Tinh Giới

Chương 192: Người biến hình




Lâm Thiên rời khỏi thế giới Thiên Long Bát Bộ, trở về không gian Tinh Giới, bên ngày đã qua một ngày một đêm. Lần này rời đi. Lâm Thiên ước chừng thời gian dài sẽ không vào thế giới Thiên Long Bát Bộ nữa, nên hắn ở chung với Đoàn Dự, Hư Trúc vài ngày. Khi rời đi Lâm Thiên trả Đạp Tuyết lại cho Đoàn Dự, bảo là gã trông giùm hắn. Nhưng nghe giọng điệu của Lâm Thiên thì Đoàn Dự, Hư Trúc biết hắn đi chuyến này không còn cơ hội gặp nhau. Ly biệt luôn buồn thương, đặc biệt ánh mắt Đạp Tuyết khiến Lâm Thiên thật lâu khó quên. Đạp Tuyết như đứa bé bị chủ nhân vứt bỏ, bất lực, ưu thương.

Lâm Thiên lắc đầu vứt bỏ cảm xúc mặt trái ra khỏi đầu.

Dương Tuyết, Dương Thi trông thấy Lâm Thiên thì vui vẻ kêu lên:

– Lâm đại ca!

Lâm Thiên hôn Dương Thi, Dương Tuyết, xin lỗi:

– Thi nhi, Tuyết nhi, ta phải ra ngoài, lần này vào ở bên ngoài đã là một ngày một đêm.

Dương Thi nói:

– Chúng ta biết, Lâm đại ca mau ra ngoài đi, đừng để các nàng lo lắng.

Mắt Dương Thi ánh tia ai oán, tuy nàng thông cảm cho Lâm Thiên nhưng hơi buồn bực vì hắn không có thời gian cùng họ.

Lâm Thiên yêu thương nói:

– Thi nhi, Tuyết nhi, tối đa hai tháng là các nàng có thể tự do sinh hoạt, không cần ở trong không gian Tinh Giới nho nhỏ này nữa.

Lâm Thiên gật đầu chào, ra khỏi không gian Tinh Giới.

Bên ngoài, Thạch Huyên Hiên, Chu Dao, Tả Vân Phi, Tiêu Bạch hơi lo âu. Lâm Thiên biến mất cả ngày không thấy bóng dáng, muốn không lo cũng không được. Nếu là bình thường, với tu vi Kim Đan trung kỳ của Lâm Thiên có mất tích mười ngày, nửa tháng bọn họ cũng không lo đến vậy. Nhưng Lâm Thiên mới tỷ thí với Tề Tần, gã không trở về làng du lịch Lưu Vân, trời biết Lâm Thiên có bị thương gì không. Chỉ còn sáu ngày là đại tái, nếu thế lực khác chơi xấu hại Lâm Thiên thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Khi Lâm Thiên bình yên đến cửa biệt thự, Tả Vân Phi trợn to mắt nói:

– Lão tam, không... Không phải ngươi tự dưng mất tích cả ngày, lái du thuyền chở Thạch Huyên Hiên, Chu Dao ra biển giải sầu, xin lỗi rồi sao? Tại sao bỗng nhiên trở về?

Tim Lâm Thiên rung lên, hai tay đè vai Tả Vân Phi, biến sắc mặt hỏi:

– Cái gì? Ta lái du thuyền chở bọn họ ra biển?

Không trách Lâm Thiên biến sắc mặt, hắn mới ra khỏi không gian Tinh Giới, làm gì rảnh đưa Thạch Huyên Hiên, Chu Dao ra biển?

Tả Vân Phi cũng nhận ra tình huống khác lạ:

– Hai tiếng trước lúc ăn sáng, lão tam biến mất một ngày một đêm bỗng nhiên xuất hiện. Chu Dao trách lão tam có việc đi không chịu nói một tiếng, hơi cáu kỉnh. Lão tam liền rối rít xin lỗi, bảo lái du thuyền chở bọn họ ra biển đi chơi. Khi đó ta còn hỏi lão tam mua du thuyền lúc nào sao không cho biết.

Lâm Thiên nét mặt sa sầm nói:

– Hai tiếng trước ta chưa trở về, cũng không mua du thuyền gì. Ngươi thấy người đó bộ dạng giống ta y như đúc sao? Hơi thở thì sao? Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm Đạo Trưởng đều ở làng du lịch Lưu Vân, tu vi của bọn họ chẳng lẽ không phân biệt được hơi thở của người đó khác với ta?

