Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 34: Bày tỏ lòng biết ơn nhất định không thể uyển chuyển




Không ngờ Trương Vũ lại đứng dưới tầng của ký túc xá nữ.

Mộng Viện ôm sách báo mượn ở thư viện quay trở về ký túc xá, Ngô Du Du còn đang đi bên cạnh lải nhải về một quyển tiểu thuyết cô ấy vừa mới đọc khiến người ta phải rơi nước mắt như thế nào.

Thấy Mộng Viện đến gần, Trương Vũ đến chào hỏi, cười tủm tỉm nói: “Hi, em có nhớ anh là ai không?”

“Trương Vũ của đội bóng rổ.”

Mộng Viện quay đầu lại giới thiệu với Ngô Du Du: “Đây là Trương Vũ học năm ba khoa quản trị kinh doanh, đồng thời cũng là chủ lực của đội bóng rổ.”

“Oa, bạn của em xinh thế, lần trước anh đã nói rồi, chúng ta tổ chức một buổi liên hoan giữa hai phòng ký túc xá đi, trong ký túc xá của bọn anh còn có mấy người đang độc thân đấy.”

Ngô Du Du cũng hào phóng, vươn tay ra nói: “Xin chào, em là Ngô Du Du học năm hai ngành Ngôn ngữ và Văn học.”

Thấy trong tay Trương Vũ còn đang cầm một túi ni lông to, căng phồng, Mộng Viện ân cần hỏi: “Có phải anh có chuyện gì không? Có cần em giúp không?”

Cô tưởng Trương Vũ muốn tặng quà cho cô gái nào anh ấy thích.

Trương Vũ đưa cái túi to kia cho cô: “Không phải, đây là đồ đội trưởng bảo anh mang đến cho các em, em chia cho mấy bạn cùng phòng của em nữa nhé.”

“Cảm ơn, không cần đâu.” Sao cô có thể không biết xấu hổ nhận quà mãi được, há miệng ngoác quai. Mộng Viện nhanh chóng từ chối.

“Thế thì không được đâu, em nhất định phải lấy cái này, bởi vì hôm nay đội trưởng đã vượt qua được bài kiểm tra của giáo sư Lý, anh ấy thấy rất vui mừng nên đã dùng số đồ ăn vặt này để bày tỏ tâm trạng vui sướng không cần phải học lại của anh ấy với bọn em đấy.”

Ngô Du Du ngầm hiểu: “À, hoá ra đội trưởng anh nói là anh Cố. Đấy là đương nhiên rồi, không có Tiểu Viên Tử của bọn em giúp đỡ mà chỉ có một mình anh ấy tự học thì e là rất khó để qua được cửa ải của giáo sư Lý. Cho nên, món quà này, Tiểu Viên Tử cậu có thể đầy tự hào nhận lấy món quà này.”

Thấy Mộng Viện không chịu nhận, Ngô Du Du vươn tay ra nhận.

Chờ sau khi Mộng Viện nói cảm ơn rồi rời đi, Ngô Du Du liếc mắt ra hiệu với Trương Vũ, đứng bên cạnh nói: “Anh chuyển lời cho anh Cố là há miệng ngoác quai, bọn em đều biết nên làm thế nào.”

Trương Vũ cười nói: “Làm như thế nào thế”

Còn cần phải hỏi kỹ càng chi tiết đến vậy luôn à? Cái người ngờ nghệch chỉ biết chơi bóng rổ này.

“Hay là kết bạn WeChat đi, em có thể báo cáo tiến độ bất cứ lúc nào?”

Trương Vũ quyết đoán lấy điện thoại của mình ra, hai người kết bạn với nhau, nở nụ cười giống như đã âm thầm đạt được một thỏa thuận nào đấy.

“Các người đẹp, hôm nay nhờ phúc của Tiểu Viên Tử chúng ta được đàn anh tặng đồ ăn vặt, một túi to luôn nè, mau đến đây chia phần đi.”

Các cô gái reo hò, sau khi cảm ơn Mộng Viện thì đến lấy đồ ăn vặt.

Chân vịt kho, thạch trái cây, sầu riêng sấy… Từng món ăn vặt được lấy ra, Ngô Du Du âm thầm nghĩ, túi đồ này có vẻ nặng nha.

“Sau khi ăn xong, các cậu đã biết phải làm những gì rồi chứ?”

Đương nhiên Nam Anh Văn và Trần Thiến hiểu, vội vàng gật đầu lia lịa, chuyện chụp ảnh rất đơn giản.

“Các cậu đang âm thầm làm gì thế?”

“Không có gì đâu Tiểu Viên Tử, hay là cậu hẹn hò với anh Cố luôn đi, nếu không bọn tớ ăn đồ anh ấy cho cũng ngại lắm.”

“Các cậu đừng có quá đáng nhé, mới có mấy miếng đồ ăn vặt mà đã lấy tình cảm của tớ ra đổi rồi?” Mộng Viện giả vờ giật mình.

Cô sẽ không nợ ân tình gì của Cố Tinh Hà, dù sao anh vẫn còn là sinh viên, bỏ mấy trăm tệ ra mua đồ ăn vặt, chắc chắn sẽ không dư dả gì.

Cô tìm cơ hội mời anh đi ăn vậy, lần trước đã không mời được anh, lần này anh đang đi thực tập, chờ đến khi anh ổn định, coi như cô chúc mừng anh.

Nghĩ như vậy, cô mở WeChat lên, tìm được “Tinh Hà” trong danh sách bạn bè, gửi cho anh một tin nhắn: Anh thực tập có ổn không?

