Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 53: Anh còn chưa đủ tốt ở đâu




Mọi chuyện trên đời này đâu có nhiều nếu như chứ?

Ván này, Cố Tinh Hà thất bại tan tác quay về. Trông thấy dáng vẻ anh cô đơn như vậy, Hạ Thanh Hà thấy thật sự sảng khoái.

Anh ta nhớ hồi năm nhất đại học, trong cuộc thi kiến thức vật lý, lần ấy anh ta giành được giải nhất nhưng các bạn trong trường lại nói là nếu như không phải vì hôm đó Cố Tinh Hà bị sốt thì giải nhất này không tới lượt anh ta.

Còn cả chức chủ tịch Hội Sinh viên này nữa, rõ ràng là do anh ta có thành tích xuất sắc, biểu hiện vượt trội nên mới được thầy cô giao cho đảm nhận chức vụ này nhưng các bạn sinh viên trong trường lại nói đó là chức vụ mà Cố Tinh Hà không thèm nên nhường cho anh ta.

Nhường ư?

Đúng là trò cười, Hạ Thanh Hàn anh ta còn mặt nào làm chưa đủ tốt mà còn cần Cố Tinh Hà nhường anh ta mấy chuyện này?

Vậy thì lần này anh ta sẽ bắt Cố Tinh Hà phải đến xin anh ta nhường lại bạn gái.

Nghĩ tới đây, Hạ Thanh Hàn không khỏi bật cười thành tiếng.

Mộng Viện cực kỳ ngạc nhiên nhìn Hạ Thanh Hàn một cái. Rõ ràng họ đang xem phim cảnh sát bắt cướp, mới đầu phim đã có cảnh vô cùng cảm động rồi, có gì buồn cười đâu?

Mộng Viện giơ cốc Cocacola lên, hơi nghiêng đầu hỏi Hạ Thanh Hàn: “Anh thấy buồn cười tới vậy à? Vậy anh có muốn buồn cười thêm một chút nữa không? Xem này, Cocacola* nè.”

*Tên tiếng Trung của Cocacola có nghĩa là rất vui vẻ.

Hạ Thanh Hàn không hề tập trung, anh ta nghe thấy Mộng Viện nói chuyện nhưng không hề nghe lọt tai một chữ nào xem cô nói gì, thấy cô giơ cốc Cocacola lên, anh ta lập tức đưa tay ra nhận.

Vì anh ta đưa tay ra nhanh, lại còn hơi mạnh tay nên cốc Cocacola bị anh ta bóp méo, nước Cocacola tràn ra ngoài cốc, đổ xuống váy của Mộng Viện.

Cô giật mình la lên một tiếng nhưng nhớ ra mình đang ở trong rạp chiếu phim nên cô vội che miệng lại, tránh quấy rầy tới những người khác đang xem phim.

“Em ra ngoài sửa sang lại một chút rồi sẽ quay lại ngay.”

Mộng Viện khom lưng xuống đi như mèo, rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi thẳng vào trong nhà vệ sinh nữ.

Cô không biết liệu nước Cocacola có thể lau sạch được hay không, váy màu vàng nhạt bị nhiễm màu nước Coca cũng sẽ rất rắc rối.

Vừa đi vào trong nhà vệ sinh, cô lập tức phát hiện ra bầu không khí bất thường ở trong này.

Cô rút vài tờ giấy vệ sinh, đang khom người xuống lau vết bẩn thì bỗng nhiên trong gương xuất hiện một gã đàn ông cực kỳ bỉ ổi.

Chẳng trách nhà vệ sinh này lại yên tĩnh như vậy, hóa ra là đã bị người ta đuổi hết những người tới trước đi rồi.

Người đàn ông này xoa hai bàn tay lại với nhau, ung dung đi về phía cô, thái độ như thể nhất định sẽ đắc thủ vậy.

Mộng Viện lặng lẽ cầm lấy chai nước rửa tay để cạnh bồn rửa mặt, chạy vội về phía cửa, không ngờ người đàn ông kia lại nhanh hơn cô một bước, đóng sập cửa lại rồi khóa trái.

Tiêu rồi, xem ra cô gặp phải người xấu rồi.

Người đàn ông bước một bước về phía cô, đang định ôm chầm lấy cô thì cô giơ chai nước rửa tay đang cầm trong tay lên, bất thình lình xịt vào mắt kẻ này.

“Ối... Con khốn chết tiệt…”

Chắc chắn là mắt của người đàn ông này đang rất xót, hắn ta vừa chửi tục vừa bịt mắt lại, cúi đầu xuống.

Mộng Viện chặt cổ tay đối phương, sau đó bất ngờ bẻ ngược cổ tay của hắn ta ra sau, nhanh chóng xô hắn ta xuống chỗ đi tiểu.

Người đàn ông bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, ngã ngồi xuống chỗ đi tiểu, cô chớp thời cơ mở cửa chạy ra ngoài.

Cô không biết người đàn ông đó có đồng bọn hay không nên chạy thẳng tới chỗ phòng bảo vệ trực ban của rạp chiếu phim, nói với trưởng ca trực ở đó: “Trong nhà vệ sinh nữ có yêu râu xanh, mọi người mau bắt hắn ta đi.”

Bảo vệ của rạp chiếu phim lập tức chạy đi xử lý, trói hắn ta lại rồi đưa tới trụ sở công an gần nhất.

Trưởng ca trực lau mồ hôi mẹ mồ hôi con trên trán, sợ hãi hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Không sao, may mà tôi phát hiện kịp thời. Chỉ có điều chỗ các anh cần phải tăng cường công tác bảo vệ, nhất là chỗ lối vào nhà vệ sinh, tốt hơn hết là nên lắp camera, nếu như chuyện này còn tái diễn thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới rạp chiếu phim.”