Tả Vân Phi sắc mặt khó xem nói:

– Người đó giống lão tam y như đúc. Thần thái, biểu tình, động tác đều giống, hắn cũng không che giấu hơi thở, giống y ngươi. Lão tam...

Thần thức của Lâm Thiên phô thiên cái địa phóng ra ngoài, nháy mắt bao phủ gần ba mươi kilomet. Nhưng trong phạm vi này không có Chu Dao, Thạch Huyên Hiên tồn tại, không thấy chiếc du thuyền kia.

Lâm Thiên hít sâu, sốt ruột hỏi:

– Lão tứ khẳng định nhóm Dao nhi lên du thuyền rời đi?

Đối phương bề ngoài giống hắn y như đúc, nếu thừa dịp đó làm gì Thạch Huyên Hiên, Chu Dao thì...

– Đương nhiên, ta nhìn hai người và ngươi lên du thuyền. Uyển nhi còn cằn nhằn ta bảo về sau muốn đi du thuyền chơi. Đó là chiếc du thuyền màu trắng, khá xa hoa, lúc đi khoảng một tiếng rưỡi trước.

Một tiếng rưỡi, nếu lái du thuyền nhanh thì cỡ trăm dặm rồi.

– Ta đi đây, dám nhằm vào nhóm Dao nhi, chán sống!

Mắt Lâm Thiên lộ rõ sát khí xé gió bay lên trời lao hướng mặt biển. Lát sau Tả Vân Phi nhanh chóng thông báo cho Thiên Tâm Đạo Trưởng, Tử Quang Chân Nhân, hai người điều khiển phi kiếm bay hướng biển.

– Tiểu Linh, lập tức khống chế một vệ tinh tìm ra chiếc du thuyền đó!

Tuy Lâm Thiên nóng nảy nhưng chưa hồ đồ, hắn biết lợi dụng lực lượng của Tiểu Linh mau hơn là hắn chạy lung tung tìm.

Tốc độ của Tiểu Linh siêu mau, rất nhanh trong đầu Lâm Thiên vang lên thanh âm:

– Chủ nhân, phía đông bắc phát hiện một chiếc du thuyền, khoảng cách một trăm hai mươi km.

Trong chiếc du thuyền Lâm Thiên tra tìm, Thạch Huyên Hiên và Chu Dao bị trói lại. Thạch Huyên Hiên bị phong kín tu vi. Trước mặt hai nàng là một thanh niên bưng ly rượu đỏ, vẻ ngoài lịch thiệp đang ngồi.

Thanh niên nhấp ngụm rượu đó, nói:

– Chu Dao tiểu thư, Thạch Huyên Hiên tiểu thư, hoan nghênh đi Nhật Bản. Tên tiếng hoa của ta gọi là Thiên Huyễn.

Chu Dao, Thạch Huyên Hiên vẻ mặt giận dữ trừng thanh niên.

Chu Dao lạnh lùng nói:

– Ngươi đừng đắc ý, chờ bạn trai của ta biết chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta, đó sẽ là giờ chết của ngươi!

Thanh niên nói:

– Chu Dao tiểu thư, theo ta được biết hôm trước bạn trai của tiểu thư đánh nhau với Tề Tần của Thục Sơn, suốt ngày hôm qua không xuất hiện chắc đã bị thương chỗ nào, đi chữa thương rồi. Muốn chờ hắn đến cứu? Các tiểu thư đừng mơ mộng nữa.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thạch Huyên Hiên, Chu Dao chậm rãi đong đầy lệ.

– Chu Dao tiểu thư, tavốn chỉ định bắt một mình Thạch Huyên Hiên tiểu thư, chờ ta hiến Thạch Huyên Hiên tiểu thư cho Bát Kỳ đại thần, Bát Kỳ đại thần sẽ ban thưởng phong phú biết bao.

Thanh niên nói đến đây hoa tay múa chân, chẳng còn chút dáng vẻ lịch thiệp, trong mắt rực cháy dục vọng.

Thanh niên cuồng cười:

– Chu Dao tiểu thư biết tại sao ta bắt luôn tiểu thư không? Thạch Huyên Hiên tiểu thư là tặng cho đại thần, ta không dám đụng chạm. Nhưng chuyến đi cô đơn, ta dù gì cũng phải có thú vui đúng không, ha ha ha ha ha ha!

