Tình Dung Xuân Sam Mỏng

Chương 32: Trở thành bảo* a ...




ED: Han

(*Bảo: chỉ thứ gì đó rất quý giá)

Không thể không nói, cung nhân nào được làm việc tại Tê Phượng Cung cũng đều có một phần thể diện, Hoàng hậu một mình một người nhận được trăm nghìn sủng ái, nhóm Thái phi cũng là hoa đã tàn, không đáng nhắc tới, vì vậy mọi người lúc nhìn đến Hoàng hậu cũng chỉ dám kính cẩn hành lễ.

Với địa vị và sự sủng ái đó, vốn là có thể tại hậu cung hoành hành ngang dọc, tuy nhiên Hoàng hậu lại một chút cũng không bày ra điệu bộ được nuông chiều, nàng thưởng phạt rất phân minh, làm người cũng hào phóng, cũng sẽ không cố tình làm khó xử đám người dưới, đa số thời điểm đều mang ý cười nhè nhẹ, đến nỗi ai mà nhìn thấy Hoàng hậu với ánh mắt đầu tiên thì đều sẽ xem nhẹ nhan sắc mắt ngọc mày ngài của nàng.

Thế nhưng, Hoàng hậu luôn yêu kiều nhu hòa cũng có thời điểm không cười.

Bệ Hạ là một nam tử phong hoa tuyệt đại, chỉ có điều hơi lạnh nhạt, nhưng sau đại hôn thái độ liền thay đổi khác thường, đem Hoàng hậu sủng trong lòng bàn tay, chỉ hận không thể mỗi ngày bưng trà đút cơm, vì thế không thiếu được những kẻ có tâm tư dao động, nghĩ rằng nói không chừng Bệ Hạ chỉ là trước đó chưa biết đến tư vị nhuyễn ngọc ôn hương nên mới thế? Hiện giờ đã trải nghiệm qua, có lẽ đối với trước sẽ có điểm bất đồng? Nếu có thể có được một đoạn tình ái với đế vương thì coi như là gà rừng bay cao biến thành phượng hoàng, cũng không uổng một đời. Vì thế có cái cung nữ bắt đầu làm bộ lơ đãng mà ở trước mặt Bệ Hạ lắc lư, trên tóc mai mỗi ngày đều đổi một đóa hoa khác nhau, thậm chí cẩn thận quan sát sở thích của Bệ Hạ, ở trên xiêm y tinh tế xông hương, dùng loại hương liệu thập phần thanh nhã, chỉ khi đến gần mới ngửi thấy như có như không, nam nhân ấy mà, đại khái đều yêu thích kiểu như ẩn như hiện này.

Hoàng hậu ngay từ đầu cũng không cảm thấy gì, nàng thích đồ vật xinh đẹp tinh xảo, cũng cảm thấy cung nữ tiếu lệ khả nhân như vậy là cảnh đẹp ý vui, có đôi khi cao hứng còn sẽ thưởng thêm cây trâm, vòng tay, và mấy đồ vật linh tinh mang theo bên người. Nhưng sau này nàng lại phát giác cung nữ này mỗi lần dâng trà cho Bệ Hạ động tác đều chậm nửa bước, vòng eo kia vặn như liễu đâm chồi xuân. Hoàng hậu vì thế mà không cao hứng, nàng không chấp nhận được người khác mơ ước Bệ Hạ, loại tâm tư độc chiếm này ngay từ đầu nàng cũng không hề che dấu.

Ngày nọ, vào lúc nàng đang trang điểm đột nhiên không biết nhớ tới cái gì, cho người đem cung nữ kia gọi tới, gọi đến rồi cũng không phân phó chuyện gì, chỉ để cho cung nữ kia ở bên chờ, chính nàng thì ngồi chậm rãi uống một chén trà nhỏ. Cung nữ càng ngày càng bất an, nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu, phát hiện ra Hoàng hậu nhẹ nhàng đậy nắp chén trà, vừa lúc cười như không cười mà nhìn nàng ta. Cung nữ kia nhất thời sợ tới mức chân run lên, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất. (Han)

Hoàng hậu khôi phục lại biểu tình ngày xưa, cho nàng ta ngồi lên trên ghế, cười trầm ngâm hỏi cung nữ: "Ta nhớ rõ ngươi tên là Hải Đường có phải không?"

"Dạ, nương nương, nô tỳ là Hải Đường." Cung nữ cố gắng trấn định mà trả lời.

"Thượng Cung Cục có tặng ta một ít son phấn mới chế tạo, Hải Đường ngươi tới giúp ta thử một lần."

"Cái này......Nô tỳ tuân mệnh." Đồ vật được đưa tới cho Hoàng hậu khẳng định là đã trải qua thử nghiệm và khám nghiệm nhiều lần, giờ lại đưa cho nàng ta thử là có ý tứ gì? Hải Đường không rõ, trong lòng nàng ta có điểm nhút nhát.

"Ngươi ngồi vào trước mặt ta, ta tự họa trang cho ngươi." Thanh âm Hoàng hậu thực ôn nhu, Hải Đường lại là phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất: "Không dám phiền nương nương, nô tỳ...nô tỳ tự mình họa được."

Hoàng hậu không chút để ý mà đem trâm cài phượng cửu vĩ trên bàn trang điểm hoa lê cầm lấy, tùy ý mà dùng ngón tay mân mê đuôi trâm, liếc người quỳ trên đất một cái: "Ta bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi, vì sao còn không nghe lời?".

Thân mình Hải Đường run nhẹ một chút, yên phận ngồi trước mặt nàng.

