Tinh Hà Trao Em

Chương 1: P1/3




(1)



Cuộc nói chuyện giữa tôi và bạn thân cứ như tái hiện lại mấy vở hài kịch trên đài Đức Vân Xã phiên bản nữ ấy, chúng tôi cứ luyên thuyên về cậu ấy, nói về cậu ấy như mấy anh người mẫu điển trai nổi danh trên sàn catwalk.



(*Đức Vân Xã là một tổ chức chuyên biểu diễn các nghệ thuật kịch dân gian, đa phần những người biểu diễn đều là nam)



Cơ bụng tám múi rắn rỏi, răng trắng môi đỏ, chính là vẻ đẹp thiếu niên rung động lòng người.



Từ khi tôi phải lòng cậu ấy, những anh chàng khác cũng chỉ tính là gió thoảng mây trôi. Trong hàng trăm tin nhắn tôi gửi đi mỗi ngày, phân nửa chủ đề đều là về Tiêu Hãn Vũ.



Sáng nay không có tiết, vậy nên tôi uể oải nằm trên giường lướt điện thoại, sau đó nhắn tin cho con nhóc bạn thân, Nghiêm Thiến Thiến.



Chừng này thông tin không đủ, tôi phải bảo con nhóc cho tôi biết thêm nhiều thông tin tuyệt mật hơn nữa, chụp thêm vài tấm hình của Tiêu Hãn Vũ để tôi bổ sung năng lượng, thêm nữa phải tra ra ngọn ngành, đến cả việc cậu ấy thích ăn cá hấp, cá rán hay cá chua ngọt cũng không được bỏ sót.



Còn nữa, Tiêu Hãn Vũ có thật sự có tám múi bụng hay không, phải dùng cách nào tỏ tình thì mới hiệu quả nhất.



Nội dung bản điều tra này hơi quá, sắp vượt ngưỡng 18+ rồi.



Nghiêm Thiến Thiến không trả lời, tôi liền spam tin nhắn bằng hàng tá icon.



“Nè, sao mày không trả lời, có phải đang vụng trộm bên ngoài không?”



Mười lăm phút sau, tôi nhận được tin xấu từ Nghiêm Thiến Thiến.



“Thôi rồi, mày toi rồi.”



Sau đó, một loạt tin tức chấn động ồ ạt ập tới như sét đánh ngang tai.



Con nhóc nói tiết học sáng nay đến lượt nhóm của nó báo cáo kết quả, đúng là nhân vật thích lo chuyện bao đồng, nó thế mà lại đại diện nhóm lên báo cáo.



Ai ngờ được con nhóc lại quên tắt Wechat trên laptop, say sưa báo cáo đến nỗi chẳng hề để tâm màn hình trình chiếu đang cập nhật tin nhắn liên tục.



Không một tin nhắn nào là không đề cập đến Tiêu Hãn Vũ cả, thoạt nhìn vô cùng khó coi.



Hết dòng này đến dòng khác, từng dòng tin nhắn nối tiếp nhau, mọi người bắt đầu xúm lại, một lớp cả trăm người bàn tán vô cùng sôi nổi.



Đến khi Nghiêm Thiến Thiến phát hiện ra, chân tay luống cuống muốn tắt thông báo thì lại bất cẩn bấm nhầm vào mục trò chuyện. Thế là toàn bộ tin nhắn hiện ra rõ mồn một, mãn nhãn trước mặt 187 người.



Chàng trai bị nhắc đến trong cuộc trò chuyện này chính là Tiêu Hãn Vũ.



“Ngay cả việc tao nhờ mày chụp lén cũng bị bọn họ nhìn thấy sao?”



“…Nhìn thấy cả rồi.”



“Thế còn việc tao hỏi mày Tiêu Hãn Vũ có bao nhiêu múi, bọn họ cũng thấy hả?”



“Thấy hết.”



Tôi nuốt nước bọt, màn hình điện thoại suýt chút nữa bị tôi đâm thủng.



“Thế đến cả việc điều tra Tiêu Hãn Vũ thích ăn cá hấp, cá rán, cá chua ngọt chẳng phải cũng bị bọn họ thấy cả rồi sao?”



“Thấy cả rồi.”



“Cái gì cũng bị thấy hết, lần này tao đội quần rồi. Tao mà có ở đó lúc đấy, tao sẽ đào cái hố sâu năm trăm thước chui xuống mất.”



