Tình Đơn Phương Của Tôi

Chương 20




Về tới nhà, như thường lệ ăn cơm dọn dẹp tắm rửa, nhưng nay có cái đặc biệt là trưa nay cô qua nhà Minh ngủ ké vì quạt phòng cô bị hư, cô thì phương châm không quạt là không ngủ được dù trời lạnh hay nóng chỉ cần đắp chăn bật quạt là ngủ được nhưng nếu thiếu chăn hoặc quạt là xác định hôm ấy cô thức trắng.

Qua nhà cậu, “ Minh ơi!!” tiếng bước chân vội vàng từ trong nhà chạy ra lát sau “ cạch” tiếng mở cửa phát ra cô hỏi “ có người ở nhà mà sao phải khoá cửa??” Minh nhìn cô xong quay lưng tiến vào nhà bảo “ vì chỉ ở trên phòng không coi nhà được nên đóng cho chắc!” cô lẽo đẽo đằng sau gật đầu. Bước vào nhà cậu như chốn thiên đường vậy tự do tự tại làm gì cũng được, cô chạy nhảy khắp nơi, Minh cậu chàng đã quen với việc này rồi, cậu đi lên phòng mình, cô cũng theo sau cậu đi lên. Vào phòng, cái thứ đầu tiên cô nhào tới chính là chiếc giường êm ái của cậu “ bịch...ưmmm... êm quá đi! Minh Minh bật quạt lên cho bạn ngủ nào!!” Cậu nhìn cô thở dài nhưng cũng tiện tay lên bật hộ cô cái quạt. Nằm trên giường, cô nhìn qua thấy cậu vẫn học bài cô chán nản nói:“ học gì học lắm thế!! lúc nào qua nhà cũng biết học thôi!!”

“ vậy à!! Tính ngủ đó! mà chú heo con nào lăn lên chiếm chọn nó rồi!”

“ vậy cậu có thể nằm đất mà!!”

“ ồ!! nhà tôi hay nhà cậu đâu!”

“ ừ thì!....nhàaa..cậuuu!”

Cô thấy cậu không nhúc nhích nên chủ động xuống giường, vừa đặt chân xuống Minh hỏi: “ làm gì đó? không ngủ đi?”

“ tôi đi lấy chiếu trải ra cho cậu ngủ! Trưa gòi ngủ thôi!!”

“ tốt vậy à!!”

Đi tới tủ quần áo nhà cậu, ngước lên cô cảm thán” ô, cao thế sao lấy đây” nhìn qua nhìn lại lia thấy chiếc ghế nhựa màu đỏ, chạy lại lấy ghế đặt sát tủ rồi cô leo lên lấy tấm chiếu. Lấy xuống rồi, cô trải ra, lấy gối từ giường xuống đặt trên chiếu.

“ ấy, chiếu trải ra gòi á! ngủ đi!”

“ hửm... tủ cao như vậy sao cậu lấy được”

Minh quay ra sau, thấy chiếc ghế đỏ đặt sát bên tủ rồi quay qua nhìn cô cười nói: “ thông minh ấy chứ!!”



“ khinh thường ai vậy!” cô cau mày nhìn cậu

Minh đứng dậy, rời chiếc ghế chăm chỉ đi đến chiếc chiếu rồi cậu nằm xuống, tưởng cậu sẽ ngủ nên cô nhắm mắt ai ngờ bỗng cậu tâm sự chuyện đời cho cô nghe. Cô thì không biết bộc lộ chỉ biết lắng nghe lời tâm sự rồi an ủi đối phương.

- ----------------------------------------------

“ ting...ting...ting...” Tiếng tin nhắn gửi tới đánh thức cô dậy, cô mở lên xem. Nhóm múa réo tên cô cả chiều giờ đã là 3h chiều rồi vừa nãy máy cô không bắt được mạng nên tin nhắn chưa có qua. Giờ thì,... Cô ngồi dậy, nhắn tin cho Như nhờ cô bạn qua nhà chở mình, trong cái khó ló cái may, Như đang khá rảnh nên cô ấy đã qua chở cô tới trường. Vừa tới trường, cô bạn kia đã tới gây sự, đá xéo cô rằng

“ được cái phân công rồi mà chẳng bao giờ đi đúng giờ cả!”

“ không phải! do tớ quên đặt báo thức nên vậy!” Cô nhẫn nhịn mà giải thích

Nhưng cô bạn đó không nghe vẫn trách móc cô đủ thứ, tới lúc múa, cô đã dời học hành ra để tập múa, vì thấy cô múa khá tốt nên cô bạn đó muốn làm khó cô một chút. Cô bạn ấy chỉnh đi chỉnh lại rồi, bắt tập chung với nhau cho đều động tác, mua đi múa lại cuối cùng cũng hoàn hảo. Cô bạn hài lòng, cho mọi người nghỉ. Tầm lúc ấy, cũng đã bảy giờ tối, cô gọi điện cho Minh lên chở cô về, nhưng cậu không bắt máy gọi đến lần thứ tư thì cô không gọi nữa. Cô gọi cho ba với mẹ nhưng chả ai bắt máy. Cô tủi thân rồi. Đi múa thì bị trách móc, giờ thì chẳng ai bắt máy cả.

Cô ngồi chỗ ghế đá chờ đợi, bỗng điện thoại rung chuông, là cậu, cô cầm máy lên để bên tai nghe đầu dây bên kia nói

“ chuyện gì á! múa xong rồi à! đợi tớ tý nhé! tớ tới liền!”

“ sao nãy không bắt máy vậy!”

“ à nãy xuống nhà tưới cây để điện thoại trên phòng nên không biết cậu gọi! xin lỗi nhé!”

“ không sao! nhanh lên nhé! trời tối rồi ngồi mình sợ lắm!” giọng nói buồn buồn cất lên.

“ ấy, không khóc nhé!! tới liền đợi tý thôi” Cậu biết tâm trạng của cô như này là uất ức lắm rồi cậu sợ mình không tới kịp. Cậu vốn chạy qua nhà cô lấy chiếc xe đạp điện chạy tới trường. Chạy vòng sân kiếm cô, nhìn cô ngồi một mình ở dãy ghế đá. Cậu chạy tới bên cô, ngồi cạnh cô.