Tình Động

Tình Động - Chương 23




Đầu ngón tay run rẩy.

Trầm Nhược Thủy cảm thấy tay chân lạnh lẽo, giống như trở về ngày đông rất nhiều năm trước ấy.

Mưa tuyết lớn ba ngày ba đêm, khiến tuyết đọng lại thành từng tầng thật dày, hắn một mình chuồn êm ra ngoài chơi đùa, vừa mở cửa liền thấy thiếu niên thanh tú đang quỳ gối bên ngoài.

Môi tái nhợt, lông mi dài – chỉ vừa liếc mắt, hắn đã muốn giữ người kia bên người.

Vì thế quay lại phòng vừa khóc lại nháo, cuối cùng thậm chí lấy việc nhịn ăn làm uy hiếp, cứng rắn buộc cha phá lệ thu Lục Cảnh làm đồ đệ.

Lúc đó, rõ ràng đã cầm tay sư huynh.

Nhưng tại sao về sau lại không hảo hảo quý trọng?

Lúc này, sao hắn phải chắp tay dâng y cho người khác?

Khóe mắt ướt át.

Trầm Nhược Thủy cuối cùng cũng run run giải khai ngoại bào, nhè nhẹ hàn ý dâng lên, một nút, hai nút……

Đang lúc căng thẳng, tiếng đàn du dương vẫn truyền tiến trong tai đột nhiên dừng lại, thay vào đó là giọng nói trong trẻo êm tai nhưng lạnh lùng: “Chờ chút!”

Trầm Nhược Thủy giật mình, quay đầu, thấy nam tử áo xanh đang đánh đàn kia không biết đã đứng lên từ khi nào, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Lý Phượng Lai, cất cao giọng nói: “Vật Lý công tử muốn đã chiếm được trong tay, cần gì phải khinh người quá đáng?”

“Cáp!” Lý Phượng Lai cười nhạo một tiếng, lấy quạt che khuất nửa bên mặt, trong con ngươi đen thoáng chốc tràn đầy sát khí, nhưng lập tức khôi phục như thường, cười nói, “Ai ai ai, ta bất quá là đùa giỡn thôi, ai bảo tiểu mỹ nhân tưởng thật a? Lục Cảnh trúng độc đã lâu, chỉ sợ cứu y không dễ dàng, chúng ta vẫn nên mau đi ra xem tình trạng thế nào đi.”

Vừa nói vừa cười hì hì bước ra khỏi cửa, tựa như tràng khôi hài vừa rồi chưa từng phát sinh. Thậm chí…… còn không phân tâm liếc nhìn Lâm Trầm một cái.

Trầm Nhược Thủy cả người choáng váng, nghe Lý Phượng Lai nói xong, cũng không vội vàng sửa lại y phục, chỉ đờ đẫn buông tay, đi theo y ra ngoài. Khi gần đến cửa, liền dừng một chút, lơ đãng quay đầu nhìn — chỉ thấy Lâm Trầm đã sớm ngồi về chỗ cũ, tinh tang đánh đàn. Đầu hắn cúi xuống cực thấp, tóc đen trên trán che ánh mắt, không thể thấy rõ biểu tình.

Trầm Nhược Thủy trong lòng chợt động, tựa như hiểu được chút gì. Nhưng lập tức lại nghĩ đến việc của sư huynh, tiếp tục mờ mịt đi về phía trước.

Rất nhanh đi tới trước xe ngựa kia.

Trong xe im lặng, không nghe được gì.

Hắn yêu người đang nằm trong đó, nhưng bản thân lại không cứu được y.

Trầm Nhược Thủy chưa từng thanh tỉnh như bây giờ. Bây giờ hắn mới ý thức rõ ràng được việc mình trước kia ngu xuẩn thế nào, mà nay lại hối hận đến thế nào.

…… Tất cả đều là lỗi của hắn!

Trong lúc Trầm Nhược Thủy thất thần, Lý Phượng Lai đã vén rèm liếc nhìn vào trong xe, rồi sau đó lại thay đổi tầm mắt cười về phía hắn.

“Đợi khi giải xong độc trên người Lục Cảnh, ngươi không được gặp hắn nữa.”

“Được.”

“Từ nay về sau, sư huynh của ngươi chỉ là người của ta.”

“…… Hiểu rồi.”

Thanh âm Trầm Nhược Thủy trống rỗng vô hồn, không mang chút cảm tình.

Lý Phượng Lai lại cực kì vừa lòng đáp án này, đắc ý dào dạt nâng cằm cười ha ha. Mặt mày lưu chuyển, phong lưu phóng khoáng không nói nên lời.