Tôi chóng mặt, suýt chút nữa hôn mê, cố gắng tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng: “Đúng rồi, mày vẫn còn để biệt hiệu trên Wechat mà đúng không, bọn họ chắc không biết tên thật của tao đâu nhỉ?”



“Nữ sinh ngây ngô Trần Tinh Hoà.”



Trời sập rồi. Toi rồi, toi thật rồi.



Còn chưa kịp lấy dũng khí tìm cậu ấy tỏ tình thì cậu ấy đã biết tôi thèm thuồng cậu ấy, còn cái gì mà nữ sinh ngây ngô nữa chứ.



Tôi nghiến chặt răng, bi phẫn mà thốt ra từ ngữ vô văn hoá: “C.h.ế.t tiệt.”



Cuộc nói chuyện nào của các nữ sinh thông thường kiểu gì chẳng có vài câu khiếm nhã.



Ai mà ngờ được cuộc nói chuyện lần này còn có thể oái ăm đến thế.



Nếu như tôi biết chuyện này sẽ xảy ra, nếu như trời cao có thể ban cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ chỉ nhắn với con nhóc bốn chữ: “Trưa nay ăn gì?”



(2)



Nghiêm Thiến Thiến cúi mặt quay trở về kí túc xá với điệu bộ như ăn trộm, cảnh tượng này nhất thời khiến tôi có sự liên tưởng sống động tới mặt trái của xã hội.



Sau đó, chúng tôi đội mũ đeo khẩu trang che kín mặt, rời đi trong bộ dạng lén la lén lút như sao hạng A.



Nếu bây giờ đi đến căn tin, nhất định sẽ bị ánh mắt kì thị của đám đông dìm c.h.ế.t, vẫn là không nên đến đó thì hơn.



Thật ra thì tôi không hề quen biết Tiêu Hãn Vũ, chỉ là đúng lúc bên khoa của Nghiêm Thanh Thanh ít nữ quá, mà bọn tôi lại thường nói chuyện với nhau. Dần dần, tôi bắt đầu nghe ngóng được tin tức về nam thần đứng đầu trong khoa - Tiêu Hãn Vũ.



Sao lại có cơ duyên trùng hợp thế chứ, cậu ấy lại trùng với hình ảnh bạch mã hoàng tử trong mộng của tôi cơ.



Từ khoảnh khắc ấy, mỗi ngày tôi đều sẽ cùng với Nghiêm Thiến Thiến thảo luận sôi nổi về chàng trai tôi yêu thầm. Cứ mỗi lần nhắc đến, ngôn từ của tôi lại tuôn trào, hưng phấn đến không thể kìm chế.



Ngồi trong quán ăn Hàn Quốc trước cổng trường, tôi tức giận đến nỗi có thể nhét cả miếng thịt ba chỉ nướng to tướng vào miệng.



“Nhưng mà trước mắt mày khoan hẵng tỏ tình, cậu ấy sẽ tự tìm đến mày tỏ tình thôi. Trần Tinh Hoà à, uống nước nhớ nguồn, mày nói xem mày nên lấy gì báo đáp tao đây.”



“Báo đáp mày hả, chi bằng cả tuần sau tao báo đáp mày bằng bánh bao với cải chua thôi được không, nuôi đến độ ốm như cây lau sậy để toàn bộ người trong khoa không nhìn ra mày được nữa.”



Tuyệt vọng, quá là tuyệt vọng.



Bàn ăn phía sau lưng hình như là của đám sinh viên cùng trường, cả đám con trai đang cười khoái chí.



Chuyện kinh khủng hơn nữa là, lúc tôi đang lướt điện thoại lại nhìn thấy một bài viết đăng trên diễn đàn của trường: “Tỏ tình công khai trên màn ảnh rộng: Nữ sinh ngây ngô mê mẩn cơ bụng nam thần.”



Cô nữ sinh đại học ngây ngô vốn chỉ muốn gửi tin nhắn nhờ bạn thân giúp mình chinh phục nam thần, nhưng đoạn tin nhắn này lại bị truyền đi khắp trường, trở thành chủ đề này vô cùng hot, phút chốc đã đứng top 1 tìm kiếm trên diễn đàn.