Hoàng hậu ở giữa một đống hộp nhỏ chạm trổ hoa văn tinh xảo chọn tới chọn lui, rốt cuộc chọn được một hộp mở ra, cười tủm tỉm nói: "Ngươi tới thử phấn ngọc dung này xem."

Nàng dùng bông dặm phấn ấn ấn một chút, rồi cẩn thận trang điểm trên mặt Hải Đường, động tác mềm nhẹ tinh tế, Hải Đường lại cảm thấy trên mặt tê tê ngứa ngứa như là có con rắn nhỏ ở trên da thịt kiều nộn của nàng ta thè ra cái lưỡi đỏ ngầu, chỉ chực chờ mà phun ra một ngụm nọc độc, tim nàng ta đập càng ngày càng gấp.

Hoàng hậu thoa xong phấn rồi, nắm lấy cằm Hải Đường cẩn thận quan sát một chút, tán thưởng một câu: "Hải Đường, da của ngươi thật đẹp, vừa mềm vừa mịn." Hải Đường cả người run run, không biết phải đáp lời Hoàng hậu thế nào.

Bỗng nhiên, Hoàng hậu đem mặt để sát vào một chút, ngón tay tế bạch xoa xoa khóe mắt Hải Đường, ở đuôi mắt nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve, dùng loại thanh âm thấp thấp thở dài: "Đôi mắt này của ngươi cũng rất đẹp". Biểu tình cùng ngữ khí kia phảng phất như đang tán thưởng một đồ vật đẹp đẽ tinh xảo. Hải Đường trừng lớn đôi mắt đối mặt với ánh mắt thuần khiết ngây thơ của vị Hoàng hậu hãy còn niên thiếu này, sống lưng dâng lên từng đợt lạnh lẽo, nàng ta tự nhiên nghĩ đến những hài đồng độc hữu tàn nhẫn không hiểu tình người ở nông thôn, bọn chúng sẽ xé nát cánh của những con côn trùng còn sống, nghiền thân mình con giun thành nhiều đoạn, làm xong những việc đó mà còn có thể ở một bên hi hi ha ha cười đến ngây thơ, vô tội. Nàng ta thậm chí còn cảm thấy câu tiếp theo của Hoàng hậu sẽ là "Đem nó cho ta được không?".

Hải Đường rốt cuộc ngồi cũng không được nữa, người liền tuột từ trên ghế xuống mặt đất, yều hầu khẩn trương đến không nói nên lời, chỉ biết thùng thùng mà dập đầu. Hoàng hậu lại cầm lấy một cái hộp nhỏ khác, ngữ khí vô tội: "Phấn má còn chưa có đánh đâu."

"Nô tỳ biết sai rồi, là nô tỳ nhất thời đầu óc u mê.....Nương nương tha mạng...Nương nương tha mạng..." Hải Đường nước mắt nước mũi đầy mặt, trong miệng nói năng lộn xộn xin tha.

"Ngươi thật là người kỳ quái, họa trang thôi mà, khẩn trương cái gì?" Hoàng hậu chậm rãi lộ ra ý cười, dùng tay đem phấn má đỏ tươi nhẹ nắn vuốt, rồi lại dùng khăn lau khô đi, phất phất tay: "Đi xuống đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Nghe nói sau đó Hải Đường trở về đem mặt tẩy đi tẩy lại rất nhiều lần, làn da cơ hồ bị cọ đến sắp rách ra cũng đều không ngừng tay, trực tiếp bị bệnh nửa tháng, sau đó Hoàng hậu ban cho nàng ta chút vàng bạc, ân chuẩn nàng ta hồi hương.

Tề Trạm sau lại biết được việc này, nhịn không được giễu cợt nàng: "Ai chọc nàng không cao hứng thì đánh một trăm bản tử rồi đuổi đi là được, hà tất phải phí tâm vì chuyện này." Lúc này Lan Húc đang nghiêm túc xé những gân trắng trên thân quả quýt, đây là đam mê kỳ quái của nàng, thị nữ chỉ lột vỏ ngoài quả quýt, lưu lại gân quýt cho nàng xé, nàng sẽ bóc quả quýt thành sạch sẽ trắng trẻo rồi mới cười tủm tỉm mà ăn.

Nàng nghe vậy quệt quệt cái miệng nhỏ: "Thiếp thế nhưng không có làm chuyện xấu nha, chẳng qua người có điều chột dạ sẽ tự mình dọa mình, làm việc xấu đều sẽ nghi ngờ lưu lại dấu vết." Nói xong nàng tiện tay hướng đến bên miệng Tề Trạm đút một múi quýt: "Ngọt không?"

"Ngọt." Tề Trạm còn thuận tiện trộm hôn một cái.

"Nói đến mới thấy, trong cung này không hiểu còn có bao nhiêu người nhìn chằm chằm Bệ hạ ngọc thụ lâm phong nhà thiếp đâu, không sợ trộm, chỉ sợ cướp nhớ thương, thiếp đây là đang giết gà dọa khỉ."

Tề Trạm thấy nàng nói lời kỳ cục liền nhéo nhéo cái mũi nàng: "Cái gì mà trộm cướp nhớ thương, nàng đem ta trở thành cái gì."

"Trở thành bảo a, bị người xem một cái thiếp đều cảm thấy mệt." Lan Húc bò lên trên người hắn ôm lấy eo hắn, chớp chớp con ngươi long lanh, mỉm cười nhìn hắn.

Chậc chậc, triều Đại Chu nếu muốn bàn về độ ngọt chết người thì tiểu Hoàng hậu có thể ném các khuê tú khác xa đến mười con phố.