Hắn phẩy phẩy quạt, miệng gọi “Mỹ nhân”,“Mỹ nhân” không dứt.

Trầm Nhược Thủy vội quay người đi, tuy đã liều mạng che tai, nhưng bên trong lại vẫn đứt quãng truyền đến Lý Phượng Lai thanh âm.

…… Chỉ là vài ngôn từ ngả ngớn hạ lưu thôi.

Hắn đã sớm biết Lý Phượng Lai là loại người gì, cũng dự đoán được khi sư huynh đến Độc Long Bảo sẽ gặp những chuyện gì, nhưng ngoài tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ra, không còn cách nào khác.

Sư huynh nhất định sẽ cực không tình nguyện đi?

Tương lai, tương lai nếu có chút cơ hội cứu y về, hẳn y sẽ cực giận dữ? Hay vẫn như cũ sẽ mỉm cười tha thứ hắn?

Vừa nghĩ như thế, trước mắt chợt hiện lên gương mặt ôn nhu mỉm cười của Lục Cảnh.

Sư huynh là của ta!

Trong đầu có giọng nói la hét, chấn động đến khiến Trầm Nhược Thủy đau muốn chí tử.

Hắn hận không thể chạy đi thật xa, không nghe được gì nữa, cũng không nghĩ ngợi gì nữa, nhưng hai chân lại giống như mọc rễ trên đất, hoàn toàn không nhấc nổi bước chân. Hắn chỉ có thể ngồi xổm xuống, cả người cuộn thành một đoàn, cắn chặt răng.

Sư huynh sư huynh sư huynh……

Hai chữ này vang vọng điên cuồng dưới đáy lòng, từng chút từng chút vang vang trước ngực, Trầm Nhược Thủy chỉ sợ nếu mình hé miệng sẽ hô to ra tiếng, nên nâng tay phải, hung hăng cắn xuống.

Mùi máu lập tức dậy lên, miệng vừa chát vừa tanh, ngay cả như vậy, lại vẫn không thể áp chế đau đớn kịch liệt trong lòng.

Đang lúc đau đớn kia dần dần lan tràn, trong xe đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó là thanh âm Lý Phượng Lai thở hổn hển: “Lục Cảnh…… Ngươi phát điên gì!”

Trầm Nhược Thủy hoảng sợ, lòng biết có chuyện, vội đứng dậy, vọt đi vào.

Trong xe tối tăm mờ ảo, mơ hồ có thể thấy tư thế ái muội Lý Phượng Lai ôm Lục Cảnh, một kẻ mặt đầy tà khí, tức giận bốc khói, một người khác sắc mặt trắng bệch, khóe môi mang huyết.

“Sư huynh!” Trầm Nhược Thủy quát to một tiếng, vội vàng lao qua đoạt Lục Cảnh về, trừng mắt kêu lên, “Dâm tặc, ngươi làm gì sư huynh ta?”

“Cáp, những lời này nên hỏi sư huynh ngươi mới đúng chứ?” Lý Phượng Lai lúc này đã hoàn toàn không có tiêu sái phong độ bình thường, mắt thẳng tắp nhìn thẳng Lục Cảnh, giọng căm hận nói, “Ngươi thật chán ghét ta đến mức…… tình nguyện cắn lưỡi tự sát?”

Cắn lưỡi tự sát?!

Trầm Nhược Thủy vừa nghe được mấy chữ này, cơ thể chấn động không thể tự chủ, cúi đầu nhìn vết máu bên môi Lục Cảnh. Nhất thời, tựa hồ lồng ngực bị ai vét cạn, ngay cả hít thở cũng trở nên vạn phần gian nan.

“Sư huynh…… Vì sao……” Hắn biết rõ đáp án, lại vẫn vô thức hỏi một câu như vậy, trong đầu trống trơn không nghĩ được gì.

Lục Cảnh không nói gì, chỉ yên lặng liếc Lý Phượng Lai một cái, trong mắt vô bi vô hỉ. Khi quay đầu nhìn phía Trầm Nhược Thủy, lại lập tức đổi thành nhu tình như nước, thậm chí còn khẽ động khóe miệng, miễn cưỡng câu lên một chút tươi cười.

Lý Phượng Lai đứng bên nhìn thấy nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt cây quạt trong tay, khuôn mặt âm trầm đến cực điểm.

“Lục Cảnh, ngươi nên hiểu tính cách của ta.” Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, trên mặt mang cười, đôi mắt lại lạnh đến tận xương, từng chữ từng chút nói, “Không chiếm được thứ gì, ta tình nguyện hủy diệt.”

Dứt lời, xoay người bước đi.