Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 152




“Ha ha ha ha ha…”



Trước Tuyên Đức điện có gốc cây cổ thụ tán che bầu trời, chim sẻ đập cánh bay đi, hai tiểu hoàng môn đang trực lén ngoái nhìn rồi lập tức thẳng người.



Trong điện, Hoàng đế cười vỗ bàn liên tục: “Ha ha ha, trẫm biết ngay sẽ có chuyện này mà, chỉ là không ngờ nhanh như thế, đúng là không phải oan gia không gặp nhau! Ha ha, ha ha ha…”



Thôi Hầu cười chảy nước mắt nước mũi: “Hũ rượu của thần còn chưa nguội mà chúng nó đã lại ồn ào rồi!”



Thái tử ngồi ngay ngắn bên cạnh, mặt đen như đít nồi: “Phụ hoàng, Thôi Hầu, xin đừng cười nữa! Nên nghĩ cách đối phó mới phải!”



Hoàng đế lau nước mắt, cố ý nói: “Cách đối phó gì, cố nhân gặp lại, đấu miệng vài câu thôi mà.”



Thái tử thở gấp: “Là vì phụ hoàng không thấy, bọn họ… Bọn họ…” Dù hắn chưa ăn thịt heo, nhưng cha mẹ ân ái nhiều năm, hắn coi như cũng thấy heo chạy, “Tử Thịnh hắn, hắn…”



“Tử Thịnh vui lắm đúng không?” Hoàng đế bình tĩnh nói tiếp.



“… Phụ hoàng nói không sai.” Thái tử xì hơi, “Kể từ khi gặp lại, nhi thần thấy Tử Thịnh cười nói bình thản, không có vẻ ngạo mạn giận dữ, cứ tưởng hắn đã quẳng quá khứ ra sau đầu, chẳng dè… chẳng dè…”



“Chẳng dè không phải như vậy.” Hoàng đế giọng ôn tồn.



Thái tử thở dài. Ngay khoảnh khắc huynh đệ kết nghĩa thấy cô gái kia là hai mắt lập tức sáng lên, cũng có tinh thần hơn hẳn, so với ban nãy thì sự ôn tồn trước đó như cách một lớp màn.



“Phụ hoàng đã biết trước sẽ như vậy?” Thái tử ngẩng đầu nhìn cha ruột.



Hoàng đế mỉm cười lắc đầu: “Trẫm không biết, trẫm cũng không chắc Tử Thịnh đã quên hết chuyện ngày trước chưa. Nhưng bây giờ đã rõ rồi.”



Thái tử ảo não: “Nếu biết vậy đã không bảo Trình thị và Viên gia đính hôn, giờ làm thế nào đây! Phụ hoàng cũng vậy, sao không gọi Tử Thịnh về sớm hơn!”



Hoàng đế vuốt râu cười khổ: “Nói thật, năm năm qua Trình thị không hề có ý định thành thân, Viên Thận nhiều lần đến Vĩnh An cung lấy lòng đều bị cấm cửa. Ai mà ngờ bây giờ con bé lại có suy nghĩ ấy, tháng thứ hai lập tức quyết định hôn sự, mới về nhà một chuyến mà hai nhà đã đặt lễ đính hôn, hừ hừ, Tuyên Thái hậu cũng không ngờ, chuyện này quá… quá vội vàng.”



“Là vội vàng so với bệ hạ.” Thôi Hầu cười đáp, “Từ khi bệ hạ và Hoàng hậu nương nương có tình cảm với nhau, tới khi chính thức cầu hôn thì mất ba năm.”



“Lắm mồm!” Hoàng đế cười trợn mắt nhìn Thôi Hựu, “Tóm lại vẫn còn hơn khanh!” Nín thinh cả đời không chịu bày tỏ.