Phía dưới chỉ thấy mọi người thả haha, bình luận chỉ toàn hỏi đến danh tính cô bạn nữ sinh ngây ngô ( kẻ xui xẻo) này rốt cuộc là ai, còn có người gõ ra chữ cái viết tắt tên của tôi.



Còn một chuyện nữa, quả nhiên có người ghi hình lại, bọn họ chẳng để tâm gì mà bình luận thẳng vào bài viết ba chữ “Trần Tinh Hoà”.



Không ổn, việc này đã lan truyền đến khắp sinh viên toàn trường rồi.



“Nghiêm Thiến Thiến, bây giờ thay tên đổi họ còn kịp không?”



Tôi tuyệt vọng đến nỗi muốn xỉu ngay trên ghế, bỗng dưng lại phát hiện biểu cảm của Nghiêm Thiến Thiến trở nên kinh hoàng.



Con nhóc nháy mắt ra hiệu với tôi chú ý đằng sau.



Tôi ngoảnh đầu lại, đúng lúc một cậu con trai dáng người cao ráo cũng xoay người lại, hai người vô tình va phải ánh mắt, miệng còn nở nụ cười ngượng ngùng.



Vẻ đẹp thần tiên này, chẳng phải Tiêu Hãn Vũ thì còn ai nữa?



Chờ đã, Tiêu Hãn Vũ? Tiêu Hãn Vũ?



Chỉ mất 0,01 giây sau đó, tôi đã nhận thức được, tay chân luống cuống cả lên, bất cẩn đụng trúng chén xì dầu.



Nguyên chén nước chấm ngon lành kia bay thẳng đến bộ đồ trắng tinh của Tiêu Hãn Vũ.



Tiếc thay cho bộ quần áo, tiếc luôn cho cả chén nước chấm còn đang ăn dang dở.



“Xin lỗi, xin lỗi.”



Tôi vội vàng rút khăn giấy muốn lau cho Tiêu Hãn Vũ, nhưng càng lau thì vết nhơ lại càng loang ra.



“Không sao, tôi vào nhà vệ sinh rửa chút là được.” Giọng nói Tiêu Hãn Vũ trong trẻo, ôn tồn như đá trên núi, dịu dàng như trăng trong suối.



Tôi đi theo qua đó, dùng khăn giấy ướt giúp cậu ấy lau.



Vị trí vết nhơ đúng ngay trước ngực, tôi tỏ vẻ ngại ngùng như mấy cô gái mới lớn, chẳng dám nhìn lấy một lần.



Làm sao giải thích đây, càng lau chiếc áo sơ mi này càng trong suốt, lộ hẳn ra cả đường nét của khuôn ngực cơ bắp cuồn cuộn.



Hơn nữa, tôi một tay giữ áo, một tay lau, chỉ cần dùng lực một chút cũng có thể cảm nhận tiếp xúc da thịt.



Trời mới biết tại sao Tiêu Hãn Vũ lại xuất hiện ở quán ăn này, trùng hợp đứng phía sau tôi, trùng hợp bị nước chấm hất vào người, trùng hợp xuất hiện khi tin nhắn giữa tôi và Nghiêm Thiến Thiến lộ ra ngoài.



Nhưng mà cũng may, cậu ấy chỉ biết mỗi họ tên, không biết tôi trông như thế nào.




Tôi giả vờ là một người xa lạ, xem như chưa xảy ra chuyện gì, tay vẫn cứ tiếp tục lau cho cậu ấy.



Nếu thời cơ đã tới, tuyệt nhiên không được phép bỏ qua, dù sao cậu ấy cũng chẳng biết thân phận của tôi.



Sau đó, tôi dùng lực một chút, mặt ra vẻ nghiêm nghị, tỏ ra mình là một người đứng đắn.



Tiêu Hãn Vũ cao hơn hơn tôi một cái đầu, lúc này tôi hơi cúi mặt xuống, vừa đủ tầm tựa vào ngực cậu ấy, cảnh tượng này quá giống mộng tưởng.



Bên ngoài rất ồn, âm thanh hò reo của khách hàng cụng cốc, tiếng cười nói rôm rả vang lên nhộn nhịp.



Ngược lại, trước nhà vệ sinh có chút yên tĩnh, giống như một không gian tách biệt với vũ trụ.



Tôi cúi mặt, hơi thở ấm áp của Tiêu Hãn Vũ phảng phất phả lên trán.



