Tình Động

Tình Động - Chương 12




Trầm Nhược Thủy cúi đầu chạy một lúc, chợt nghe người cười khẽ nói phía sau: “Mỹ nhân, phía trước không có đường.”

Hắn chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện phía trước là tường cao sừng sững, quả thật đã không đường chạy tiếp. Nguyên lai hắn vừa rồi chạy loạn không nhìn, vô tình chạy vào một ngõ cụt. Vì thế hắn thấp giọng rủa vài tiếng, rồi quay đầu trừng mắt với Lý Phượng Lai đi theo phía sau, hỏi: “Ngươi đuổi theo làm gì?”

Lý Phượng Lai đến nơi, lắc lắc chiết phiến trong tay, cười khanh khách đáp: “Ta thân là hái hoa tặc, sao có thể không chạy theo mỹ nhân? Sắc đẹp trước mặt, tự nhiên là thần hồn điên đảo, thân bất do kỷ.”

Trầm Nhược Thủy cũng không để ý y, chỉ theo đường cũ quay về, tiếng bước chân to uỳnh uỵch. Kết quả mới đi được nửa đường, đã xa xa trông thấy thân ảnh Lục Cảnh, tựa hồ là đuổi theo hắn chạy tới.

Trước kia chỉ cần vừa cáu kỉnh, sư huynh sẽ lập tức chạy vội đến bên hắn, nhưng hôm nay tốc độ lại chậm như vậy, khẳng định là vì Liễu cô nương kia.

Trầm Nhược Thủy càng nghĩ càng tức, rõ ràng nghe thấy Lục Cảnh mở miệng gọi hắn, lại ra vẻ có tai như điếc, thản nhiên cúi mặt tiếp tục đi về phía trước. Cứ như vậy mặt không chút thay đổi …… lướt qua Lục Cảnh.

Lục Cảnh ngẩn ngơ, tất nhiên là kinh ngạc không thôi.

Hắn muốn vươn tay kéo tay áo Trầm Nhược Thủy, cuối cùng lại cường ngạnh nhịn xuống, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, những ngón tay chậm rãi nắm thành quyền.

Lý Phượng Lai hiếm khi thấy bộ dáng thất thần của y, không khỏi cười ra tiếng hỏi: “Lục thiếu hiệp, chúng ta khó mà gặp nhau một lần, sao cả tiếng chào cũng không nói?”

Lục Cảnh lúc này mới thu liễm nỗi lòng, theo thói quen nở nụ cười yếu ớt, yên lặng đáp: “Lý huynh tới đây, không biết có việc gì?”

“Ta hiện tại là hái hoa tặc đó.” Lý Phượng Lai mở quạt, chầm chậm che khuất nửa bên mặt, con ngươi đen chuyển động, đùa cợt, “Tự nhiên vì…… muốn cướp mỹ nhân mang về làm áp trại phu nhân a.”

Nghe vậy, Lục Cảnh cả người chấn động, tay không dấu vết nắm Bạch Ngọc kiếm bên hông.“ Ta tuy yếu hơn Lý huynh, nhưng cũng không hẳn bại hoàn toàn, ngươi tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ.”

“Ai nha nha, ánh mắt thật đáng sợ, nhanh vậy đã nổi giận rồi?” Lý Phượng Lai vẫn mang bộ dáng bất cần đời như trước, tựa đầu tới bên tai Lục Cảnh, cúi đầu phun ra mấy câu, “Bất quá, việc này rất khó nói. Không phải ai gặp mĩ nhân trước, liền nhất định có thể ôm mỹ nhân về, ai xuống tay trước mới chân chính là người thắng.”

Dứt lời, cười ha ha tăng nhanh cước bộ, theo hướng Trầm Nhược Thủy ly khai mà đuổi theo.

Lục Cảnh đứng yên tại chỗ, cảm giác thái dương ẩn ẩn đau.

Biết rõ mình nên lập tức theo sau, để sư đệ cùng họ Lý kia cạnh nhau rất nguy hiểm. Nhưng hắn lại cố tình chần chờ một chút, do dự không biết có nên đi về phía trước hay không.

Có lẽ vì Lý Phượng Lai đột nhiên xuất hiện? Hắn không hiểu sao lại cảm thấy nôn nóng, không biết mình nên dùng loại thái độ nào đối đãi Trầm Nhược Thủy mới tốt.

Nắm thật chặt sợ làm hắn sợ, cách quá xa lại lo lắng mất đi hắn.

Tình quá sâu, ngược lại trở nên…… nửa bước khó đi.

Nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn đi theo, lấy cớ sắp tới giữa trưa, tìm Trầm Nhược Thủy cùng đi ăn cơm.

Nào biết Trầm Nhược Thủy như trước mang mặt giận dỗi, làm như không nghe thấy Lục Cảnh nói, ngược lại khi thấy Lý Phượng mới đến, sắc mặt lại dễ coi hơn.

Suốt ngày tiếp thep, Lục Cảnh không biết nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, nhưng kết quả lại không thể dỗ hảo Trầm Nhược Thủy hồi tâm chuyển ý. Sư đệ của hắn được nuông chiều tùy hứng từ nhỏ, hơi tí là phát giận, nhưng việc lần này lại có chút kỳ quái.

Đến tột cùng…… Là nguyên nhân gì?

Lục Cảnh trăm tư không thể giải, đến đêm tự nhiên cũng trằn trọc nan miên, sau đó mặc đồ đứng dậy, một người vòng quanh sân vài vòng. Rồi thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà, lấy ra cây sáo giấu trong lòng, hết sức chuyên tâm thổi lên.

Như khóc như tố, u oán triền miên.

Phòng Trầm Nhược Thủy ngay tại cách vách, đêm này đồng dạng không thể nhập miên (đi ngủ), tự nhiên nghe thấy tiếng sáo quen thuộc kia.

Hắn mở to mắt nhìn lên nóc giường, tưởng tượng bộ dáng Lục Cảnh đứng dưới trăng thổi tiêu, tâm lại nhảy loạn không ngừng. Nhưng lại lập tức nghĩ tới nữ tử xinh đẹp động lòng người kia, nhớ tới nàng đứng cạnh sư huynh vô cùng thân thiết, nói cười vui vẻ.

Khôn cùng ghen tỵ lập tức mãnh liệt dâng lên.

Từ nhỏ đến lớn, sư huynh vẫn là của hắn một người. Khi hắn cao hứng y sẽ cười với hắn, khi hắn khổ sở sẽ cùng hắn rơi lệ, lúc hắn tức giận sẽ dỗ hắn vui vẻ; Hắn nếu xông họa, sư huynh chắc chắn sẽ nghĩ mọi biện pháp thay hắn che giấu, thật sự giấu không nổi, sẽ bồi hắn cùng nhau bị phạt……

Nhưng, về sau đây?

Nhu tình mật ý này, ôn nhu như nước này, tất cả sẽ đều đặt lên nữ nhân kia?

Không được!

Hắn tuyệt không đáp ứng!

Trầm Nhược Thủy vừa nghĩ như vậy, cảm thấy ngực nhói lên, liền mạnh mẽ nhảy từ trên giường xuống, xông ra cửa. Tuy hắn có rất nhiều biện pháp phá hư hôn sự, nhưng giờ này khắc này lại chỉ muốn đến bên cạnh sư huynh, chính miệng nói với y một câu: Không được thích người khác!

Đúng rồi, sư huynh sủng hắn như vậy, chưa bao giờ trái ý hắn, lúc này khẳng định cũng sẽ đáp ứng yêu cầu bốc đồng này đi? Chỉ cần hắn mở miệng, sư huynh cho tới bây giờ không làm hắn thất vọng.

Sư huynh của hắn……

Chỉ cần dưới đáy lòng gọi lên mấy tiếng này, Trầm Nhược Thủy liền cảm thấy miệng như nếm mật, tất cả ghen tị đều tan biến. Hắn đưa tay đẩy cửa phòng ra, toàn tâm toàn ý nghĩ về gương mặt thanh tú tuấn mỹ của Lục Cảnh, mỉm cười ôn nhu hiền hòa của y, nghĩ đến ngay cả miệng mình cũng bất giác cong lên, dần mang ý cười.

Sau đó, hắn quả nhiên thấy nam tử dưới trăng dung nhan như ngọc.

Áo trắng hơn tuyết, môi cười nhẹ nhàng.

Trầm Nhược Thủy tim càng đập mạnh, há miệng muốn gọi, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, ngay sau đó là giọng nữ tử dễ nghe thanh thúy:“Lục đại ca.”

Cảm giác lạnh giá đột nhiên dâng lên.

“Sư huynh” Hai chữ bên miệng, lại chung quy không thể gọi ra.

Trầm Nhược Thủy tươi cười cứ như vậy cứng lại, biểu tình đờ đẫn lui về trong phòng, rất chậm đóng cửa phòng, không hề ngoái đầu liếc mắt ra ngoài một cái.

Sư huynh của hắn đúng là đang cười.

Nhưng, không phải với hắn.

Không phải với hắn.