Thôi Hựu sờ mũi, đổi đề tài: “Nhưng Tử Thịnh đấy, từ khi có tình cảm với Thiếu Thương cho đến lúc xin bệ hạ cầu hôn, vỏn vẹn chỉ vài tháng! Đứa bé Thiếu Thương này làm việc cũng nóng vội quá, có phải nóng lòng thành thân không.”



Thái tử mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng đợi ba năm, thứ nhất là vì phụ hoàng lớn hơn mẫu hậu mười tuổi, thứ hai là vì lúc ấy phụ hoàng không tiền không thế, chần chừ không đến! Còn Tử Thịnh không thể nói là “vỏn vẹn vài tháng” được, lúc đó Trình thị vẫn là vị hôn thê của Lâu gia, lẽ nào tính cướp hôn?!”



Hoàng đế tiếp tục vê râu, Thôi Hựu bổ sung: “Mà bây giờ Thiếu Thương là vị hôn thê của Viên Thiện Kiến.”



Thái tử thở dài: “Việc gì Tử Thịnh cứ phải thắt cổ trên một gốc cây, nhi thần thấy Lạc thị có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết quan tâm chu đáo, cũng không có gì không tốt!” Lúc nói lời này, hắn bỗng thấy cha ruột nhếch mép không bình phẩm, hắn vội nói, “Phụ hoàng, có phải phụ hoàng đã biết trước Tử Thịnh không thích Lạc thị?”



Hoàng đế nói: “Lạc thị vào cung đã nhiều năm, không phải ngày đầu tiên có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết quan tâm chu đáo, nếu có duyên thì Tử Thịnh đã thích nàng từ lâu, việc gì chờ đến hôm nay.”



“Vậy phải làm sao đây? Nhi thần đã nói với mẫu hậu, nhờ mẫu hậu triệu kiến mẫu thân Lạc thị rồi!” Thái tử cuống quýt.



Hoàng đế thong thả: “Con là trữ quân, Tử Thịnh và Lạc thị cũng do con kết hợp, tự con tìm cách đi.”



Thái tử hết cách, quay sang giận cá chém thớt: “Thôi Hầu, là do lỗi của ông cả, ở trong thư liên tục nhắc đến Lạc thị và Tử Thịnh, hại cô hiểu lầm hai người họ!”



“Việc này không thể trách thần.” Thôi Hựu cười đáp, thoái thác không liên quan.



“Điện hạ liên tục gửi thư hỏi ở biên thành có thục nữ nào xứng đôi với Tử Thịnh không. Nhưng biên ải Tây Bắc là nơi dân tình dũng mãnh, chuyện đời cục mịch, bàn về giáo dưỡng gia thế rồi tài năng tính cách, Lạc thị đúng là nhân tài trong số ấy còn gì, thần đâu nói sai. Huống hồ từ nhỏ Lạc thị đã ở bên cạnh Tuyên Thái hậu, biết rất rõ thói quen sở thích của Tử Thịnh, mỗi lần lo chuyện ăn ở của Tử Thịnh vô cùng thỏa đáng, hơn nhiều lần những cô gái mới quen. Thần nói thật.”



Thái tử giận không nói nên lời, Thôi Hựu còn bồi nhát nữa: “Quan trọng hơn cả, điện hạ chỉ hỏi có cô gái nào tốt với Tử Thịnh nhất, xứng đôi với Tử Thịnh nhất, mà chưa bao giờ hỏi Tử Thịnh nghĩ thế nào.”



Thái tử nổi giận: “Vậy sao Thôi Hầu ông không nhắc nhở cô?!”





“Thần có nhắc mà, thần bảo tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên, theo ý Tử Thịnh mà làm. Nhưng điện hạ nói Tử Thịnh là người nặng tình, đợi cậu ấy nghĩ thông không biết phải mất bao nhiêu năm, sợ chậm trễ chuyện lấy vợ sinh con.” Thôi Hầu tiếp tục tung chiêu.