“Được, được rồi. Không thể sạch được rồi, hay là tôi giúp cậu giặt sạch nhé…hay là tôi mua tặng cậu cái khác được không?”



Không được, không được. Nếu như giặt giúp cậu ấy thì phải cần liên lạc để trả lại, vậy không phải cậu ấy sẽ biết được tôi là ai rồi sao.



“Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi.”



Cậu ấy cười kìa, cả thế giới bỗng chốc như hoá màu hồng vậy. Ngọt ngào c.h.ế.t mất.



“Không được, tôi đi vệ sinh chút đã, mọi người ăn trước đi.”



Bỗng dưng có giọng nói bên ngoài rèm cửa truyền vào, ngay sau đó liền có người kéo màn bước vào.



Đột nhiên kéo màn như vậy khiến tôi có chút căng thẳng, loạng choạng tiến lên phía trước một bước, vô tình chạm phải ngực của Tiêu Hãn Vũ.



Mới lần đầu gặp mặt đã tiếp xúc gần như vậy, có hay lắm không nhỉ.



“Hãn Vũ, hai người…”



Cậu con trai bên ngoài hình như là người đi cùng Tiêu Hãn Vũ ban nãy, vừa mới bước vào đã bắt gặp cảnh tượng nam thần trong khoa bị một nữ sinh nhảy vồ vào ngực.



“Ờ…không phải tôi cố ý bước vào đâu, đúng là cái chân hư…” Cậu trai trẻ cười khoái chí rồi rời khỏi.



“Tôi quen một bác sĩ tay nghề cũng tốt lắm, có cần tôi giới thiệu cho cậu không?”



“Không, không cần đâu… Cái chân này chỉ hư mỗi hôm nay thôi, thật sự đâu cần phiền đến bác sĩ, đúng không?”



Tôi liên tục nói xin lỗi nhưng Tiêu Hãn Vũ đều nói không sao.



Sau đó, cậu ấy quay người chuẩn bị rời đi.



“Vậy, hẹn gặp lại…”



“Hẹn gặp lại, Trần Tinh Hòa.” Tiêu Hãn Vũ quay người nói lời từ biệt, cậu ấy còn mỉm cười nữa.



Chờ đã, Trần Tinh Hòa?!



Cậu ấy nhận ra từ lúc nào cơ chứ? Vô lý thật đấy!!!



(3)



Ngày hôm ấy, cô nữ sinh ngây ngô vừa xấu hổ vừa lúng túng, miệng còn đang nhai miếng thịt ba chỉ nướng đã kéo Nghiêm Thiến Thiến tông cửa xông ra ngoài.



Lúc rời đi đúng lúc Tiêu Hãn Vũ vừa từ nhà vệ sinh trở ra. Bởi vì tôi cảm nhận được mấy người bạn đi cùng cậu ấy cười đùa ríu rít, sau đó còn ra hiệu nhỏ tiếng với nhau.



“Này, hai đứa gọi thêm một dĩa thịt vẫn chưa thanh toán đấy!”



Bà chủ của quán ăn cất tiếng, dáng người cao như núi, hét lên rõ to, vang vọng như chuông chùa.



Ngay lúc đó, tiếng cười đằng sau càng trở nên ầm ĩ.



Tình cảnh khốn đốn này, may mắn thay trong cái khó ló cái khôn: “Bà chủ! Lát nữa cháu sẽ chuyển khoản qua Wechat!”



Tôi xoay người lại, dùng ánh mắt sắc lạnh như đao nhìn Nghiêm Thiến Thiên, ăn, ăn, ăn, chỉ biết mỗi ăn, bạn thân bận rộn cả buổi trong nhà vệ sinh, còn con nhóc thì giỏi rồi, còn tranh thủ gọi thêm cả dĩa thịt.



Tôi kéo Nghiêm Thiến Thiến chạy đi một mạch chẳng quay đầu nhìn lại, hay thật, lần này chạy được tới 50 mét, lập được cả kỉ lục mới luôn.




Tuy mỗi ngày đều lén lút nhìn trộm Tiêu Hãn Vũ nhưng hôm nay đứng trước tình cảnh thế này chỉ muốn c.h.ế.t quách đi cho rồi, buổi ăn trưa ngày hôm nay Nghiêm Thiến Thiến đúng thật là đã phải chịu khổ, con nhóc còn chưa kịp hiểu gì cả.