Thanh niên uống cạn ly rượu đỏ, mắt nóng cháy muốn xuyên thủng áo Chu Dao:

– Hừ! Một Lâm Thiên tầm thường, chờ ta được đại thần khen thưởng rồi làm gì sợ hắn nữa? Chơi nữ nhân của cường giả như Lâm Thiên là chuyện khiến người hưng phấn biết bao, chỉ tưởng tượng đã làm nóng toàn thân ta sôi trào lên!

Thạch Huyên Hiên lạnh lùng nói:

– Ngươi cũng là một nhân vật, đối thủ người thường như Chu tỷ tỷ không cảm thấy xấu hổ sao?

Trong lòng Thạch Huyên Hiên nóng nảy nhưng chỉ biết cố gắng kéo dài thời gian, ngóng trông Lâm Thiên đuổi kịp.

Thanh niên đắc ý nói:

– Ta chỉ biết ta là nam nhân, còn nàng ta là nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp, xấu hổ thì... Khi ta biến thành bạn trai của muội muội của ta, ngủ với nàng ấy thì cảm xúc đó đã không tồn tại.

Thạch Huyên Hiên, Chu Dao buồn nôn.

– Biết không? Người như ta là con cưng của trời, ta có được năng lực biến thành bất cứ ai. Thế nhân là đồ chơi của ta, các tiểu thư không cảm thấy vậy sao?

Chu Dao nghiến răng nói:

– Ngươi là cầm thú!

Thanh niên đứng dậy, chậm rãi đến gần Chu Dao:

– Đa tạ khích lệ, có lẽ chút nữa Chu Dao tiểu thư sẽ yêu cầm thú ta đây. Nói thật thì ta hơi khó hiểu, Lâm Thiên có bạn gái xinh đẹp như Chu Dao tiểu thư vì sao nhịn được không chiếm hữu thân thể của tiểu thư? Chẳng lẽ Lâm Thiên không bằng cầm thú? Ha ha ha ha ha ha!

Lúc này Lâm Thiên cách chiếc du thuyền khoảng hơn hai mươi dặm, nhưng bay nhanh hơn trăm dặm làm hắn sắp không chịu nổi. Thần thức của Lâm Thiên đã biết tình hình của Chu Dao, Thạch Huyên Hiên. Lâm Thiên chỉ biết gầm rống trong đầu: cố lên, phải kên trì!

Nếu không thể cứu Chu Dao, Thạch Huyên Hiên, có lẽ suốt đời Lâm Thiên sẽ không tha thứ cho mình. Nói đến cùng tại Lâm Thiên ở trong thế giới Tinh Giới mấy ngày mới cho kẻ tên Huyền Thiên có cơ hội giở trò!

Tiểu Linh nhắc nhở:

– Chủ nhân, sử dụng lực lượng nguyên!

Lâm Thiên chửi thầm mình ngu, lòng máy động, hạ đan điền dâng lên lực lượng mạnh mẽ. Lực lượng nháy mắt chảy khắp người Lâm Thiên, tốc độ tăng vọt mảng lớn.

Khoảng cách hai mươi mấy dặm với tốc độ hiện tại của Lâm Thiên chỉ cần một phút. Một phút rất ngắn nhưng Lâm Thiên lại cảm thấy dài lâu.

Thanh niên không còn dáng vẻ lịch thiệp, gã cười dâm hai tay đè ngực Chu Dao căng đầy. Thạch Huyên Hiên thống khổ nhắm mắt lại, nếu Chu Dao bị làm nhục trước mắt nàng, dù Lâm Thiên có đến cũng sẽ không tha thứ cho nàng. Thạch Huyên Hiên dù gì biết võ công, Chu Dao chỉ là người bình thường.

Khi thanh niên sắp chạm tới chợt mắt Chu Dao lóa tia sáng vàng. Thanh niên hét thảm che mắt văng ra ba thước, kẽ tay chảy máu tươi.

Thanh niên xòe tay ra, con mắt đổ máu đã không thấy rõ thứ gì.

– Mắt, mắt của ta! Tiện nhân, các ngươi phải chết, ta phải hành hạ các ngươi!

Thanh niên tức giận đứng thẳng người lao vào Chu Dao, Thạch Huyên Hiên. Tinh thần lực của thanh niên rất mạnh, dù không nhìn bằng mắt, dựa vào linh giác cảm ứng cũng biết rõ hoàn cảnh xung quanh.

