Tình Động

Tình Động - Chương 26




Trầm Nhược Thủy không thể tránh kịp, vừa định nhắm mắt chờ chết, đã thấy Lâm Trầm xông tới, che trước người hắn, ngạnh kháng đỡ một chưởng kia.

Trầm Nhược Thủy ngẩn người, kinh ngạc không thôi.

Hắn cùng Lâm Trầm chỉ gặp qua vài lần, căn bản không có giao tình gì, sao y lại bảo hộ hắn?

Mà Lý Phượng Lai cũng chấn động, cúi đầu nhìn bàn tay mình, dường như hối hận. Nhưng chỉ chớp mắt sau đã lại cười lạnh, nhẹ hừ nói: “Không biết tự lượng sức mình. Ngươi đã có can đảm giúp y trộm giải dược, hẳn nên biết ta sẽ không thủ hạ lưu tình?”

Trầm Nhược Thủy vốn đã cực hận tên dâm tặc trước mắt, lúc này lại càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đẩy Lâm Trầm đã bị thương sang một bên, mặt đối mặt trừng nhìn Lý Phượng Lai, cao giọng nói: “Hỗn đản vương bát đản! Ngươi muốn giết ta cũng thôi, sao lại xuống tay với người không liên quan?”

“Hắn khắp nơi che chở ngươi như vậy, lẽ nào xem như không hề quan hệ?”

“Nhưng, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra…… Hắn thích ngươi sao?”

Trầm Nhược Thủy nhất thời kích động, nói toạc phỏng đoán của mình ra. Lý Phượng Lai nghe vậy giật mình, mâu sắc chuyển đậm vài phần, cây quạt trong tay mở ra, vẫn lạnh lùng mỉm cười: “Thì sao? Trên đời này người thích ta nhiều như vậy, chẳng lẽ ta đều phải nhất nhất đáp lại? Thích hay không là chuyện của hắn, không liên quan tới ta.”

Ngữ khí của hắn ngả ngớn trước sau như một, giọng điệu thậm chí còn mang vài phần trào phúng.

Nghe vậy, Lâm Trầm toàn thân chấn động, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch vô cùng,“Oa” phun ra một búng máu.

Lý Phượng Lai lại làm như không thấy, cũng không liếc nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Huống chi, lòng ta từ đầu tới cuối đều chỉ muốn Lục Cảnh một người.”

“Đối với người mình thích, ngươi cũng có thể nhẫn tâm hạ độc?” Trầm Nhược Thủy giận đến đỏ mặt, nhấc chân lên đá, giọng căm hận nói, “Ta sư huynh vĩnh viễn cũng không coi trọng loại hỗn đản như ngươi!”

Những lời này hiển nhiên đâm đến Lý Phượng Lai chỗ đau, chỉ thấy hắn tươi cười cứng đờ, biểu tình nháy mắt lạnh như băng, từng chữ nói: “Ta sớm nói qua, không chiếm được vật gì, ta tình nguyện tự tay hủy diệt, cũng sẽ không chắp tay dâng cho kẻ khác.”

Vừa nói, vừa dễ dàng tránh được một cước của Trầm Nhược Thủy, cũng thuận thế nắm cằm hắn, hẹp mắt nhìn thẳng hắn.

“Đều là vì ngươi……”

“A?”

“Thật ra ngươi có gì tốt? Vì sao Lục Cảnh chỉ thích ngươi?”

Khi nói chuyện, quanh thân Lý Phượng Lai dậy lên sát ý nóng bỏng, ánh mắt lại như băng như tuyết, thật khiến người ta sợ hãi.

Trầm Nhược Thủy hoảng sợ, giãy dụa muốn lùi lại, ngược lại bị hắn nắm càng chặt.

“Nếu không có ngươi, hẳn Lục Cảnh sẽ thích ta đi?” Lý Phượng Lai thì thào nói nhỏ, trong mắt xẹt qua một đạo kỳ dị quang mang, thần sắc cũng dữ tợn, gần như điên cuồng mỉm cười, “Đúng vậy, ta lúc trước hẳn nên hạ độc với ngươi mới đúng. Lục Cảnh tuyệt đối luyến tiếc ngươi chịu tra tấn, nếu người trúng độc là ngươi, dù hắn không tình nguyện thế nào cũng vô pháp chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta.”

Nói xong, cổ tay run lên, một viên thuốc trôi xuống từ trong tay áo, định cứng rắn buộc Trầm Nhược Thủy xuống.

“Ngươi này đồ điên! Mau thả ta ra!”

Trầm Nhược Thủy không thể thoát thân, chỉ biết chửi ầm lên, mắt thấy sẽ bị bắt nuốt viên độc dược kia, lại chợt thấy kình phong ập đến, trường kiếm mãnh đâm tới, thẳng tắp đột kích hướng Lý Phượng Lai.

Lý Phượng Lai lùi lại mấy bước, mặc dù hữu kinh vô hiểm tránh được, nhưng ống tay áo lại bị mũi kiếm cắt rách. Hắn nhíu mày, trên mặt bất động thanh sắc, đáy lòng lại thầm giật mình.

Chủ nhân một kiếm này đến từ lúc nào? Sao mình không hề nhận ra? Chỉ bằng khinh công xuất thần nhập hóa này đã đủ không thể khinh thường.

