Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 50: Cô chột dạ mới lạ đấy




Hạ Thanh Hàn túm hai tay cô lại, thái độ có phần bực bội: “Em xem lại bản thân mình bây giờ đi, làm gì còn chút phong thái nhã nhặn, dịu dàng nào nữa? Anh nói em một câu, em cãi lại anh một câu, em chột dạ nên mới vậy phải không?”

Mộng Viện tức giận: “Anh có hiểu rõ hết con người em không vậy? Em là người như thế nào chẳng lẽ lại phụ thuộc vào mỗi biểu hiện trong ngày hôm nay thôi sao? Không biết ai mới là người chột dạ đó.”

Chính anh ta mới là người có quan hệ mập mờ với Giang Thần Hi, vậy mà lại đánh đòn phủ đầu, nói những lời làm trái tim cô tan nát như vậy.

Mộng Viện thực sự không muốn để ý tới anh ta, không muốn hỏi tới chuyện của anh ta nữa, cô hất mạnh tay anh ta ra, rảo bước thật nhanh trở về ký túc xá.

“Em nói vậy là có ý gì vậy hả?”

“Anh nghĩ là có ý gì thì đúng là có ý đó đấy.”

Hai người cãi nhau qua lại mãi không thôi, đã bắt đầu có một vài sinh viên đứng chỉ trỏ ở đằng xa.

Mọi người không ai dám lại gần khuyên can, cũng không ai dám lại gần hóng hớt nhưng Mộng Viện không muốn bản thân trở thành tiêu điểm của dư luận. Cô bực bội đẩy Hạ Thanh Hàn ra: “Em không muốn nói tiếp đề tài này nữa. Như anh đã từng nói rồi đó, dù sao ở một nơi đông người như trường học, chúng ta vẫn nên chú ý tới ảnh hưởng một chút.”

Hạ Thanh Hàn nhìn quanh bốn phía một vòng, lập tức tỉnh táo lại.

Anh ta hít sâu một hơi, nói nhỏ: “Vậy được rồi, em nói anh biết đi, tối qua em đi đâu?”

“Em đi dự đám cưới của nhà họ hàng.”

Cô nghĩ, nếu như cô nói chuyện Cố Tinh Hà ra, mặc dù vốn giữa hai người họ cũng không hề xảy ra chuyện gì cả nhưng với trạng thái tinh thần của Hạ Thanh Hàn ở thời điểm hiện tại, chắc chắn sẽ phát sinh một số chuyện rắc rối không đáng có, thôi thì không nói thì hơn.

Chắc Hạ Thanh Hàn sẽ không gặng hỏi xem cô đi dự đám cưới của nhà họ hàng nào và ở đâu đâu nhỉ?

Nếu vậy thì đề tài này sẽ được kết thúc ở đây.

“Em có họ hàng ở thành phố này à? Có phải là ở gần đây…”

Được thôi, cô đã đánh giá quá cao Hạ Thanh Hàn rồi.

Mộng Viện không còn gì để nói nữa, cô lườm Hạ Thanh Hàn một cái rồi nói: “Xin lỗi, anh Hạ, em còn phải lên lớp cho nên phải lên trên tầng lấy sách đây, tạm biệt anh.”

Cô vội vã chạy lên trên tầng, lên tới sân thượng, thấy bốn bề vắng lặng, cuối cùng cô không thể nhịn nổi nữa, nước mắt trào ra.

Dù bất kỳ ai hiểu lầm cô, cô cũng chẳng quan tâm, bởi vì cô không có quan hệ gì với những người đó, mọi người không hiểu rõ về cô nên có hiểu lầm cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Thế nhưng, Hạ Thanh Hàn không phải là bất kỳ ai khác, Hạ Thanh Hàn là người mà cô yêu, là người đã tỏ tình với cô, bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu ở bên nhau thôi, vậy mà đã nảy sinh hiểu lầm lớn như vậy rồi, hơn nữa, anh ta còn không hỏi rõ thật giả, trắng đen, giọng điệu đầy cay nghiệt khiến cô đâm ra hoài nghi, không biết có phải trong lòng anh ta, cô vốn dĩ chính là người như vậy hay không?