Khi thanh niên nhào qua Chu Dao thì Lâm Thiên đã cách khoảng một ngàn thước.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, dùng tinh thần lực công kích!

Khoảng cách này đủ để Lâm Thiên sử dụng tinh thần lực cường đại công kích tinh thần. Nhưng Lâm Thiên ít khi dùng công kích tinh thần, tự nhiên có bệnh vái tứ phương vậy. Tinh thần lực cường đại của Lâm Thiên ngưng tụ thành một cây gai, gai tinh thần lực vụt qua ngàn thước đâm vào não thanh niên.

Nếu thanh niên có đề phòng, dù tinh thần lực của Lâm Thiên mạnh nhưng gai tinh thần lực thô ráp tuyệt đối không đủ tổn thương gã. Tuy nhiên thanh niên đang nóng máu đâu suy nghĩ phòng ngự gì, trong lòng gã chỉ có một ý tưởng là dày vò Chu Dao, Thạch Huyên Hiên, cho các nàng biết bị thương gã sẽ có kết cuộc gì.

– A!

Bị gai tinh thần lực bắn vào đầu, thanh niên hét thảm ôm đầu lăn lộn dưới đất. Mặt Lâm Thiên trắng bệch, công kích tinh thần lực là con dao hai lưỡi, có thể tổn thương người nhưng cũng làm mình bị thương đôi chút.

Thạch Huyên Hiên nghe thanh niên hét tiếng đầu tiên liền mở mắt ra, thấy thanh niên không chút dấu hiệu ôm đầu gào thét, mắt nàng lộ tia vui mừng. Trong lòng Chu Dao đã quyết định tuyệt đối không chịu nhục, giờ nàng trông thấy tia hy vọng, đôi mắt tuyệt vọng lấp lánh sáng mong chờ.

Lâm Thiên nhanh như tia chớp chui vào du thuyền ngăn giữa thanh niên và Chu Dao, Long Hạo Hải.

– Dao nhi, Huyên Hiên lỗi tại ta, hại hai nàng chịu khổ.

Lâm Thiên chỉ một cái, tu vi bị phong của Thạch Huyên Hiên được giải. Thạch Huyên Hiên phục hồi tu vi, dây chất lượng bình thường đâu trói được nàng. Thạch Huyên Hiên gồng sức dễ dàng bứt đứt dây, được tự do nàng vội cởi dây thừng trói tay, chân Chu Dao.

Thanh niên đã không đau đầu, biết Lâm Thiên đến, gã bò dậy nhanh chóng lao ra ngoài. Thanh niên không có can đảm ngay mặt đối kháng với Lâm Thiên.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Hừ! Nếu để cho ngươi trốn thì ta viết ngược lại tên mình!

Một luồng kình khí bắn ra xuyên thủng chân thanh niên.

– Dám đụng vào nữ nhân của ta? Hôm nay ta cho ngươi biết cái gì là muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!

Biết chính mình trốn không thoát, thanh niên không chạy nữa, gã chống người đứng dậy.

Thanh niên cười quái dị:

– Miễn ngươi xuống tay được thì cứ thoải mái hành hạ ta.

Thân thể thanh niên nhanh chóng biến ảo đã hóa thành hình dạng Chu Dao, đôi mắt đổ máu tràn đầy bất lực.

Lòng Lâm Thiên rung động, nếu không phải quần áo khác, mắt Chu Dao giả chảy máu, chân thủng cái lỗ bị kình khí bắn trúng thì Lâm Thiên không dám chắc mình có thể nhận ra ai là Chu Dao thật. Lâm Thiên đã định sẽ hành hạ cái tên dám nhăm nhe Chu Dao, Long Hạo Hải, nhưng bây giờ gã biến thành Chu Dao, tay Lâm Thiên khẽ run, hắn không nỡ xuống tay dù biết rõ trước mắt là giả.

Thanh niên biến thành Chu Dao đáng thương hỏi:

– Tiểu Lâm Tử nỡ giết ta sao?

Người Lâm Thiên run rẩy, giơ tay nhưng kình khí do dự không bắn ra.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, giả rốt cuộc là giả, hãy nghĩ đến hắn suýt hại chết nhóm Chu Dao đi, hãy nghĩ đến việc hắn dám biến thành hình dạng Chu Dao!