Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 67: Tránh xa




Ngô Du Du thấy tâm trạng của cô tốt hơn một chút thì thấy vui hẳn lên.

"Hình như lâu lắm rồi tớ không nhìn thấy Cố Tinh Hà, nhắn tin cũng không thấy anh ấy trả lời."

Trông thì có vẻ như Mộng Viện vô tình nhắc đến chủ đề này nhưng thật ra đây là điều mà trong lòng cô suy nghĩ rất lâu rồi nhưng không biết nên hỏi như nào.

Thấy Ngô Du Du và Trương Vũ của đội bóng rổ vẫn còn liên lạc với nhau, thế thì Trương Vũ chắc chắn sẽ biết tin tức về Cố Tinh Hà.

Ngập ngừng một lúc, Ngô Du Du mới trả lời: "Tớ vốn dĩ là muốn nói cho cậu biết sớm, cơ mà Trương Vũ bảo, trước khi đi Cố Tinh Hà từng dặn là nếu như cậu không hỏi thì tuyệt đối đừng nói cho cậu nghe."

"Như vậy là có ý gì? Cái gì mà tớ không hỏi thì anh ấy sẽ tuyệt đối không nói chứ?"

Mộng Viện hốt hoảng, hóa ra Cố Tinh Hà lại nghĩ vậy? Nếu như cô tức giận không thèm hỏi han gì thì cứ thế là xong ư?

"Hình như là, ngày hôm đó… cụ thể là ngày nào thì tớ không nhớ. Thì là có một hôm anh ấy mặc rất long trọng đứng dưới tầng ký túc xá nữ để chuẩn bị bất ngờ cho cậu, nhưng mà đúng lúc đó cậu lại đi hẹn hò với Hạ Thanh Hàn nên đã khiến anh ấy rất buồn."

Hẹn hò?

Cô nhớ ngày hôm đó, nhưng mà lúc ấy cô chỉ nhìn thấy Hạ Thanh Hàn thôi, chứ không để ý tới những người khác ở xung quanh.

"Không lẽ anh ấy nghĩ rằng tớ yêu đương nên mới đi ra chỗ khác để không làm phiền sao?"

Ngô Du Du cạn lời: "Anh ấy có thích cậu hay không mà cậu còn không biết hả?"

Với những biểu hiện đó của Cố Tinh Hà, đó là thích cô sao?

Khi nhớ lại từng chút một khi họ ở bên nhau, quả thật lúc ở cùng Cố Tinh Hà cô vui vẻ và thoải mái hơn.

Thậm chí, buổi tối ở thị trấn đó, cô cũng rất yên tâm về anh.

"Anh ấy… Anh ấy thật sự…"

"Đúng, chính xác một trăm phần trăm luôn. Cố Tinh Hà thích cậu, hay nói chuẩn hơn là có lẽ rất thích cậu. Vốn dĩ anh ấy chuẩn bị tỏ tình với cậu nhưng kết quả là người khác nhanh chân hơn. Vì thế, để làm lành vết thương tình cảm của mình, anh ấy đã ra nước ngoài luôn mà chẳng lấy bằng tốt nghiệp."

"Vậy nên nếu như tớ không hỏi thì anh ấy sẽ cho rằng trong lòng tớ không có anh ấy, thế nên mới không cho phép mọi người nói cho tớ biết à?"

"Tiểu Viên Tử, cậu không phải là người hiểu chậm như thế, vậy nên tớ mới im lặng không nói gì. Đổi lại đi, cậu thích Cố Tinh Hà nhưng anh ấy lại chấp nhận lời tỏ tình của cô gái khác, thì liệu cậu có còn tiếp tục như chưa có gì xảy ra mà đi xem cùng anh ấy không?"

Tình huống này chỉ cần nghĩ thôi là cô đã thấy không thể.

Nếu như Cố Tinh Hà dắt theo bạn gái mình, hai người họ chim chuột với nhau, cô nhúng mũi vào thì còn ra gì nữa?

Giữa nam và nữ nào có cái gì gọi là bạn bè bình thường đâu?

"Hầy, tớ không biết. Năm ấy, khi nhìn thấy Hạ Thanh Hà tớ đã thấy anh ấy rất đẹp trai, rất ưu tú, song tớ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện có nên tìm thêm mấy người nữa để so sánh hay không. Ngay từ đầu tớ đã thấy Cố Tinh Hà là một người quá đỗi lạnh lùng, nhưng mà một khi cậu tiếp xúc nhiều với anh ấy thì sẽ phát hiện ra con người này rất hài hước và ấm áp, có thể suy nghĩ cho cậu từng chi tiết nhỏ một, là một người bạn cực tốt."

Ngô Du Du lắc đầu, cô chỉ muốn gõ đầu Mộng Viện ra xem bên trong đó là gì thôi.

Một người rất thông minh trong học tập nhưng tại sao khi đối mặt với tình yêu lại khó khăn đến vậy?

"Cố Tinh Hà tại sao lại hài hước, ấm áp với cậu? Tại sao anh ấy thấy cậu thích ăn hạt dẻ ngào đường là mua bốn túi cho cả phòng ký túc chúng ta? Tại sao cậu đi học, anh ấy lại chọn ngồi bên cạnh cậu chứ không phải ngồi giữa bọn mình? Tại sao anh ấy đưa cậu đi chơi mà không rủ Trương Vũ? Anh ấy thật sự chỉ coi cậu là bạn tốt thôi hả?"