À không, người khổ phải là tôi mới đúng. Bởi vì tôi là một nữ sinh đại học đáng thương đứng trước người mình thích hết lần này đến lần khác vô tình làm ra đủ trò mất hết mặt mũi.



Ngày hôm đó, tại khu ký túc xá nữ, tầng 17, phòng 311, một nữ sinh khóc rất lớn, dữ dội đến nỗi người ta tưởng rằng cô ấy mất đi người mình đem lòng yêu thương ròng rã suốt mười mấy năm.



Kỳ diệu, quá đỗi kỳ diệu, kỳ diệu như chú ếch kỳ diệu* đang ăn bánh snack trong hiện thực, kỳ diệu như những cảnh quay trong phim hoạt hình chuột Mickey, sự kỳ diệu đó cuối cùng đã ập đến cuộc đời tôi.



*Ếch kì diệu trong pokemon.



Ai mà ngờ được, sáng nay vô tình gây sóng gió trên mặt báo, trưa liền vô tình gặp mặt tại quán ăn chứ?



Lúc tôi và Nghiêm Thiến Thiến bước vào, Tiêu Hãn Vũ cũng trùng hợp ngồi vào bàn bên cạnh, hai người ngồi đối lưng với nhau nhưng lại chẳng hề hay biết. Khoảng cách gần như vậy, những lời nên nói, không nên nói dường như cậu ấy đều nghe được cả rồi.



Chúng tôi còn cẩn thận phân tích tại sao Tiêu Hãn Vũ lại biết được tên tôi, Nghiêm Thiến Thiến nói rằng con nhóc đi chơi với tôi cả ngày, chỉ cần tư duy một chút liền có thể biết được, cũng chẳng có gì lạ.



Hay là trong lúc nói về chuyện bi thảm sáng nay đã bị Tiêu Hãn Vũ nghe hết cả rồi.



“Được rồi, được rồi, đừng có lằng nhằng nữa, nửa giọt nước mắt cũng không có, làm như mày là minh tinh bị sụp đổ hình tượng không bằng.” Nghiêm Thiến Thiến khuyên nhủ.



“Cậu ấy không phải đau lòng, mà là tổn thương lòng tự trọng.” Một bạn học đằng sau vỗ về an ủi, từ ánh mắt cậu ta dường như tôi cảm nhận được sự đồng cảm với kẻ xui xẻo như tôi.



Mọi việc đã đành, nếu như đã hết cách quay lại, vậy chỉ còn cách tiến lên, chỉ cần tôi không ngại, người ngại chính là bọn họ.



Đau khổ cả nửa ngày, tôi lướt điện thoại nhìn thấy chẳng có thêm tin xấu gì mới thì thở phào nhẹ nhõm, có thể tiếp tục những ngày tháng ăn ngon ngủ yên được rồi.



Cũng may chuyện tôi vô tình ôm cậu ấy trong nhà vệ sinh không bị thêm mắm dặm muối đồn đại ra ngoài, nếu không thì nữ sinh ngây ngô tôi đây nhất định sẽ có được danh hiệu mới - dũng sĩ bám đuôi nam thần.



Hẹn gặp lại, Tiêu Hãn Vũ.



Mối tình đơn phương này còn chưa thổ lộ đã bị ép đến bước đường khốn đốn thế này, chương trình hài kịch diễn đến đây là đủ, kết thúc được rồi.



Nhưng chuyện tôi không ngờ được chính là, câu chuyện giữa tôi và Tiêu Hãn Vũ vẫn chưa thể kết thúc.



(4)



Sự việc là như thế này, ngoại trừ những môn học bắt buộc, chúng tôi còn có những môn học tự chọn nữa.



Mấy ngày trước thăm dò tình hình của Tiêu Hãn Vũ, Nghiêm Thiến Thiến biết được tin cậu ấy sẽ học môn nghệ thuật gốm sứ. Nhưng môn học này rất khó đăng ký, chỉ cần vừa mở cổng đăng ký thì đã chẳng còn chỗ ghi danh nữa.



Tôi mỗi ngày đều canh chừng trên web, muốn nhân lúc này tiếp cận Tiêu Hãn Vũ, nào ngờ chỉ mới hai ngày các lớp đã hết chỗ ghi danh.



Trừ khi có người rút khoá học, mỗi tuần có một tiết học thử, môn học này kéo dài hai tuần học thử. Nếu giữa chừng không thấy phù hợp thì có thể thay đổi.



