm tối đầy rẫy ma khí. Đàm Phi dừng lại tại điểm giao cắt tranh sáng, tranh tối giữa hai phiến không gian. Ở địa điểm này linh lực vẫn chưa bị phong ấn, mà cơ thể vẫn đón nhận được lực lượng ma khí khá nồng đậm. Gã tìm thấy một cây cổ thụ lớn đã chết khô, cắt gọt nó thành một mặt phẳng rồi hạ thân xuống đả tọa, bắt đầu tu luyện ma công.

Do khôi lỗi Man Đầu và Hắc Thủ bị hư hại nặng, chưa có được sửa chữa, vậy nên chỉ còn lại Vu Hồn và Kỳ Tước được gã xuất ra cảnh giới hộ chủ. Quán Vụ Trận cũng được bày ra, dẫu sao cẩn thận một chút cũng là bớt lo đi một phần. Mặc dù ở trong khoảng không gian này, đám ma vật cũng chưa dám phạm vào.

Những ngày tiếp theo, liên tiếp vài đầu ma vật cấp ba xuất hiện, chúng lượn lờ rình rập cách chỗ Đàm luyện công vài dặm, nhưng tuyệt nhiên không có cá thể nào dám phạm vào khu vực có linh khí, vì vậy mà gã cũng cảm thấy yên ổn mà kiêm tu ma pháp và đạo pháp.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, không biết là ngày tháng năm nào. Một tiếng long ngâm cuồng bạo chấn nhiếp toàn bộ ma vật tại trong Hồng Nguyệt Giới. Bầu trời trên đầu Đàm Phi nhá lên một tia sáng kỳ dị, ma khí, linh khí trong thiên địa cùng hòa quyện vào nhau, chúng tạo nên một hắc động khổng lồ đầy màu sắc vần vũ trên đỉnh đầu gã. Hắc động xoay chầm chậm, kèm theo đó là tiếng ầm ì khủng bố khiến tất cả ma vật trong đầm lầy đều run lên, ma cấp ba cũng không ngoại lệ.

Ma vật đã là thứ hung tàn nhất tại cõi diêm phù, kể cả loại có linh trí hay chưa mở ra linh trí thì vẫn được coi là sinh vật. Trong bản năng sâu thẳm vẫn có một tia ý niệm về sự sợ hãi. Và đám mây khổng lồ kia gieo vào ý niệm của chúng một nỗi sợ hãi không tên, nỗi sợ đến từ trong tiềm thức không thể lý giải, nó gần giống với ác mộng vậy. (1)

Đàm Phi ngồi thẳng lưng trên gốc cổ thụ đã chết, đôi mắt gã mở bừng thập phần quỷ dị, một bên con ngươi chiếu xạ tầng tầng linh văn màu bích lục vào vùng đầm lầy tối tăm, một bên con ngươi còn lại thì ẩn ẩn những vòng ma văn huyền lục. Lần phá cảnh này đến đúng theo dự tính của gã, thế nhưng động tĩnh lại quá lớn đi.

Cảm nhận được khối uy áp khổng lồ trên đầu đã đủ lớn, gã lại lấy ra Chử Xá Tửu nốc một hơi cạn bình. Đôi mắt bỗng sáng lòa hai màu bích lục và huyền lục, song thủ kết thành ‘Hư tâm hợp chưởng’, miệng lâm râm chú ngữ, cuối cùng gã hét lớn:

- Hợp…

Linh khí cùng ma khí cuồn cuộn từ hư không nhểu xuống nê hoàn cung như thác lũ, cơ thể gã tựa như quái vật đói khát hấp thụ toàn bộ năng lượng đến từ thiên không.

Đôi mắt Đàm Phi dần dần khép lại, toàn thân chìm đắm trong linh lực và linh văn mờ ảo, ma lực và ma văn vằn vện. Đây đại biểu cho việc bắt đầu tiến vào trầm luân ma cảnh liên miên không dừng, chỉ đến khi nào đạo tâm vượt qua ảo giác chân thực, vững vàng hướng đạo, chỉ khi đó gã mới vượt qua được cửa ải khó khăn này, trở thành một tên Đại Linh Sư, sinh vật cấp ba đúng nghĩa.