“Thôi Hầu ông… ông là đồ gian xảo… Cô, cô nhìn nhầm ông rồi!” Thái tử tức đến nỗi mũi sắp lệch hẳn.



Thôi Hựu nhún vai.



Hoàng đế lại cực kỳ khoái trá, cười to không ngớt: “Tử Đoan thấy chưa, cái miệng của triều thần đấy! Chớ tưởng con làm trữ quân, làm Hoàng đế thì có thể một lời định đoạt tất cả. Nếu con không chu toàn trước sau, các triều thần không thiếu lý do để phản bác con. A Viên là người của mình, con có giận cũng mắng đôi câu là xong, nhưng mai này khi gặp đại sự việc nước, nếu vì con chuyên quyền làm hỏng chuyện thì cũng không ai gánh tiếng xấu cho con đâu.”



Đừng cho rằng bề tôi sẽ không hãm hại Hoàng đế, ngoài tâm phúc thật sự lo lắng cho mình ra, toàn bộ triều đình đâu đâu cũng là bẫy. Chỉ vì làm Hoàng đế mà cho rằng mọi hạ thần đều theo mình, quả là quá tự phụ!



“Nhi thần xin thụ giáo.” Thái tử rất ít khi nản lòng như lúc này, “Tại nhi thần thấy Tử Thịnh cũng thực khổ sở, năm đó bị đuổi đến Mạc Bắc hoang vu, vừa bị thương vừa đổ bệnh rời khỏi đô thành, vậy mà Trình thị không buồn nhìn hắn một lần. Nhi thần mới nghĩ, nhất định phải tìm cho Tử Thịnh một cô gái ân cần chăm sóc muốn gì có đó. Hầy, ai mà ngờ…”



Thôi Hựu thấy Thái tử mệt mỏi, trong lòng cũng thương: “Điện hạ, là lỗi của thần…”



Thái tử ngẩng đầu nhìn ông.



Thôi Hựu nói: “Thần xin được nói nhiều mấy câu.” Ông dừng một lúc, “Lấy bản thân thần làm ví dụ, bằng lương tâm, nói về ân cần chăm sóc muốn gì có đó thì thị thiếp thần mới nạp năm ngoái hơn Quân Hoa không biết mấy trăm lần. Nhưng… Có vài người cứ ngốc nghếch vậy đấy! Nhớ có năm mùa hè oi bức, thần đến Hoắc gia tìm Quân Hoa đi chơi, nàng thấy thần mồ hôi như tắm, ngốc nghếch đem chén nước lạnh tới cho thần, kết quả khiến thần đau bụng suýt mất nửa cái mạng.”



Nhắc đến chuyện của người trong lòng, ông mỉm cười lắc đầu: “Hầy, nhưng nửa đêm tỉnh mộng, thần vẫn thường nhớ tới Quân Hoa. Nếu Quân Hoa vẫn còn sống, dù bảo thần uống thêm mấy chén nước lạnh thần cũng không sợ.”



Thái tử nửa hiểu nửa không.



Nhớ tới người đã qua đời, Hoàng đế thở dài: “Tử Đoan, trên đời này có rất nhiều dạng người, có người như A Viên cả đời này chỉ yêu được một người, cũng có người như Ngu Hầu thê thiếp đông đảo trái ôm phải ấp. Cũng có người như Nhị hoàng huynh con nhìn hết ngàn buồm vẫn không thấy bóng dáng, cũng có người như Ngô đại tướng quân vừa tang vợ xong là lại tục huyền, rồi vẫn vui vẻ như trước. Con cho rằng, Tử Thịnh là kiểu nào.”



Thái tử ảo não, lúng búng nói: “Chính bản thân Tử Thịnh nói chuyện cũ đã hết, tương lai phải tiến về phía trước.”



