Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 52: C52: Hồi Ức (10)




Lục Kiên đến chỗ hẹn để gặp Đoàn Thiên, là trung tâm giải trí T&T thuộc tập đoàn Đoàn Cát. Trong lúc chờ đợi Đoàn Thiên giải quyết xong việc, Lục Kiên nhãn nhã chơi trò bắn cung.



Nhìn kế bên, một nhóm bạn ba người cũng đang chơi trò này, đột nhiên ký ức ngày xưa bỗng ùa về. Ngày mà Lâm Bối Y vẫn còn là Đoàn Thụy Khanh, khi ấy thật vui biết bao nhiêu.



---



Chiều tà, những tia nắng cuối ngày vẫn cố rải xuống, phủ lên Thành phố một màu vàng kim rất đẹp. Lục Kiên mặc áo sơ mi trắng phối quần bò xanh bạc, mang đôi giày vải màu trắng, trông vừa thư sinh vừa bụi bặm, đứng tựa người vào chiếc xe của mình theo chiều ngược sáng, đầu hơi ngẩng lên, gương mặt góc cạnh làm cho người đi ngang qua cũng phải ngoáy đầu nhìn lại, thật khiến người ta mê đắm muốn nhìn mãi.



Thụy Khanh bấy giờ đang làm thực tập, từ trong bệnh viện bước ra, nhìn thấy Lục Kiên cũng khựng lại, bước chân dừng hẳn, tim bỗng đập rộn ràng, muốn đem Lục Kiên cất giấu vào túi áo cho riêng mình. Khi Lục Kiên quay lại, nhìn thấy Thụy Khanh, anh liền nở nụ cười càng khiến cô choáng ngợp.



Lục Kiên đưa tay hướng về Thụy Khanh, ngoắt ngoắt ngón trỏ có ý bảo "lại đây". Cô như bị thôi miên, nghe lời hắn lạ thường, tiêu sái bước đến bên cạnh hắn.



Lục Kiên mở cửa xe ra cho Thụy Khanh, hai người bước vào, chiếc xe được khởi động, bánh xe bắt đầu lăn đi.





"Đi chơi bowling đi!"



Thụy Khanh quay lại nhìn hắn: "Bắn cung đi!"



"Bowling!"



"Bắn cung!"



Lục Kiên không nói không rằng, chạy thẳng đến khu giải trí T&T, nơi này có tất cả các bộ môn bắn tỉa, bóng, boxing, bơi lội,... Mỗi bộ môn đều có một khu riêng, mỗi khu có năm mươi gian phòng riêng, mỗi gian phòng rộng 1000 mét vuông, không gian đầy đủ ánh sáng, thoáng mát.



Nhìn thấy Thụy Khanh và Lục Kiên bước vào, một người đàn ông trên dưới 40 tuổi mặc comple đen là quản lý ở đây, bọn họ hay gọi ông là chú Thức, ông tiến lại gần, nở nụ cười hiền hòa, tỏ vẻ như rất thân mật.





"Nhị tiểu thư, Lục thiếu gia, lâu quá không thấy hai người đến."




Lục Kiên mỉm cười đáp lại: "Không lâu đâu ạ, mới năm năm thôi." (Ni: năm năm ấy là Lục Kiên đi du học)



Thụy Khanh đứng kế bên nghe vậy liền thúc khuỷa tay vào bụng hắn: "Anh nói như thể mới năm ngày, đến cả chú ấy cũng là đối tượng cho anh trêu à?" Cô quay lại cười cười: "Chú Thức, chuẩn bị một phòng, bắn cung ạ."



"Bowling ạ."



"Bắn cung!"



Chú Thức đã quá quen thuộc với vụ việc tranh giành này, nếu có Đoàn Thiên thì sẽ thêm "Bóng bàn". Thụy Khanh khi bước vào đã nháy mắt với chú Thức, nên bây giờ, chú Thức cười cười, ôn nhu đáp lại hai người vẫn đang tranh giành kia: "Hôm nay khách hơi đông, chỉ còn một gian phòng bắn cung, hai người thấy thế nào?"



Lục Kiên phiền muộn đành chấp nhận. Thụy Khanh tủm tỉm cười đắc ý đi vào trong.



Thật ra từ nhỏ đến lớn bộ môn nào bọn họ cũng đều đã chơi qua và rất thạo, nhưng mỗi người đều tranh giành bộ môn riêng cho mình, dường như là một loại ám ảnh cưỡng chế của bọn họ khi vào đây chọn phòng.