Nếu như Hạ Thanh Hàn biết cô và Cố Tinh Hà đi chung với nhau, thậm chí còn trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, qua đêm cùng với nhau thì dù cô có nói rằng họ chỉ nằm ngủ, không hề làm gì khác, e là dù bạn cùng phòng ký túc của cô đều tin cô, Hạ Thanh Hàn cũng sẽ nhất quyết không tin đâu!

Mộng Viện khóc một lúc rồi lau nước mắt. Cô không muốn tới lớp với đôi mắt sưng húp nên cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Trong phòng ngủ chỉ có Nam Anh Văn đang đọc sách nên không gian cực kỳ yên tĩnh.

Thấy Mộng Viện về phòng, cô ấy để sách xuống, lấy một hộp thuốc bản lam căn* cất trong ngăn kéo ra, khẽ nói: “Đêm qua mưa to gió lớn, không biết cậu có bị nhiễm lạnh không, cậu đi rửa mặt đi rồi pha thuốc này ra uống lấy một cốc, đừng để bị cảm nhé.”

*Bản lam căn là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam. Có công hiệu thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát, tâm phiền, miệng khát, chảy máu cam, đại tiện táo, phát ban, các bệnh viêm gan cấp và mạn tính…

Nước mắt mà Mộng Viện vừa mới lau khô lại chực trào ra.

Cô đưa tay ra nhận lấy hộp thuốc bản lam căn, định bụng xách phích đi lấy nước sôi thì phát hiện ra phích nước đã đầy sẵn rồi.

Cô quay đầu lại, thấy Nam Anh Văn đang cười với mình: “Bọn tớ đã lấy sẵn nước cho cậu rồi, cậu để một ít lại mà uống thuốc, chỗ còn lại thì dùng để rửa mặt và ngâm chân nhé.”

“Tớ yêu các cậu quá đi mất.”

Không ai hỏi xem đêm qua Mộng Viện đã đi đâu hay bị làm sao, mọi người chỉ lặng lẽ quan tâm cô, làm giúp cô một số chuyện, để cô không phải băn khoăn gì.

Cô đổ nước ra cốc, hòa bột bản lam căn vào, hơi nước nóng hổi khiến cô cảm thấy rất ấm lòng.

“Anh Văn à, nếu như bạn bè hiểu lầm cậu thì cậu sẽ làm như thế nào?”

“Nếu như là hiểu lầm thì tớ sẽ đợi tới khi đôi bên đã bình tĩnh lại rồi sẽ hẹn gặp mặt nói chuyện trực tiếp để giải thích cho người kia hiểu. Nếu là bạn bè thì chắc cũng sẽ không giận nhau lâu đâu. Hơn nữa, nếu có hiểu lầm thì chứng tỏ là người kia vẫn còn chưa hiểu rõ về tớ hoặc là về phương diện bị hiểu lầm đó thì bạn ấy không hiểu tớ, chứng tỏ là bọn tớ vẫn tiếp xúc với nhau chưa đủ nhiều, thiếu giao tiếp với nhau.”

Mộng Viện nghĩ, đúng là cô và Hạ Thanh Hàn có rất ít thời gian chung đụng với nhau, hầu như chỉ mới có duyên gặp mặt vài lần, cho nên lúc ấy cô mới giật mình khi Hạ Thanh Hàn tỏ tình với mình.

Hạ Thanh Hàn nói cô là người nhã nhặn, thực ra đó cũng chỉ là ấn tượng bề nổi mà cô lưu lại cho Hạ Thanh Hàn mà thôi, cho nên, đúng là bọn họ cần phải giao lưu với nhau sâu sắc hơn.

Trong mối quan hệ hai người, kiểu gì cũng cần có một người chấp nhận cúi đầu trước thì người kia cũng mới có cơ hội để dựa vào đó thoát khỏi thế khó.

Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Hạ Thanh Hàn: “Trưa nay chúng ta cùng đi ăn sủi cảo nhé, được không?”