“Ngu ngốc!” Hoàng đế cười thở dài, “Có khi miệng nói chưa chắc đã là suy nghĩ trong lòng. Cứ nói chuyện độ điền trong triều đang bàn mấy ngày nay đi. Tử Thịnh tán thành là thật lòng, dù gì một mình nó ăn no cả nhà cũng không đói, kiểm tra trang viên ruộng đất với nó cũng không phải chuyện to tát. Nhưng các trọng thần như Ngu Việt, rồi các vị phò mã cũng rất tán thành, bọn họ thật lòng thật? Những nhà này có nhân số đông đúc, thông gia muôn rơi, có rất nhiều phụ thuộc, dù gia chủ bằng lòng nhưng người bên dưới có bằng lòng không, kéo đông kéo tây dính dáng quá nhiều!”



Nói đoạn, ông nhìn Thôi Hựu cười bảo, “Cả Thôi Hầu nữa, ông ta tán thành độ điền hơn phân nửa cũng là thật, vì ông ta là thương nhân, thích mua bán không thích thu xếp ruộng nương. Chỉ cần trẫm không đề nghị kiểm tra hòm tiền của Thôi gia thì A Viên sẽ không làm khó.”



Thôi Hựu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Bệ hạ kéo thần vào làm gì. Lúc đầu bệ hạ ngày ngày khuyên thần xử lý ruộng đất, nay xem ra còn không bằng kinh thương. Ruộng đất không mọc chân chạy được, ai ai cũng có thể kiểm tra, còn hòm tiền ấy, thần thích giấu ở đâu thì giấu.”



“Ngu ngốc! Ruộng đất mới có tương lai, xâu tiền để trong nhà có sinh được lời không!”



“Tiền ở trong tay thần cũng có thể có tương lai.”



“Đọc cho kỹ Ức Thương Luận đi!”



“Thần chỉ thỉnh thoảng làm mua bán nhỏ, cũng đâu để người khắp thiên hạ buôn bán. Hơn nữa, Tang Hoằng Dương cũng xuất thân là thương nhân còn gì, Võ Hoàng đế vẫn trọng dụng ông ấy cả đời, còn cho ông ta làm đại thần phụ chính!”



“Ồ, khanh lại dám tự so với Tang Hoằng Dương cơ à, xem ra núi vàng núi bạc trong nhà tích cóp không ít nhỉ, chi bằng để trẫm cho người điều tra chút?”



“Đừng đừng đừng, huynh trưởng tha mạng, A Viên biết sai rồi!”



“Tang Hoằng Dương giỏi tính nhẩm, khanh chỉ cần quá hàng trăm là phải dùng thẻ tính, còn mặt dày đi so với Tang Hoằng Dương?! Trẫm thấy khanh còn không làm nổi thương nhân!” Hoàng đế khịt mũi xem thường.



Thôi Hầu bất đắc dĩ bào chữa: “Sở trường của bệ hạ là chuyện đồng áng, cùng là ruộng nương, bệ hạ có thể thu hoạch nhiều hơn người khác đến ba phần, đương nhiên cảm thấy xử lý ruộng đất là chuyện đẹp nhất thiên hạ. Thần thấy mình không bằng Tang Hoằng Dương, nhưng Mã Vũ xuất thân từ nghĩa quân Lục Lâm, y cảm thấy mình trời sinh có tài bắt cướp, tới khi thái bình thịnh thế còn có thể làm Đô úy!”



“Cũng phải, Mã Vũ không làm cướp đến quan phủ tự thú cũng hay.”



Vua tôi cùng cười phá lên.



“… Phụ hoàng, Thôi Hầu!” Thái tử nén giận, “Nói chuyện của Tử Thịnh trước đi!”



Cặp vua tôi xoay qua, Thôi Hựu gãi đầu, không có gì để nói, Hoàng đế mỉm cười bảo: “Con ta nói trước đi.”




Thái tử nói: “Tạm không nhắc đến chuyện ngày trước, giờ Trình thị đã đính hôn với Viên Thận, việc, việc này… Tử Thịnh phải làm thế nào đây.” Ban đầu Hoắc Bất Nghi mặt dày giật vị hôn thê của Lâu Nghiêu, chớ bảo hôm nay lại giật của Viên Thận nhé.