Đợi thời gian học thử 14 ngày kết thúc, hệ thống đăng ký sẽ đóng, có muốn rút đơn ghi danh cũng chẳng còn kịp nữa.



Ngày thứ 15 tôi đăng nhập vào hệ thống, tay cầm chuột không vững, run cầm cập sợ không thể ghi danh, nếu vậy tôi sẽ bị nợ môn mất.



Hờ hờ, tao phải cảm ơn mày rồi, Nghiêm Thiến Thiến.



Chỉ 0,1% tỉ lệ thành công mà nó cũng chộp được. Hình như có một sinh viên nào đó đã rút lại gần ngay phút chót.



“Không được, tao không lên lớp đâu.” Muộn rồi, không thể rút được, tôi biết nếu thi trượt thì tôi sẽ bị nợ tín chỉ, sẽ phải bù vào kỳ tiếp theo.



“Mày bắt buộc phải lên lớp, kì sau sinh viên khoa bọn mày phải đi thực tập, làm gì có thời gian học bù chứ. Môn này nếu mày không đậu, sang kỳ sau nợ môn thì không thể tốt nghiệp đúng hạn được đâu.”



Nghiêm Thiến Thiến mỉm cười: “Đây là thiên duyên trời định mà, không phải sao? Ông trời rõ ràng muốn dâng Tiêu Hãn Vũ vào tận miệng mày rồi, mày đừng dễ dàng từ bỏ, cố gắng nắm bắt đi!”



Thật sự là nỗi khổ khó tỏ mà.



Vì muốn tốt nghiệp đúng hạn, tôi đành phải nhịn nhục, mặt dày lên lớp học đồ gốm.



Phòng học nằm ở trong góc lầu một khoa văn hoá nghệ thuật, nơi này rất yên tĩnh. Tôi lấy nón đội che cả mặt, cúi sầm mặt xuống mà đi.



“Bạn học kia, lên lớp không được đội mũ.”



Người phụ trách môn học này là một cô giáo mỗi ngày đến lớp rất sớm để kiểm tra tài liệu trong phòng học.



“Vâng.” Tôi tháo mũ xuống, cẩn thận quan sát xung quanh, may quá, Tiêu Hãn Vũ vẫn chưa đến.




Sau đó, tôi nhanh chóng tìm một chỗ ngồi ngay góc, chuẩn bị tâm bình khí hoà giữ im lặng, chỉ mong yên ổn mà trải qua 10 tiết học.



Khi còn năm phút nữa là vào tiết, Tiêu Hãn Vũ mới đến lớp. Trăng tròn mười lăm, tỏa sáng rực rỡ.



Tôi c.h.ế.t mất. Huhuhu, tôi vẫn còn thích cậu ấy, đứng trước mặt cậu ấy khó tránh khỏi nghẹn ngào.



Tiêu Hãn Vũ chắc là không thấy tôi đâu, vậy nên tôi đi một mạch đến chỗ ngồi của mình cạnh bên cửa sổ lớp học.



Buổi học hôm nay là về bàn xoay vuốt gốm, đại khái là việc dùng đất bùn đổ vào bàn xoay thường được thấy trong các bộ phim điện ảnh, bàn xoay vừa di chuyển thì dùng hai tay vuốt cục đất tạo ra hình dáng mong muốn.



“Bạn học kia.” Cô giáo đi ngang qua đám đông, sau đó dừng bước tại vị trí của tôi “Bạn học lúc vừa vào lớp đã đội mũ này, hai tiết học thử trước cô chưa từng gặp em, em có phải là sinh viên mới không?”



“Vâng.” Tôi nhẹ giọng gật đầu, cố gắng để cho âm thanh phát ra thật trầm, không muốn các bạn học ngồi xung quanh phát hiện tôi là Trần Tinh Hoà.



“Haiz, tôi đứng lớp môn này bao nhiêu năm. Đây đúng là lần đầu nhìn thấy sinh viên đã học xong hai tiết mà vẫn rút đơn đăng ký.”



“Môn học này của chúng ta sẽ làm theo nhóm hai người, bài tập sẽ phân cho các nhóm nhỏ. Em là người mới, chắc là vẫn chưa tìm được bạn để làm chung, vậy thì làm theo nhóm cũ của bạn học đã rút môn đi.”



