Mộng Viện mỉm cười rạng rỡ.
“Tất nhiên là liên quan chứ, trong tiểu thuyết [Ỷ Thiên Đồ Long Ký], Ân Tố Tố từng nói với con trai Trương Vô Kỵ rằng, nhất định không được tin những người phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng biết nói dối.”.
“Điều quan trọng là cô đang ám chỉ cô là một cô gái xinh đẹp, hay đang ám chỉ cô biết nói dối?”
“Điều quan trọng là tôi đang ám chỉ anh, nhất định không được đặt niềm tin vào tôi. Những ấn tượng mà tôi cho anh, đều là tôi, thế nhưng đồng thời cũng không phải là tôi.”
Cố Tinh Hà chán nản, ném bút lên bàn rồi cạn lời nhìn cô.
Thực tế, Mộng Viện còn tức giận hơn.
Ban đầu, cô định đưa ra một vài ví dụ mà các sinh viên sẽ rất có hứng thú, ví dụ như tại sao Trương Thúy Sơn lại yêu Ân Tố Tố, hay là tại sao Vương Ngữ Yên không thèm ngó ngàng đến Đoàn Dự, chỉ một lòng khờ dại si mê anh họ Mộ Dung Phục?
Tuy rằng đều là ví dụ trong phim võ hiệp nhưng sẽ không có chuyện bất thình lình nối tơ hồng cho hai người chẳng liên quan gì đến nhau, những cặp đôi yêu nhau thì tất nhiên sẽ có tam quan tương đồng, thu hút lẫn nhau.
Nếu để Cố Tinh Hà thuyết trình lý luận, sau đó cô đưa ra một vài ví dụ về chuyện tình yêu thì chẳng phải sẽ gợi lên sự đồng cảm của mọi người hay sao? Nhưng tiếc rằng, dường như Cố Tinh Hà không thể thấu hiểu sự cảm tính của cô.
Mộng Viện cúi đầu đọc sách, không tiếp tục nhắc lại đề tài vừa rồi.
“Nếu tôi là Trương Vô Kỵ, tôi cũng sẽ chọn Triệu Mẫn. Không chỉ vì tính cách do dự thiếu quyết đoán của tôi cần một người phụ nữ mạnh mẽ để bù đắp, mà còn vì trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, một người bạn đời có thể bầu bạn bên cạnh tôi, cùng tôi uống rượu đàm đạo về cuộc đời, sẽ là điều tốt đẹp biết bao, không uổng phí cuộc đời này.”
Giọng nam gợi cảm vang lên bên tai thật lâu không tan biến.
Cố Tinh Hà lật trang sách, nói tiếp: “Thực ra thì bất cứ người đàn ông nào cũng muốn làm Trương Vô Kỵ, có một cô em gái như Ân Ly, biết rõ trách nhiệm của mình; có một mối tình đầu như Tiểu Chiêu, biết được sự tốt đẹp khi lần đầu con tim rung động; có một hồng nhan tri kỷ như Chu Chỉ Nhược, thương xót nhau, sưởi ấm trái tim của nhau; còn có một người vợ như Triệu Mẫn, vừa yêu vừa hận, hứa hẹn bên nhau suốt đời.”
Anh bỗng nở nụ cười, nhìn Mộng Viện rồi nói: “Thực ra cô còn bỏ lỡ một người, người đầu tiên mà Trương Vô Kỵ thích là Chu Cửu Chân, khiến cậu ấy biết thì ra ẩn chứa bên trong sự ái mộ còn có cảm giác đau lòng.”
Một sinh viên chuyên thể dục đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà lại có thể nói ra những lời sến súa như vậy, Mộng Viện không khỏi nhìn Cố Tinh Hà bằng ánh mắt khác xưa.
“Sinh viên chuyên thể dục các anh… Cũng có thời gian đọc loại tiểu thuyết này hả?”
Cố Tinh Hà kinh ngạc trong chốc lát rồi giải thích: “Tôi học Quản trị kinh doanh nhé. Sao cô không biết gì về tôi hết vậy?”
“Thì ra… Anh và anh Hạ là sinh viên cùng ngành.”
Không biết Hạ Thanh Hàn sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào đối với câu hỏi này, phải tìm một dịp nào đó hỏi thăm anh ấy mới được.
Nghĩ vậy, Mộng Viện không khỏi âm thầm bật cười.