Hoàng đế không sốt ruột: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”



Thái tử nhìn cha ruột nửa buổi, hồ nghi hỏi: “Có phải phụ hoàng có kế sách gì không?”



“Con ta có thể đoán thử.” Hoàng đế mỉm cười với vẻ trưởng bối hiền từ thân thiết, “Mai sau thiên hạ đều là của con, trẫm không thể luôn hướng dẫn con nên làm như thế nào được.”



Thái tử hít sâu một hơi, được rồi, không nói thì không nói. Nhưng cha ruột trơ mắt nhìn con trai nhảy vào hố rồi đứng bên khoanh tay cười, hắn không dễ bỏ qua đâu.



Bước ra khỏi Tuyên Đức điện, hoạn quan theo hầu hỏi: “Điện hạ muốn đi đâu ạ.”



Thái tử trầm giọng: “Cô muốn đi tìm mẫu hậu!”



Đến buổi chiều hôm sau, chúng thần phát hiện cả hai tai Hoàng đế đỏ bừng.



***



Trình Thiếu Cung sai gia tướng giục ngựa chạy nhanh, cuối cùng cũng bắt kịp bào muội trên đường về Trình phủ. Thiếu Thương cưỡi ngựa cả buổi, tóc tai bù xù, trán lấm tấm mồ hôi, nàng im lặng trả con ngựa lông vàng lại cho bào huynh rồi lên xe ngựa.



“Ta nghĩ kỹ rồi.” Thiếu Thương nhận lấy khăn Viên Thận đưa, lau mồ hôi nói, “Sau này chúng ta ít gặp họ Hoắc vẫn hơn. Dẫu gì chuyện trước kia cũng lúng túng quá, cứ như Tam thẩm không quan tâm đến Hoàng Phủ phu tử là được.”



Viên Thận im lặng rót nước ấm cho nàng.



“Nhưng ta cảm thấy lúc nãy mình rất bình tĩnh, không thất thố không nóng nảy, huynh nói phải không.” Cô gái trợn hai mắt như ép cung Viên Thận.



“… Nàng làm rất tốt.” Viên Thận nói.



Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, một lúc lâu sau, Thiếu Thương cười khổ: “Được rồi, thật ra lúc nãy ta rất lúng túng, ta cứ tưởng đến ngày mốt ngài ấy mới về. Tự dưng đột ngột xuất hiện, ta có thể không hoảng được ư?”



Viên Thận thở phào nhẹ nhõm, cũng cười khổ: “Nói thật, trước đó thấy y ở Tuyên Đức điện ta cũng hốt hoảng, không biết phải nói gì. Còn đáng sợ hơn đi trên đường bị người ta vạch tội!”



“Đúng thế, đến huynh không đính hôn với ngài ấy mà huynh cũng lúng túng thì nói gì là ta?”



Viên Thận trợn mắt: “Đừng có lấy chuyện đính hôn ra làm cớ!”



Thiếu Thương nói: “Chứ không phải họa của nhà huynh gây nên hả, nếu không tiểu nữ sao biết Đệ Ngũ hiệp sĩ to gan đến vậy!”




Hai người trợn mắt nhìn nhau nửa ngày, sau đó đồng thời phì cười.



Viên Thận thả lỏng dựa vào thành xe, cười hỏi: “Nàng bắt Đệ Ngũ Thành có tính toán gì không?”



Thiếu Thương nói: “Giao cho song thân thôi. Phụ thân ta chắc chắn sẽ lôi kéo nói lý, khóc lóc kể chuyện với ông ta, còn mẫu thân ta sẽ trích dẫn điển cố, bàn về khó khăn của dân sinh thiên hạ. Nước chảy đá mòn, đầu tiên cứ nhốt ông ta một tháng để xem tình hình thế nào.”