Ảo cảnh diễn ra gần giống lần trước, thế nhưng gã không có làm ra bất kỳ hành động nào, chỉ coi mình như một kẻ qua đường, chứng kiến những trầm luân đau khổ của người thân. Cứ như vậy gã đi qua đến chín kiếp, tiếp nhận những đau đớn tâm hồn và cảm xúc nội tâm giằng xé khi phải thấy cảnh vợ con bị người chém giết, hành hạ. Phụ mẫu, thân huynh bị người hãm hại, dồn vào đau khổ đến cùng cực. Bản thân gã cũng đi đến tột cùng dằn vặt, cảm thấy tủi hổ vì chỉ bàng quang đứng đó. Thật đúng như là “ Tam sinh tam thế, cửu kiếp trầm luân’ vậy.

Chợt gã ngộ ra một điều, con người sinh ra đâu có hạnh phúc, hạnh phúc chỉ là một khái niệm siêu việt khó với tới. Có chăng chỉ là ngộ nhận trong nhất thời, nó diễn ra quá ngắn so với cuộc đời dài dằng dặc đầy rẫy đau khổ. Con người sinh ra tựu chung cũng chỉ là để hứng chịu những khổ đau, dằn vặt do tạo hóa ban cho, không đau đớn vì bệnh tật thì cũng đau khổ về nhân sinh và những mưu lợi. Tu sĩ thì cô độc trên con đường tu đạo, phải chứng kiến những người thân dần chết đi, rồi những mục tiêu cao cả dần bị xói mòn bởi tranh đấu.

Thế nhưng tại sao biết là đau khổ mà tu sĩ vẫn cầu trường sinh? Vì tất cả họ đều hiểu, chỉ đến khi đi đến cuối tiên lộ, bước lên đỉnh cao của sự sống, mọi vấn đề của chính họ mới được giải quyết triệt để…

Tiếng long ngâm một lần nữa tái hiện đầy khí thế, bễ nghễ vang vọng khắp phiến không gian Hồng Nguyệt. Đàm mở bừng mắt, đôi đồng tử chiếu xạ muôn đạo tinh quang, làm sáng lòa đến cả chục dặm lân cận, miệng gã hét lớn:

- Thu…

Toàn bộ nguồn năng lượng hàm chứa cả ma khí, linh khí hỗn độn tại hắc động ào ào chảy đổ vào cơ thể gã tựa như bách xuyên quy hải, cho đến khi chẳng còn sót lại chút nào mới đình chỉ.

Phá cảnh thành công, gã đã chân chính trở thành một cái Đại Linh Sư hàng thật giá thật. Quang điểm trong đan điền hấp thu toàn bộ nguồn năng lượng, qua đó phân phối lực lượng đặc thù cho Ma Đan và Nguyên Đan, gia cố cùng biến cứng hai khỏa đan này.

Bản thân ‘Quang Điểm’ cũng có biến chuyển nghiêng trời lệch đất, nó đã lớn gấp đôi, phát ra thứ ánh sáng trắng ngần ẩn chứa năng lượng vô cùng to lớn, quanh diềm “Quang Điểm’ là một vành hư vô tối đen giống hệt với vành đai bao quanh những điểm Không Gian Ánh Linh. Lại là ba khỏa Nguyên Đan như vệ tinh quay chung quanh thập phần kỳ diệu. Với những kiến thức gã có được, gã không thể lý giải nổi hiện tượng này. Một tu sĩ mang trong người ba khỏa Nguyên Đan; Nhân - Ma - Yêu, một chuyện lạ hy hữu tự cổ chí kim chưa thấy ai nói đến.

Ma Đan đen đúa, Yêu Đan đỏ thắm như vầng mặt trời, Nguyên Đan tuy nhỏ hơn so với yêu đan nhưng lấp lánh ngũ sắc mỹ lệ. Không những vậy, gã còn tự hiểu rằng, hiện mình đang mang trong người cả ngũ linh căn, đại biểu cho việc gã đã trở thành một tên tu sĩ mang Thiên Căn. Dẫu chỉ là hậu thiên linh căn, nhưng như vậy đã đủ dọa người lắm rồi.

- Hết Chương 132 -

(1) Phần biện giải về ác mộng và nỗi sợ hãi khủng bố xuất phát từ trong sâu thẳm mỗi người. Đây là trải nghiệm của cá nhân tác giả, có thể chỉ là phiến diện nhưng khẳng định một số độc giả ở đây đã từng trải qua. Đơn cử là việc một đêm nào đó, chúng ta gặp một cơn ác mộng cực kỳ kinh khủng, choàng tỉnh trong đêm với mồ hôi ướt sũng. Rồi ta hồi tưởng lại cơn ác mộng đó, một nỗi sợ hãi không thể lý giả xuất phát từ nội tâm. Nó có thể còn đáng sợ hơn so với bối cảnh chúng ta đi xuyên qua một bãi tha ma trong đêm.