Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 38: Món ăn ngon là phải chia sẻ




Cố Tinh Hà bật cười.

“Cô đừng có xem thường chỗ này, có rất nhiều người nghe tiếng đến đây ăn thử, ăn một số món thuần tự nhiên, chỉ cần ăn là sẽ biết điểm khác biệt.”

Đọc thực đơn: Bánh trôi, ngô nếp, cháo cơm cháy, mì xào cùng bánh bao nhỏ chiên, món nào cô cũng thích, không biết nên gọi món nào mới được.

Nhìn thấy cô đang do dự, Cố Tinh Hà gọi món luôn: “Mỗi món lên một phần.”

Cả hai đều đã đói bụng, chờ đến khi bữa sáng nóng hôi hổi được bê lên, bọn họ hít một hơi thật sâu, cảm thấy rất thỏa mãn.

Mộng Viện cắn một miếng ngô nếp luộc, nó thật sự có vị khác hẳn vị ngô được mua ở chợ rau củ bình thường, rất mềm mại thơm và ngọt, ăn trong miệng sẽ thấy dẻo như đang nhai trân châu khoai môn.

“Cố Tinh Hà, anh đã ăn rồi đúng không? Cảm ơn anh đã đề cử nhé, ngon thật đó.”

“Cô cảm thấy ngon là tốt rồi, không uổng công chúng ta dậy sớm đi từ xa đến đây.”

“Anh đã ăn mì trộn tương bao giờ chưa?”

“Tôi ăn rồi.”

“Tôi kể anh nghe quán này, cách nhà tôi sáu trăm mét có một quán mì, trong đấy có mì lạnh, mì cay Trùng Khánh, mì nước, món ngon nhất và là thần trong lòng tôi chính là mì trộn tương. Nếu tôi mà ở nhà là gần như ngày nào tôi cũng đi ăn, cảm giác mà ăn mãi vẫn không ngấy ấy, không biết là ông chủ dùng nước xốt gì mà ăn một miếng thôi đã suýt chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.”

Cố Tinh Hà cố ý trêu cô: “Sao thế? Đồ ăn ở đây không ngon à? Ăn có bắp ngô thôi mà lại khiến cô nhớ đến mì trộn tương à?”

“Không đúng, không đúng.” Mộng Viện tưởng Cố Tinh Hà hiểu lầm, nhanh chóng bỏ ngô xuống, lau miệng rồi nói. “Ý của tôi là, cảm ơn anh đã dẫn tôi đến đây ăn món ngon, tôi rất muốn chia sẻ món ngon tôi đã được ăn với anh.”

“Nhưng cô nói nhiều như thế, tôi có tưởng tượng cũng không tưởng tượng được.”

Cô đặt tay lên vai Cố Tinh Hà, hào phóng nói: “Không sao hết, để lần sau tôi về sẽ mang...”

Vốn dĩ cô định nói sẽ dẫn anh đến đấy ăn thử, để anh xem xem có cảm thấy món đấy rất ngon không.

Nhưng nếu đột nhiên cô dẫn một bạn nam về, chắc chắn mấy cô mấy bác nằm phơi nắng trong khu dân cư sẽ lẻo mép nhiều chuyện đủ thứ.

Dù cho giữa bọn họ có trong sạch như nước thì một truyền mười, mười truyền trăm, chưa đến nửa ngày, chắc chắn sẽ nói chắc như đinh đóng cột, ba mẹ cô còn có thể chuẩn bị đám cưới luôn.

Hơn nữa, kỳ nghỉ sau là nghỉ đông, ngay sau đó sẽ là năm mới, cô dì chú bác sẽ đến nhà chơi, không đâu tự dưng lại mua dây buộc mình, tuyệt đối không thể làm chuyện này.

Đột nhiên lấy lại được lý trí, cô nói: “Ý tôi là lúc tôi đi ăn mì trộn tương sẽ dùng điện thoại quay mấy video cho anh xem.”

Cố Tinh Hà tức giận đến nỗi bỏ đôi đũa xuống, vừa nãy tim anh dâng lên đến tận cổ họng, chỉ chờ cô nói dẫn anh về đấy ăn thử, không ngờ cô hoàn toàn không có ý định như thế, mà chỉ cho anh xem video, lấy đó làm an ủi.

“Bạn Mộng Viện, có phải cô hơi quá đáng không thế?”

Đến chính cô cũng cảm thấy cô quá mức, nhưng chẳng phải đây là chuyện không thể làm gì khác được sao, vì thế cô cười nịnh nọt: “Đừng giận mà, bữa này tôi mời nhé.”

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, nói: “Cô nói thật đi, nhìn tôi trông giống người không có tiền mời cô bữa này lắm à?”

Cô cố ý nói: “Ô, hôm nay không mang theo túi bóng lớn nên nhìn giống lắm.”

Bởi vì buổi sáng cả hai người đều không có tiết, cho nên, Cố Tinh Hà nói muốn đưa cô đến một nơi rất đặc biệt.

Anh thuê một chiếc xe đạp đôi, Mộng Viện cười nói: “Tôi không biết đạp cái này lắm đâu, anh sẽ phải làm chủ lực đấy.”