Lúc này, cô mới nhìn thấy bên trên còn có một tin nhắn khác đã được gửi đi: Cảm ơn món quà của anh, tôi với bạn tôi rất vui vẻ, hẹn lần sau nhé.

Hơn nữa còn kèm theo một bức ảnh, là dáng vẻ cô bất ngờ quay đầu lại, trong tay còn cầm điện thoại.

Khoảnh khắc ấy là do Ngô Du Du chụp, ánh sáng trong bức ảnh rất hài hòa, khiến cô trông trắng trẻo rạng ngời, cực kỳ xinh đẹp.

Bảo sao Cố Tinh Hà lại bảo Trương Vũ mang đồ ăn đến đây, là bởi vì lần trước cô đã gửi một câu như này nên bị Cố Tinh Hà hiểu nhầm là cô muốn duỗi tay đòi đồ à?

“Ngô… Du… Du!” Mộng Viện nghiến răng nghiến lợi.

Người gây họa đang ăn vui vẻ, trong miệng nhét đầy xoài khô, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Lúc cô gọi đầy đủ họ tên chứng minh cơn giận của cô đã lên đến đỉnh điểm.

“Ai bảo cậu gửi câu kia? Lại còn chụp ảnh tớ nữa!”

“Tớ làm vậy vì tốt cho cậu mà.”

“Tốt cho tớ chỗ nào, cậu nói xem.”

“Con trai học khoa học tự nhiên đều là đồ đầu gỗ, đặc biệt là người khờ khạo như anh Cố, bình thường anh ấy ít khi nói chuyện với con gái nên chắc chắn sẽ không có kinh nghiệm gì, tuyệt đối không hiểu nên làm thế nào để lấy lòng con gái. Vậy nên, bày tỏ lòng biết ơn nhất định không thể uyển chuyển, nhất định phải đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ra. Lần trước, chúng ta ăn hạt dẻ rang đường, ít nhất cậu cũng nên nói một câu cảm ơn chứ nhỉ?”

Ngô Du Du nói năng hùng hồn, cô ấy thu thập được rất nhiều kinh nghiệm từ tiểu thuyết ngôn tình, mọi người nghe thấy vậy thì đồng loạt gật đầu.

“Vậy cậu còn chụp ảnh tớ làm gì nữa? Lại còn lén lút gửi cho anh ta.”

Nam Anh Văn xen miệng vào: “Nếu cố tình tạo dáng chụp thì trông có vẻ không đủ thành ý, cậu làm động tác bất ngờ như này, tuy đang chơi điện thoại nhưng vẫn cầm hạt dẻ trong tay, ấm lòng đến mức nào chứ, những chi tiết này chứng minh cậu rất cảm động với số hạt dẻ này, giúp anh Cố hiểu được món quà này rất ấm lòng, mọi người rất thích, anh ấy sẽ thấy rất vui.”

Ngô Du Du lặng lẽ giơ ngón tay cái dưới gầm bàn.

Nói đến việc lừa dối, mấy người bạn cùng phòng này người này giỏi hơn người kia.

Đừng có thấy Mộng Viện nói rất rõ ràng về cảm xúc của các nhân vật trong phim võ thuật, còn đối với bản thân, cô lại hơi kiểu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

“Được rồi, không có lần sau đâu đấy.” Ảnh chụp với tin nhắn đã gửi đi lâu rồi, có truy cứu tiếp cũng chẳng được gì.

“Có hơi vất vả nhưng vẫn chịu được.” Cố Tinh Hà trả lời tin nhắn.

Sinh viên khoa quản trị kinh doanh bình thường sẽ đi thực tập ở mấy doanh nghiệp lớn, song rất khó nói trước bọn họ sẽ được phân công vào vị trí nào, xét cho cùng việc học quản lý không phải là điều gì dễ dàng.

Còn hai năm nữa mà cô đã có thể cảm nhận được sự cạnh tranh khốc liệt trong xã hội.

Suy nghĩ một lúc, Mộng Viện vẫn gửi thêm một tin nhắn nữa: “Cảm ơn đồ ăn vặt mà anh đã tặng, anh tốn kém quá, bọn tôi đang giảm béo, anh không cần mua đâu.”

Thật ra giọng điệu của cô như vậy có hơi xa cách và khách sáo.

Cố Tinh Hà nhìn hai lượt, thấy hơi hờn dỗi, vì sao cô vẫn xa cách thế chứ?

Nhưng anh vẫn tiếp tục trả lời: “Trong phim hoạt hình, anh chàng sao biển Patrick ham ăn luôn lừa SpongeBob, ăn rất nhiều đồ ăn vặt của bạn bè, cho nên ngoài đời thật, sao biển Patrick Star sẽ bồi thường cho SpongeBob.”

Đột nhiên nhớ đến chuyện món trang sức hình sao biển Patrick cô đã mua, Mộng Viện sờ lên đồ trang sức hình SpongeBob trên điện thoại, bạn bè sẵn sàng chia sẻ với nhau, lần sau thi đấu bóng rổ, chắc chắn cô sẽ dẫn theo bạn cùng phòng đến cổ vũ.

“Các cậu chia nhau hết đấy à, không để lại cho tớ mấy miếng hả?”

Trần Thiến ăn cổ vịt, nhồm nhoàm nói: “Cậu cần gì phải ăn nữa, cậu uống no tình yêu rồi còn đâu, sao cậu không thương hại đám mèo độc thân này chút đi?”

“Đối tượng khác nhau nhé, mấy người đẹp ngành Văn học các cậu không hiểu sao lúc trước giáo viên lại thả cho vào nữa, dùng thành ngữ với câu đơn loạn xạ hết cả lên.”