Tỉnh Giấc Đích Nữ Chỉ Muốn Kiếm Tiền

Chương 2




 

3.

 

Cái tính toán này, e là dưới suối vàng mẫu thân ta cũng phải nghe thấy.

 

Ông chưa kịp nói hết câu, ta đã giận đến mức đẩy ông một cái.

 

“Phụ thân mất trí rồi sao ? Tỷ tỷ đường đường là đích nữ, lại làm chuyện đồi bại với vị hôn phu của muội muội thì thôi đi, vậy mà phụ thân còn muốn con nhường hôn sự cho nàng, còn… còn bắt con làm thiếp ???”

 

Nói rồi, ta lập tức quay gót đi ra ngoài.

 

“Nếu phụ thân vô tình, thì đừng trách con bất nghĩa!”

 

“Con sẽ vào cung trình tấu chương!”

 

“Quốc tang Thái hậu chưa qua, dám lén lút với hoàng tử giữa ban ngày, xem ai che chở được nàng, dù là phụ thân – Lễ bộ Vĩnh Dũng Hầu, cũng đừng mơ giữ chức... Cùng lắm thì mọi chuyện vỡ lở, cá c.h.ế.t lưới rách!”

 

Lời ta vừa dứt, phụ thân sợ đến mức sắc mặt tái mét, đưa tay ra định giữ ta lại.

 

“Đứa nghịch tử này, con định làm gì?”

 

Buồn cười thật, ngày này ta đã tính toán kỹ từ lâu, sao có thể để ông bắt được?

 

Ông vừa bước một bước, đã bị các nha hoàn và bà tử của ta chặn lại.

 

“Lão gia! Bớt giận a!”

 

“Lão gia, nhị tiểu thư cũng chỉ vì tức giận quá mà thôi.”

 

Thẩm Huyên cũng định ngăn ta, nhưng bị người của ta bịt miệng.

 



Tóc tai rối bù, y phục xộc xệch, miệng ư ử không thành tiếng, giãy giụa muốn vùng vẫy, nhưng lại bị cấu vào chỗ kín đáo trên người, đau đớn đến mặt tái nhợt, nước mắt lã chã.

 

Phụ thân vừa muốn giữ ta lại, vừa muốn cứu Thẩm Huyên, cuối cùng nghiến răng, giậm chân gọi ta lại: “Trở lại đây! ”

 

“Đứa nghịch tử, rốt cuộc con muốn gì?”

 

Nghe vậy, ta dừng chân, quay lại nhìn ông, khóe môi khẽ nhếch nụ cười khó nhận ra.

 

“Trân nhi muốn gì, chẳng phải phụ thân là người rõ nhất sao?”

 

Phụ thân nghe xong, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, mãi lâu sau mới thốt lên: “Ta đã biết, con giống mẹ con, hiểm độc và vụ lợi hám tiền! ”

 

Trong lòng ta cười lạnh.

 

Phải, chỉ có ông là thanh cao, chỉ có ông là vĩ đại.

 

4

 

Ta nhìn vị phụ thân ăn bám nhưng vẫn tự xưng là thanh cao, ánh mắt hận đến mức trắng dã trợn ngược cả lên trời.

 

Năm xưa, khi chính thất phu nhân của Vĩnh Dũng Hầu phủ qua đời, gia cảnh sa sút, mẫu thân ta xuất thân thương gia, mang theo mười tám chiếc thuyền hồi môn bước vào phủ, giúp Hầu phủ mới cầm cự được đến hôm nay.

 

Chỉ tiếc rằng, sau khi sinh ta ra, không lâu sau mẫu thân vì uất ức mà qua đời.

 

Hiện tại cả gia đình mấy trăm người trong phủ đều dựa vào của hồi môn, ruộng đất, cửa hàng của mẫu thân ta mà sống, vậy mà ông còn dám nói mẫu thân ta vụ lợi???

 

Trong mắt ta lấp lánh lệ, dáng vẻ yếu đuối tựa như không thể tự lo liệu.

 

“Phụ thân nay đã khinh chê mẫu thân xuất thân thương gia, không xứng với người rồi sao?”

 



“Vậy hẳn là những đồng tiền mà mẹ con con kiếm được, người cũng không xem trọng nữa nhỉ...”

 

Tay trắng thon đưa ra, nha hoàn thân cận Thuý Quả lập tức dâng lên bàn tính vàng quen thuộc của ta.

 

Ánh hào nhoáng ấy khiến phụ thân và Thẩm Huyên giật mình, không khỏi nhíu mày.

 

Ta xắn tay áo, gõ bàn tính phát ra tiếng lách cách, lập tức kéo ra một tờ sổ sách dài.

 

“Tháng trước phụ thân vừa nhận được một bức tranh cổ quý giá không ít tiền.”

 

“Tháng này lại đưa vào từ Vạn Hoa lâu một Yến di nương, tiền chuộc thân cũng tốn đến ngàn lượng bạc.”

 

“Đây chỉ mới là chi tiêu của phụ thân trong chưa đầy nửa năm.”

 

Ta đẩy bàn tính về phía ông ta.

 

“Ta thật không ngờ, nay tiền lương tháng của phụ thân đã tăng lên đến cả ngàn lượng bạc sao?”

 

Câu nói này đánh trúng nỗi đau của phụ thân, ông ta lập tức nổi giận lôi đình.

 

“Láo xược, ta là cha con, con dám nói chuyện với ta như vậy sao! ”

 

Ông giơ tay định tát ta một cái.

 

Chỉ là ta đã phòng bị từ trước, nhanh chóng né sang một bên, cười khinh miệt.

 

“Phụ thân giờ mở miệng chê bai mẫu thân con là thương gia thô tục.”

 

“Nhưng nếu không có mười tám chiếc thuyền hồi môn của mẫu thân con năm xưa, phụ thân lấy đâu ra bạc để tiêu pha hoa nguyệt?”

 

“Phụ thân, làm người không thể quá vong ân bội nghĩa được! ”