Viên Thận chau mày: “Như thế có ổn không? Mấy năm qua, không phải phụ thân chưa nhờ người khuyên nhủ Đệ Ngũ Thành.”



“Khác chứ. Người phụ thân huynh tìm toàn là người quen cũ của cả hai, chắc chắn Đệ Ngũ Thành sẽ cho rằng bọn họ về phe Viên gia, nhưng nhà ta liên quan gì tới chuyện hai mươi mấy năm trước! Đặt mình đứng ngoài, vừa hay dễ nói chuyện.”



“Liệu có làm phiền lệnh tôn lệnh đường không…” Viên Thận cũng không muốn nhạc phụ nhạc mẫu tương lai có thành kiến về mình.



Thiếu Thương hùng hồn: “Giờ mà không phiền là sau này sẽ phiền nữa! Nếu tương lai ta sinh con, Đệ Ngũ Thành cũng như em gái ông ta xông đến, cướp tã uy hiếp cha con huynh thì sao?! Lại vạn tiễn xuyên tim tiếp à?”



Tròng mắt Viên Thận tối sầm, không nói câu nào.



Thiếu Thương lại gần đẩy chàng ta, khẽ nói: “Nè nè, có phải huynh cũng từng có ý lén giết Đệ Ngũ Thành, chấm dứt hậu họa không?”




Viên Thận trợn mắt nhìn nàng, coi như ngầm thừa nhận.



“Quả nhiên không sai!” Thiếu Thương đắc ý, “Ta mà không hiểu huynh à, huynh nhìn nho nhã nhưng thực chất bụng đen sì như mực! Yên tâm, ta thấy Đệ Ngũ Thành vẫn còn cứu được, chắc chắn thành công đến bảy tám phần!”



“Nếu ông ta không chịu nghe thì sao? Nàng định làm gì.”



“Ta cũng tính đến điều này rồi. Cần gì giết ông ta, cứ phát huy hết mức là được.” Thiếu Thương cười ranh ma, “Vạn bá phụ thường than vì chiến loạn tứ phía mà những năm qua quận Từ chinh chiến cả ngày, dẫn đến đàn ông trong quận giảm mạnh, đâu đâu cũng toàn là quả phụ.”



“Đấy không phải là lý do Vạn đại nhân muốn nạp thiếp à? Liên quan gì tới Đệ Ngũ Thành.”



“Huynh đừng chen ngang! Nếu Đệ Ngũ Thành chịu hiểu thông thì tốt, nếu mà vẫn cứng đầu thì trói ông ta đưa đến quận Từ, cưới cho ông ta bảy tám cô dì khát nước đã lâu mong ngóng mưa rào, rồi đợi đến mùa Xuân năm sau… Chậc chậc chậc… Cũng coi như làm chuyện tốt vì triều đình, vì bách tính.”



Theo Thiếu Thương thấy, Đệ Ngũ Thành suốt ngày kiếm Viên gia gây chuyện cũng bởi vì ông ta chỉ có một mình không ràng buộc, đợi tới khi ông ta có con trai con gái, xem ông ta còn nhảy nhót nổi không?!



Viên Thận sợ hãi nhìn cô gái, một lúc sau mới thở dài nói: “Tuy bây giờ nàng đã ăn nói khéo léo hơn, nhưng trong đầu vẫn nghĩ lung tung như trước, có điều… Ta thích điểm này!”



“Huynh cũng cảm thấy ý kiến này không tệ đúng không! Viên Châu mục cũng sẽ không ngăn cản đâu.”



“Ý này tệ thì có tệ, nhưng được cái lém lỉnh thú vị, giờ ta rất hy vọng Đệ Ngũ Thành đừng bị cha mẹ em thuyết phục!”



“Anh hùng có cùng cái nhìn!”



Hai đứa thâm hiểm mang diện mạo ôn tồn dễ gần cùng cười phá lên.