Trầm Nhược Thủy thấy người tới là ai, liền vô cùng vui mừng. Nguyên lai người vừa rồi xuất thủ cứu hắn chính là hắc y nhân thần bí đã giúp hắn cách đây không lâu.

“Tiền bối!” Trầm Nhược Thủy căn bản không quen biết hắc y nhân, nhưng giờ phút này lại tựa như thấy thân nhân, chỉ chực lao thẳng đến.

Đáng tiếc hắc y nhân kia chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, liền chuyển đầu, dùng thanh âm khàn khàn đáng sợ kia mở miệng nói với Lý Phượng Lai: “Ảo Mộng giải dược ở đâu?”

Lý Phượng Lai ngưng thần đánh giá y, hỏi ngược lại: “Ngươi là ai? Dựa vào đâu hướng ta đòi giải dược?”

Hắc y nhân kia cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ giương trường kiếm đang nắm trong tay, lạnh lùng đáp: “Chỉ bằng thứ này.”

Lời còn chưa dứt, đã huy kiếm đâm đi.

Tuy Lý Phượng Lai sớm có đề phòng, lại vẫn bị kiếm pháp sắc bén quỷ dị kia gây bất ngờ, mất hảo đại công phu mới miễn cưỡng dùng chiết phiến cản được. Nhưng mấy chiêu tiếp theo, liền là khắp nơi bị chế ngự, cơ hồ không có lực hoàn thủ.

Hắn trừ bỏ võ công cao cường ra, năng lực dụng độc mới là bài tẩy, nguyên tưởng có thể dựa vào điều này khắc địch giành thắng. Nào ngờ hắc y nhân kia như nhìn thấu tâm tư hắn, trường kiếm run lên, thoáng chốc huyễn ra vô số quang ảnh, kiếm pháp kéo dài kín kẽ cẩn thận, hoàn toàn không có cơ hội hạ độc.

Hắc y nhân này thật ra là thần thánh phương nào?

Lý Phượng Lai từ khi xuất đạo tới nay chưa từng có lúc chật vật như vậy, nhưng vô luận nghĩ thế nào, đều không nhớ ra trên giang hồ có ai cổ quái như vậy.

Kết quả hắn chỉ vừa thoáng phân tâm, đã bị hắc y nhân kia thừa cơ lợi dụng, tay trái cầm kiếm hơi thu về, chưởng tay phải đi lên, từ phương vị quỷ dị đánh tới vai Lý Phượng Lai.

Lý Phượng Lai lui sau vài bước, cảm thấy khí huyết bốc lên trong người, chiết phiến trong tay không thể vận dụng tự nhiên.

Hắc y nhân trường kiếm vung lên, không chút cố sức đặt trên cổ hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Giải dược.”

Lý Phượng Lai vẫn không sợ, nâng môi cười cười, không dấu vết cử động tay phải, tính lấy ra độc phấn giấu trong móng tay.

Nào ngờ Lâm Trầm bị thương lại nhảy ra, ném một bình màu lục cho hắc y nhân, vội la lên: “Ảo Mộng giải dược ở đây, ngươi đừng làm thương hắn.”

Hắc y nhân cười dài một tiếng, nhưng không nhận cái chai kia, đưa tay ném ngược lại, vứt nó vào trong lòng Trầm Nhược Thủy.

“Di? Tiền, tiền bối?”

“Ngốc tiểu tử, giải dược đã tới tay, còn không mau về cứu sư huynh ngươi?”

“A!”

Trầm Nhược Thủy giờ mới tỉnh ngộ, lung tung nói cảm tạ, ôm chặt dược bình trong lòng bỏ chạy.

Hắc y nhân thu kiếm, cũng nhanh bước ra mật thất, vừa cười vừa nghênh ngang rời đi, giọng điệu khàn khàn thê lương so với lúc trước càng thêm khủng bố.

Thương tích của Lý Phượng Lai kỳ thật cũng không nặng, nếu mạnh mẽ vận công đề khí vẫn truy được hai người kia. Nhưng hắn lại không nhúc nhích đứng im tại chỗ, khuôn mặt vặn vẹo, thần sắc phức tạp.

Lâm Trầm nhìn hắn, tay đè lên ngực bị thương, hữu khí vô lực nói: “Giờ ngươi yên tâm rồi chứ?”

“Có ý gì?”

“Ngươi rõ ràng luyến tiếc Lục Cảnh chịu tra tấn, lại không kéo được mặt mũi giải độc cho hắn, nay giải dược bị hai người kia đoạt đi, ngươi xem như thở ra một hơi đi?”

Lý Phượng Lai biểu tình chấn động, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi đến cực điểm, hiển nhiên bị y nói trúng tâm tư. Một lát sau, lại như hiểu được cái gì, hỏi: “Ngươi vì lí do này mới cố ý mang Trầm Nhược Thủy đến trộm giải dược?”

“……” Lâm Trầm cũng không lên tiếng trả lời, chỉ suy yếu cười cười, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.

Lý Phượng Lai chỉ liếc hắn một cái, liền hổn hển xoay đầu đi, hung hăng một quyền nện trên tường, cắn răng phun ra vài tiếng: “Xen vào việc của người khác.”