“Ai vẫn còn chưa có nhóm?” Cô giáo nhìn xung quanh lớp học.



Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, toi rồi, không phải lại nữa chứ?



Một giây sau đó, giọng nói trong trẻo của Tiêu Hãn Vũ vang lên.



“Thưa cô, bạn cùng nhóm của em rút môn rồi ạ.”



Cậu ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt vừa mang nét thanh lịch lại vừa mang theo vài phần hứng thú.



Đúng là sợ gì gặp nấy, đây chính là định luật Murphy trong sách vở thường nói sao.



(Trong tình yêu, định luật Murphy mang ý nghĩa nếu bạn dự cảm điều gì xấu sẽ xảy ra, thì nó chắc chắn sẽ xảy ra trong thời điểm xấu nhất.”



Thôi rồi, tôi có nên lên chùa cải vận không?



Tôi kéo lê chiếc cặp trên sàn bước đến bên cạnh Tiêu Hãn Vũ, cậu ấy vui vẻ chào hỏi tôi: “Lại gặp nhau rồi, Trần Tinh Hoà.”



“Ờ. Đúng vậy, chào cậu.” Tôi chào hỏi qua loa lấy lệ.



Cậu ấy không nói, tôi cũng không nói, tiết học trôi qua yên bình biết bao.



Cô giáo đứng lớp đang chỉ dạy về kỹ thuật vuốt gốm trên bàn xoay, muốn mọi người hiểu rõ đôi chút về cách vận hành. Cô giáo còn nhắc nhở tôi, do hai tiết học trước tôi không đến lớp, cho nên phải học bổ sung để theo kịp các bạn, trước tiên là bắt đầu với công việc nhào bùn.



Cứ như thế, Tiêu Hãn Vũ ngồi một bên bắt đầu làm việc với cái bàn xoay, còn tôi thì lại loay hoay nhào bùn thành một khối.



Có lúc tôi nghĩ bản thân mình giống như đang giặt đồ, tựa như mấy cô gái đang giặt giũ bên suối trong mấy bộ phim cổ trang.



Tôi vừa nhào bùn, vừa trộm nhìn Tiêu Hãn Vũ.



Bàn tay Tiêu Hãn Vũ phân rõ từng đốt, ngón tay vừa thon vừa dài lại trắng trẻo, nhìn vào rất có sức hút.



Cậu ấy chăm chú vào bàn xoay, tôi càng nhìn càng phát hiện, chậc chậc, trên thế giới này lại tồn tại loại kỳ quan như thế này sao.



Chỉ một lát sau, tôi chẳng còn hứng thú với cục bùn nữa.



“Muốn thử không?” Tiêu Hãn Vũ quay sang nhìn tôi.



“Muốn.”



Chẳng biết thế nào, tôi cứ cảm thấy mỗi lần nhìn vào ánh mắt cậu ấy lúc cậu ấy nhìn tôi, dường như ánh mắt đó biết cười.



Nhưng mà chắc là cậu ấy chỉ nghĩ tôi là trò cười thôi, c.h.ế.t tiệt thật mà.



Thôi được rồi, nếu vậy thì tôi chính thức trở thành trò cười cho người mình thích trong cuộc tình đơn phương này vậy.



Tôi bỏ bùn lên, bắt chước làm giống Tiêu Hãn Vũ.



Trước tiên đặt tay lên, cảm nhận vòng xoay của máy, tạo thử hình trụ như lúc nãy cô giáo vừa làm, sau đó vuốt nó thành hình cung.



Tiêu Hãn Vũ ngồi bên cạnh ân cần chỉ dẫn.



Hình trụ tôi đã vuốt được rồi, nhưng mà hình dạng này trông có hơi ngượng ngùng. May là vẫn nhìn ra được, cảm giác bản thân có chút thành tựu.



Cảm giác thành công kéo dài chẳng được bao lâu, bàn xoay phát ra tiếng lục cục, cái khối hình trụ kì lạ này lăn lông lốc đến trước mặt Tiêu Hãn Vũ.



Tôi sững người, cậu ấy cũng thế.



Khối trụ kỳ lạ này phải giải thích sao bây giờ.



Cơ mà, làm sao tôi có thể làm ô danh nữ sinh ngây ngô thuần khiết được, vậy nên bèn bình tĩnh kéo cái khối đó lại, ra vẻ tôn nghiêm mà thêm chút nước tiếp tục nặn tạo hình.