“Tôi là người rẽ gió cũng là người dẫn đường, cô không cần dùng sức đâu, cứ ngồi yên để nguyên chân đấy là được.”

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy những cánh đồng lúa nửa vàng nửa xanh, nhưng đạp xe ngược chiều đi dọc theo con đường uốn lượn, từng khung cảnh lướt qua trước mắt, rất có cảm giác phiêu du.

“Sau này về già tôi cũng muốn được ở một nơi yên bình như này, một mảnh ruộng trống với một ngôi nhà nhỏ là đủ rồi.”

Cố Tinh Hà đạp xe đạp, cười thầm, anh biết ngay cô sẽ thích nơi yên tĩnh như này mà.

Đạp xe một lúc lâu, bọn họ dừng lại trước cửa một khoảng sân.

Sau khi đi vào qua cánh cổng có mái che được làm bằng rơm, có một con đường được lát đá, trong căn nhà đối diện cửa có một người đàn ông trung niên đang tập viết thư pháp.

“Chúng ta đến đây làm gì thế?”

Nhìn xung quanh một lượt, chắc đây là nơi quốc học ở địa phương, mấy năm gần đây việc quốc học đã trở nên phổ biến, có rất nhiều phụ huynh đưa con đến đây học.

Vốn dĩ cô tưởng đến đây nghe dạy quốc học, mấy năm gần đây quốc học rất thịnh hành, hoặc là xem thư pháp của đại phu, nhưng Cố Tinh Hà lại hỏi: “Cô có thích chỗ này không?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Tôi biết, năm học năm nhất, các cô đã được tham gia lễ trưởng thành, lúc đấy tôi không quen biết cô nên bỏ lỡ. Bây giờ vẫn chưa phải quá muộn, tôi nhớ là còn chưa đến sinh nhật cô, lúc học tiểu học cô cũng đi học sớm nên bây giờ cô vẫn mười tám tuổi. Xin hỏi bạn Mộng Viện cô có đồng ý tham gia lễ trưởng thành đặc biệt này không?”

Khoé mắt Mộng Viện đã ươn ướt. Đam Mỹ H Văn

Trong lễ trưởng thành ở trường học, đơn giản chỉ là tất cả mọi người tụ tập lại, nghe chủ nhiệm giáo dục nói liên tục suốt một tiếng, mọi người thề và buổi lễ kết thúc.

Không ngờ bản thân cô lại được tham gia một buổi lễ trưởng thành hoàn toàn mới, có một không hai.

Là lễ trưởng thành chỉ thuộc về riêng cô.

Vậy nên rất nhiều năm sau, Mộng Viện vẫn luôn nhớ kỹ tất cả mọi chuyện trong ngày hôm nay.

“Nhìn biểu cảm của cô có vẻ không muốn lắm nhỉ? Vậy chúng ta đi đi.”

Cố Tinh Hà giữ chặt tay cô, chuẩn bị đi ra ngoài, cô lại giữ chặt cánh tay anh lại nói rất lớn tiếng: “Tôi đồng ý.”

Người đàn ông trung niên trong phòng nghe thấy tiếng động đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng hai người họ khoác tay nhau, cười nói: “Hai đứa đừng có bày trò, chỗ này của tôi là nơi để học tập chứ không phải giáo đường đâu.”

Mộng Viện cũng bật cười, vừa nãy cô nói ba từ “tôi đồng ý” này nghe thật sự giống như đang trả lời câu hỏi “cô có đồng ý kết hôn với người đàn ông trước mặt không”.

Cô buông tay ra định bụng đứng nghiêm chỉnh trước mặt thầy giáo, Cố Tinh Hà lại nắm chặt tay cô, vòng tay cô qua tay phải của anh, để cô khoác tay anh.

Gì thế, sao vẫn phải nắm tay thế?

Mộng Viện sững sờ, lại nghe thấy Cố Tinh Hà nói với người đàn ông trung niên: “Thầy Trương, có thể bắt đầu lễ trưởng thành rồi đúng không?”

Thầy Trương vỗ tay một cái, ngay sau đó có mấy thiếu nữ ăn mặc như nữ đồng đi ra, vây quanh Mộng Viện đi đến phòng ở sân sau.

Cố Tinh Hà giống như ông ba già, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô, dịu dàng nói: “Đi thay đồ trang điểm với bọn họ một lúc đi, nếu đã đến đây rồi thì chắc chắn phải có cảm giác nghi thức.”

Thấy Mộng Viện đi xa, Cố Tinh Hà mới nhìn sang chỗ khác, nói với thầy Trương: “Chi tiết nhất định phải đúng chỗ, để cô ấy không bao giờ quên được.”

Thầy Trương gật đầu: “Cậu yên tâm đi, lần đầu tiên thấy cậu dẫn con gái đến đây, chắc chắn tôi sẽ dùng hết tất cả những mà tôi biết. Tên nhóc này cũng tinh mắt lắm đấy chứ, cô gái này không tệ đâu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không phải là kiểu xinh đẹp khiến người ta có ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng càng nhìn càng thấy thích...”

“Tốt nhất nên kiểm tra đối chiếu lại một lượt lời tuyên thệ và quy trình đi.”