Quán sủi cảo là địa điểm bí mật của bọn họ. Ở đó, hiếm có khả năng bọn họ bị bạn bè bắt gặp, đồng thời đó cũng là nơi mà bọn họ có thể tâm sự một vài lời trong lòng.

Hạ Thanh Hàn nhanh chóng nhắn lại, chỉ đơn giản một chữ: Được.

Hạ Thanh Hàn ngồi trên chiếc ghế trong phòng ngủ, ấn tắt màn hình điện thoại, mãi một lúc lâu sau, trong lòng anh ta vẫn không thể bình tĩnh lại nổi.

Thực ra, anh ta rất muốn chất vấn Mộng Viện xem đêm qua cô có đi chung với Cố Tinh Hà hay không nhưng anh ta không thể hỏi thẳng như vậy được. Khi cô trả lời là cô đi dự đám cưới của nhà họ hàng, anh ta thấy phần nào như trút được gánh nặng.

Bởi vì sáng hôm qua Cố Tinh Hà dậy từ sớm, rón rén đi ra ngoài không nói với anh ta một tiếng nào, đã vậy Mộng Viện cũng không đi chạy bộ buổi sáng, cho nên anh ta cảm thấy hai người họ rất thân thiết với nhau.

Chắc chắn là bọn họ đã rủ nhau đi chơi, còn là đi suốt đêm không về.

Cảm xúc đố kỵ trong lòng khiến anh ta gần như phát điên.

Giống như lần trước, Cố Tinh Hà và Mộng Viện vẫn lần lượt người trước, kẻ sau tới quán sủi cảo.

Hạ Thanh Hàn tới trước, chờ Mộng Viện ngồi xuống, anh ta mới kín đáo quan sát phần cổ và xương quai xanh để lộ ra ngoài của cô, da dẻ rất trắng trẻo, không hề có vệt đỏ đáng ngờ nào.

Anh ta thôi không nhìn cô nữa mà chuyển qua nhìn thực đơn một chút, sau đó hỏi: “Em muốn ăn vị gì?”

“Vẫn ăn nấm hương tiếp đi, anh thì sao?”

Hạ Thanh Hàn gật đầu, đánh dấu tick vào vị mà mình muốn rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.

Mộng Viện nhìn Hạ Thanh Hàn một chút, cô cảm thấy biểu cảm của anh ta hiện tại rất bình tĩnh, chắc là sẽ không kích động nữa đâu.

Cô im lặng một lát rồi mới nói: “Em cảm thấy có lẽ là vì giữa chúng ta không có sự ăn ý và thiếu trao đổi với nhau, cho nên sau này nếu như anh có thời gian thì chúng ta cần tâm sự với nhau nhiều hơn. Anh thấy sao?”

Hạ Thanh Hàn không ngờ Mộng Viện lại nói như vậy, anh ta bỗng thấy mình cần phải thay đổi đánh giá của bản thân về cô.

“Mộng Viện, anh xin lỗi, sáng nay anh hơi kích động vì anh rất sợ em sẽ chuyển qua thích người khác.”

“Anh Hạ, có câu này em đã muốn hỏi anh rất lâu rồi, có lẽ em không nên hỏi nhưng em nghĩ nếu nói chuyện rõ ràng thì sẽ tốt hơn.”

“Ừm, em hỏi đi, anh biết gì thì sẽ nói nấy.”

“Giang Thần Hi rất xinh đẹp, cũng rất ưu tú, anh không chọn cô ấy là vì tính cách của cô ấy không phải kiểu mà anh thích hay chỉ đơn thuần là vì anh không có cảm giác gì với cô ấy?”

“Sao em lại hỏi về cô ấy chứ? Vì chuyện lần trước trong văn phòng của Hội Sinh viên mà em vẫn còn canh cánh trong lòng à?”

“Đương nhiên không phải vậy nhưng em cảm thấy cô ấy thích anh cho nên muốn biết suy nghĩ của anh như thế nào.”

“Anh thích kiểu người nhã nhặn, cô ấy nói chuyện quá to, đương nhiên là không hề hợp gu anh rồi.”