Tiếp theo là giai đoạn vuốt gốm, nhưng thực hiện cũng không thuận lợi lắm, nó cứ vừa cong vừa xẹp.



“Cậu dùng lực đừng quá mạnh, nhẹ thôi, cứ thuận theo tốc độ vòng xoay rồi từ từ vuốt.”



Tiêu Hãn Vũ đứng bên cạnh nhẫn nại chỉ bảo kỹ thuật cho tôi, cái tay hư này đúng là không thể sửa. Tiêu Hãn Vũ đứng bên cạnh cũng căng thẳng theo.



“Tôi giúp cậu nhé?” Tiêu Hãn Vũ cằm hơi hất nhẹ, khóe miệng hơi vểnh lên.



“Được.” Tôi vô thức nói ra, hai tay giữ chặt lấy bàn xoay, khuôn mặt ra vẻ đoan trang chờ đợi Tiêu Hãn Vũ đứng tựa vào phía sau lưng cầm tay tôi vuốt gốm.



Tuy rằng tim đập loạn nhịp cả lên, nhưng bên ngoài tôi vẫn tỏ ra thản nhiên “Tôi không có ý nghĩ xấu xa gì với cậu đâu”.



Nhưng phim ảnh cũng chỉ là diễn mà thôi, so với thực tế vẫn còn thiếu tính thực tiễn.



Chỉ hai giây sau, tôi liền phát hiện có chỗ không đúng.



Tôi nhìn thấy bàn tay phân rõ từng đốt của Tiêu Hãn Vũ che miệng lại, nở nụ cười dịu dàng, sau đó cậu ấy cất lời: “Có thể gần thêm chút nữa không, cậu không để ý chứ?”



“Không sao.” Tôi nhấn mạnh ngữ khí: “Tiết học thôi mà, học hỏi nhau thôi, rất bình thường.”



Tiêu Hãn Vũ đứng bên cạnh, nghiêng người đưa tay ra chạm vào tay tôi, nhẹ nhàng dùng ngón tay đỡ lấy, cậu ấy muốn để tay tôi có thể thuận theo tay cậu ấy thao tác.



Mềm mại, nhẹ nhàng như chiếc lông vũ, lại vừa thanh lịch như một quý ông.



Thực ra, cậu ấy có thể bạo hơn nữa mà, trong đầu tôi bắt đầu suy nghĩ không giữ chừng mực.



Được, mọi chuyện đã vỡ lỡ, sinh viên trong khoa đều biết tôi với chị em thân thiết là những con người như thế nào.



Can đảm mặt dày theo đuổi tình yêu.



Cũng chính vì như thế, cảnh tưởng lãng mạn như phim mới được xuất hiện.



“Cậu cứ giữ như thế này, cảm nhận vận tốc bàn xoay, sau đó dùng lực vừa đủ.”



Tiêu Hãn Vũ kiên nhẫn giải thích, tôi cố gắng tập trung tiếp thu kiến thức cậu ấy truyền đạt, rất nhanh đã nắm bắt được.



Kế cả mùi hương trên người cậu ấy, tôi cũng đã nắm bắt được.



Lần trước tại quán ăn Hàn Quốc cộng với lần này, mùi hương cậu ấy vẫn tươi mới, chưa từng thay đổi.



Lần tham gia lớp học nghệ thuật gốm sứ này đúng là quyết định sáng suốt.



Sau khi nắm vững được những kỹ thuật cơ bản, tôi và Tiêu Hãn Vũ bắt đầu làm những chiếc bát gốm theo phong cách hiện đại. Tiêu Hãn Vũ làm trước, cậu ấy đã hoàn thành cái bát đầu tiên vô cùng thuận lợi.



Đến lượt tôi, cũng thuận lợi không kém.



“Cái nồi nấu lẩu này em rất sáng tạo đấy.” Cô giáo lướt qua mỉm cười bình phẩm.



“Dạ, đây…là cái bát.”



Tôi nghe thấy tiếng cười thầm từ miệng Tiêu Hãn Vũ phát ra.



Không thể giải thích, cạn lời, sụp đổ.



Thật may lúc đó tiếng chuông tan lớp reo lên, phá tan đi bầu không khí ngượng ngùng.



(Còn tiếp)