Nghe tiếng cười vui vẻ vọng ra từ trong xe, Trình Thiếu Cung cưỡi ngựa đốm thở dài, nhớ tới lúc nãy mặt Viên Thận đen như đáy nồi, thầm nghĩ bản lĩnh dỗ người của bào muội vẫn như mọi khi, có thể thấy đó là cội nguồn từ gia học, song thân di truyền rất tốt.







Lạc Tế Thông được dìu xuống xe ngựa, trước cửa Lạc phủ đã có nô tỳ gia đinh tề tựu nghênh đón.



Một bà già trang phục bất phàm đi đến cười nói: “Hay tin nữ công tử sắp về, nữ quân đã thu dọn phòng ốc cho nữ công tử, gia chủ đang bận việc bên ngoài, nhưng lúc nãy cũng sai người về chuyển lời là sẽ sớm trở lại. Đã mấy năm, cuối cùng trong nhà cũng có thể đoàn tụ! Ôi, những năm qua nữ quân cứ than ngắn thở dài, nói năm đó sơ suất, cưới cho nữ công tử một lang tế ốm yếu vắn số, khiến nữ công tử phải thủ tiết khi còn trẻ, trong nhà rất xấu hổ với nữ công tử.”



Lạc Tế Thông dịu dàng nói: “Đây là nơi nào, phụ thân mẫu thân luôn thương yêu ta, ta cũng mong có thể đoàn tụ với song thân huynh đệ, chỉ là lúc nãy Thái tử điện hạ mời tiệc, ta không thể không vào cung yết kiến.”



Bà lão kia đỡ Lạc Tế Thông đi vào, thấp giọng nói: “Trong nhà cũng có nghe nói, cũng khen nữ công tử tài mạo song toàn, là kỳ tài hiếm thấy trong đời, sớm nên xứng đôi với anh hùng cái thế như Hoắc đại nhân. Còn nữa, từ sau khi Vương gia sụp đổ, gia chủ bất an suốt ngày, nhưng nhờ nghe nói Thái tử điện hạ rất coi trọng nữ công tử nên mới yên tâm đôi phần.”



Lạc Tế Thông dè dặt mỉm cười, bây giờ chỉ mới bắt đầu, nàng tuyệt đối không bó tay chịu thua.







Mấy tháng trước, dưới sự chỉ huy đôn đốc của Thái tử, Hoắc phủ đã được trang hoàng sửa sang. Cánh cửa chính trang nghiêm màu đen tuyền mở ra, huynh đệ Lương Khưu về phủ trước dẫn theo gia tướng nô tỳ toàn phủ, đứng xếp hàng trước cửa nghênh đón Hoắc Bất Nghi.



Hoắc Bất Nghi xuống ngựa rồi ném dây cương, lẳng lặng bước vào, đi qua đình rồi rẽ ngoặt, bất chợt dừng bước dưới một cây hoa bên cửa phụ.



Lương Khưu Khởi nhìn cây hoa đó: “Đây là cây giống năm năm trước Trình nương tử đưa đến, không ngờ bây giờ đã cao thế này rồi.”



Hoắc Bất Nghi ngẩng đầu nhìn trời, đương mùa xuân vạn vật hồi phục, những chồi non trên cành đang vùng vẫy chớm nở.



Lương Khưu Phi toan lên tiếng hỏi thì đã bị bào huynh giật tay áo ngăn lại.



Lương Khưu Khởi nói nhỏ: “Thiếu chúa công, có phải… ngài đã gặp được Trình nương tử?”



Hoắc Bất Nghi im lặng nhìn những nụ hoa bé nhỏ trên cành, ánh nắng đầu xuân nhẹ nhàng chiếu xuống qua tầng tầng hoa lá, dịu dàng điểm xuyết trên khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của chàng.



“Gặp rồi. Nàng vẫn trẻ như xưa, hoạt bát mềm mại… Còn ta lại đã già.”