Nói xong, cô quay người đi vào trong rạp.

Hồi nhỏ, do ba mẹ thường xuyên đi vắng nên ba mẹ đã cho cô đi học một chút võ vẽ.

Tuy cô không giỏi đánh nhau nhưng vẫn dư sức đối phó với mấy kẻ bỉ ổi, đáng khinh này.

Lúc cô quay trở lại chỗ ngồi, Hạ Thanh Hàn nói nhỏ với cô: “Lỡ như lau không sạch cũng không sao đâu, không cần phải để ý đến nó.”

Cô gật đầu, nhìn thấy Hạ Thanh Hàn đã để cốc Cocacola kia sang bên phía tay vịn khác.

Vì đã bỏ lỡ mất một đoạn không xem nên cô không còn thấy phần phim còn lại hấp dẫn nữa.

Mộng Viện đã quay đầu qua mấy lần, mong Hạ Thanh Hàn cầm tay cô hoặc là có một vài hành động nhỏ nào đó. Thế nhưng, anh ta vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, xem phim hết sức tập trung, không hề để ý tới ánh mắt đầy mong đợi của cô.

Trong những bộ phim truyền hình mà cô xem, chẳng phải các cặp đôi đang yêu nhau đi xem phim đều rất tình cảm hay sao? Nếu không đan mười ngón tay vào nhau, ngón cái vuốt v e bàn tay của đối phương thì cũng đút bỏng ngô cho nhau ăn, ngọt ngào liếc mắt đưa tình, không thì cũng thấy mối đối phương dính nước Cocacola nên đưa tay lên lau giúp, sau đó từ tốn in lên đó một nụ hôn ngọt ngào.

Thế nhưng, tại sao khi cô đi xem phim với Hạ Thanh Hàn, cô lại có cảm giác người ngồi bên cạnh cô là giáo viên chủ nhiệm cứng nhắc khiến người ta cảm thấy cực kỳ dè dặt chứ?

Có điều, tính cách của Hạ Thanh Hàn vốn khá hướng nội và lạnh nhạt, phải chăng anh ta thấy ngượng ngùng?

Hai người im lặng xem hết bộ phim, sau đó đi theo đám đông ra ngoài.

Mộng Viện không nói lời nào, chỉ đi sau lưng Hạ Thanh Hàn, thất thần nhìn tấm lưng rộng lớn của anh ta.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Hạ Thanh Hàn mới xoay người lại, chìa bàn tay to ra cầm lấy tay của Mộng Viện.

“Em muốn đón xe về luôn hay là muốn đi dạo đâu đó một vòng?” Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Hàn chủ động như vậy, thái độ cũng rất hòa nhã.

“Chỗ này cũng khá gần trường, chúng ta đi “áp đường” nhé?”

Trong tiếng địa phương chỗ cô, đi “áp đường” nghĩa là đi dạo. Cô nghĩ, vốn dĩ bọn họ đã không có nhiều thời gian đi chung với nhau rồi, nếu thong thả đi tản bộ trở về thì có thể tranh thủ nói chuyện trên đường về, thật là tuyệt biết bao nhiêu.

Hạ Thanh Hàn đồng ý, anh ta đi chậm lại.

Thế nhưng, hai người lại không tìm ra được câu hỏi nào phù hợp để trò chuyện với nhau, cho nên bầu không khí có phần tẻ nhạt.

Đi được mấy bước, Hạ Thanh Hàn nói: “Thực ra hôm nay anh nhận được mail gọi đi phỏng vấn của một doanh nghiệp thuộc top 500 cả nước.”

“Vậy à? Chúc mừng anh! Một sinh viên ưu tú như anh ra trường chắc chắn sẽ có thể nhanh chóng thăng chức, tăng lương, tiền đồ rộng mở thôi.” Những lời này của Mộng Viện là thật lòng, cô rất coi trọng Hạ Thanh Hàn.

“Mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp như lời chúc của em. Em có thích gì không? Đợi bao giờ anh đi thực tập nhận được tháng lương đầu tiên, anh sẽ tặng em một món quà.”

Mộng Viện mỉm cười, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Em muốn hỏi xin vở học ngoại ngữ của anh, em sắp phải thi tiếng Anh chuẩn đầu ra rồi, vở học của anh sẽ giúp em rất nhiều.”

“Chuyện nhỏ, đợi anh về sắp xếp lại rồi sẽ tặng hết chúng cho em. Em không hỏi xin món quà nào khác nữa à? Cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ là không có lại nữa đâu nhé.”

“Em có một điều ước nho nhỏ nhưng tạm thời chưa muốn nói ra, đợi đến lúc đó em sẽ nói cho anh biết sau.”

“Mộng Viện, hiện tại có lẽ anh vẫn chưa có năng lực có thể đưa cho em được món quà quý giá nhưng anh vẫn luôn cố gắng, sau này anh sẽ làm thật tốt, nhất định sẽ làm nên sự nghiệp.”

“Anh đừng nói như vậy, anh là sinh viên xuất sắc nhất trường chúng ta, đâu có gì phải lo lắng chứ? Em cảm thấy, chỉ cần anh giữ nguyên tấm lòng của mình, dũng cảm làm chính mình là đã giỏi lắm rồi. Đâu có ai vừa tốt nghiệp mà đã công thành danh toại ngay đâu phải không ạ? Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng cần phải có quá trình chăm chỉ mới có thể gặt hái được kết quả vừa ý mà.”