"Tớ cho là chỉ vì bọn tớ thân nhau nên cũng không nghĩ sang hướng khác."

"Bọn tớ đã nhắc nhở cậu bao nhiêu lần rồi, cậu tự nghĩ kĩ xem rốt cuộc tình cảm của cậu với anh ấy là gì."

Mộng Viện gật đầu, cô quyết định sẽ suy nghĩ về điều này một cách nghiêm túc, hoặc là trong khoảng thời gian xa cách nhau, nếu như cô nhớ Cố Tinh Hà, hoặc chứng tỏ hình bóng Cố Tinh Hà đã hằn sâu trong trái tim cô.

Một khoảng thời gian qua đi, Hạ Thanh Hàn không đến tìm cô, cô cũng chẳng có tâm trạng nghĩ ngợi chuyện này.

Vị trí Chủ tịch Hội Sinh viên đã nhường lại cho Trương Vũ, nhiều khi Trương Vũ sẽ tới tìm Ngô Du Du.

Mộng Viện đứng ở ban công tầng trên nhìn Trương Vũ lôi một bình giữ nhiệt từ trong cặp ra đưa cho Ngô Du Du, rồi còn tháo găng tay ra đeo cho cô ấy, thật sự là rất biết quan tâm người khác.

Cô bỗng dưng nhớ đến Cố Tinh Hà, khi đó, cô cảm thấy cái túi của Cố Tinh Hà giống như là túi của Doraemon vậy, lúc nào cũng có thể lấy được đồ vật cần thiết từ trong đó ra.

Dường như khi ở cùng Hạ Thanh Hàn, anh ta chẳng bao giờ để ý xem có nắng hay không, cũng không nghĩ xem bây giờ có lạnh chăng, có cần lấy găng tay từ trong túi và thậm chí còn chẳng kéo tay cô vào trong túi mình ủ ấm.

So sánh qua lại thì cô vẫn thấy Cố Tinh Hà ấm áp hơn nhiều.

Cô lại nhìn xuống dưới tầng, Trương Vũ đã dắt tay Ngô Du Du đi được một đoạn rất xa rồi.

Người yêu bạn sâu đậm mới để tâm đ ến nhu cầu của bạn bất cứ lúc nào, sau đó thể hiện bằng hành động.

Mộng Viện lấy điện thoại ra, cô tìm đến WeChat của Cố Tinh Hà. Ngẫm nghĩ một lúc cô mới gõ một câu: Dạo này anh còn đi thực tập không? Đã được lên chính thức chưa? Tôi định tìm một hôm mời anh ăn cơm.

Thử gặp nhau xem gần đây anh như thế nào, nối lại tình cảm.

Thế nhưng tin nhắn lại bị đẩy về, hiển thị một dòng chữ: "Bạn chưa phải là bạn tốt của đối phương."

Trái tim Mộng Viện ngay lập tức bị đâm thủng. Cô không ngờ rằng Cố Tinh Hà lại tuyệt tình như vậy, mới được bao lâu mà không còn muốn làm bạn với cô nữa?

Cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng xóa WeChat Cố Tinh Hà đi.

Người ta đã không vui rồi, nếu như đã là tình bạn thì cũng không cần cưỡng cầu nhiều.

Ngày mai cô sẽ đi tìm Hạ Thanh Hàn nói rõ mọi chuyện với anh ta, để anh ta tiếp tục làm đàn anh của mình.

Điều chỉnh tình cảm của mình xong cô thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Có lẽ nhiều khi là do cô phức tạp hóa lên, thích là thích, không thích là không thích. Con người ấy mà, chỉ cần ở cùng với người khiến mình vui vẻ thì mới hạnh phúc.

Ngày hôm sau, Mộng Viện chạy tới ký túc xá phía Tây, khi đi ngang qua cầu thang làm bằng gỗ, cô bỗng nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Cố Tinh Hà.

Trong ngôi trường này, dường như chỗ nào cũng có hình bóng của Cố Tinh Hà, đúng là khiến người ta thấy buồn bã.

Nhưng mà, cô lúc này đã mặc đồ mùa đông, cơ thể được bọc kín như con gấu. Song, tiếc là Cố Tinh Hà không nhìn thấy dáng vẻ này của cô.

Cô đứng gõ cửa ký túc một hồi lâu mà không có ai trả lời.

Chắc là Hạ Thanh Hàn không ở đây, cô cũng không muốn nhắn WeChat cho anh ta, thôi thì tìm lúc khác để nói chuyện vậy.

Vừa xoay người lại thì có một cậu bạn đi ngang qua bảo rằng ký túc xá này không có ai ở nữa rồi.

"Chuyện khi nào thế?"

"Nửa tháng trước đó anh Hạ đã chuyển đi rồi. Nghe nói là anh ấy tìm được một công việc khá ổn, nên chạy sang tỉnh khác để phát triển rồi. Còn anh Cố thì rời đi trước đó, cũng chẳng thấy liên lạc gì cả, không biết anh ấy đang làm gì."

Rời đi không phải là chuyện gì to tát, nhưng lại chẳng chào hỏi gì cả, cứ như vậy lẳng lặng rời đi.

Cô cũng đâu phải thú dữ, có cần thiết phải tránh xa như thế không?