Tình Định Duyên Khởi

Tình Định Duyên Khởi - Chương 20: Mạch thần bái sư




Lãnh Hữu Lập đưa con trai tới căn nhà tranh dưới chân núi Bất Kỷ, đúng lúc gặp Mặc Hãn đang đứng phơi thảo dược.



Mặc Hãn nhìn thấy có người quen đến, lập tức dừng lại việc phơi thảo dược.



"Lãnh huynh! Lại tới thăm ta sao?"



Lãnh Hữu Lập cười vui vẻ, đáp:"nửa phần là như thế!"



Lãnh Mạch Thần đi tới chấp tay cúi mình thi lễ với Mặc Hãn.



"Bái kiến Mặc Hãn thúc thúc!"



Mặc Hãn gật đầu "ùm" một tiếng, cười nói:"tam công tử lớn như vậy rồi sao? Cao gần bằng ta luôn rồi!"



Lãnh Mạch Thần cười ngượng ngùng.



Mặc Hãn đưa tay mời hai cha con họ vào trong.



"Vào trong rồi nói!"



Lần này Mặc Hãn không rót rượu như lúc trước nữa, bây giờ lại rót trà cho hai cha con họ.





Lãnh Hữu Lập hơi ngượng, ấp úng nói:"Mặc huynh! Thật ra ta tới đây là có chuyện cần huynh giúp đỡ."



"Lãnh huynh cứ việc nói, không cần phải khách sáo!"



Lãnh Hữu Lập vào thẳng vấn đề, hỏi:"chuyện là Tiểu Mạch Thần nhà ta nói nó muốn học y thuật, huynh cũng biết đấy! Nó không thể nào học được pháp lực, cho nên...huynh có thể nào nhận nó làm đồ đệ không?"



Mặc Hãn hơi khó xử, trả lời:"chuyện này có hơi đột ngột một chút...huynh hiểu ta mà! Ta thường không ở mãi một chỗ, như vậy có hơi bất tiện..."



Lãnh Hữu Lập khó hiểu, hỏi:"chẳng phải huynh ở nơi này cũng rất lâu rồi sao?"



Mặc Hãn cười khổ, đáp:"đó là vì con trai ta! Bao nhiêu năm rồi nó vẫn không chịu tới gặp ta một lần, thiết nghĩ ta cũng nên rời đi rồi..."



"Ở chỗ này không phải rất tốt sao? Huynh cần gì phải rời đi?"



Mặc Hãn cười đáp:"huynh cũng biết là ta không thích ở mãi một chỗ mà, ta chỉ muốn ung dung tự tại đi khắp tam giới lục đạo, chỗ nào cũng muốn đi qua."





Lãnh Hữu Lập hơi thất vọng, nói:"được! Nếu huynh đã nói như vậy thì ta cũng không miễn cưỡng, khi nào huynh cần người tâm sự thì hãy tới tìm ta!"



"Được!"



"Ta còn có việc ở Liên Đăng Phái cần phải về ngay! Không làm phiền huynh nữa, xin cáo từ trước!"



Lãnh Mạch Thần thi lễ với Mặc Hãn, cung kính nói:"cáo từ thúc thúc!"



Mặc Hãn hơi chột dạ, cười trả lời:"hai người về cẩn thận!"



Lãnh Hữu Lập dắt tay con trai đi ra ngoài định bay trở về núi.




Mặc Hãn cảm thấy không nỡ, suy nghĩ một hồi rồi quyết định ngăn cản hai cha con họ lại.



"Khoan đã Lãnh Huynh!"



Lãnh Hữu Lập quay lại, hỏi:"Mặc huynh còn có chuyện gì sao?"



Mặc Hãn cười đáp:"ta định sẽ ở đây thêm một thời gian dài nữa, trong thời gian này có thể dạy cho Mạch Thần một chút y thuật."



Lãnh Hữu Lập vui mừng, nói:"thật tốt quá!"



Sau đó kéo con trai lại trước mặt Mặc Hãn, nói tiếp:"Mạch Thần! Mau bái sư phụ đi!"



"Vâng cha!"



Lãnh Mạch Thần quỳ xuống bái Mặc Hãn ba lạy.



"Sư phụ!"





Mặc Hãn nở nụ cười đỡ Lãnh Mạch Thần đứng dậy.



"Ngoan lắm!"



Lãnh Hữu Lập nhìn con trai căn dặn, nói:"Mạch Thần! Ở đây nhớ phải nghe theo lời của sư phụ con đấy! Biết chưa?"




"Mạch Thần đã hiểu! Thưa cha!"



Lãnh Hữu Lập gật đầu hài lòng, sau đó nhìn Mặc Hãn, nói:"ta về đây! Giao nó lại cho huynh!"



Mặc Hãn gật đầu, trả lời:"được! Huynh về cẩn thận!"



Lãnh Mạch Thần luyến tiếc nhìn cha, nói:"cha về cẩn thận!"



Lãnh Hữu Lập cũng không nỡ, nhìn con trai trả lời:"nhớ là phải ngoan đấy nhé!"



Dứt lời Lãnh Hữu Lập liền bay trở về.



Lãnh Mạch Thần luyến tiếc nhìn theo bóng lưng cha.



Mặc Hãn thấy thế liền đi tới, hỏi:"tại sao con lại muốn học y thuật?"



Lãnh Mạch Thần không do dự, đáp:"vì con muốn chữa khỏi bệnh cho tất cả mọi người trên thế gian này, con không muốn nhìn thấy họ vì bệnh tật mà phải rời xa gia đình người thân của họ...như thế rất đau lòng."



Mặc Hãn nghe vậy có chút buồn, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trên miệng nở nụ cười nhẹ.



"Như vậy mới đúng là một y sư thực thụ chứ, đi thôi! Bây giờ ta sẽ dạy con học cách phân loại các thảo dược."



"Nhưng mà sư phụ..."




Mặc Hãn hỏi:"còn chuyện gì nữa sao?"



Lãnh Mạch Thần hơi ngại ngùng, nhỏ giọng đáp:"con không được thông minh lắm..."



Mặc Hãn bật cười, nói:"đừng nói thế! Ta sẽ dạy con từ từ!"



"Vâng! Sư phụ!"



Trong thời gian Lãnh Mạch Thần bái sư, sư phụ dạy hắn cách phân biệt các loại thảo dược, chỉ cho hắn cái nào nên dùng, cái nào không nên dùng, cái nào có độc, cái nào không có độc, những điều này hắn đều ghi nhớ hết.



Sư phụ còn đặc biệt đưa sách nhận biết các loại yêu quái và cách khắc chế độc của bọn chúng cho hắn xem, hắn đọc một ngày trên dưới mười lần, đã sớm thuộc lòng từng chi tiết có ghi trong sách.



Có lúc sư phụ còn tận tâm dẫn hắn lên núi chỉ cho hắn những nơi có nhiều loại thảo dược mọc nhất, chỉ hắn cách đi đường sao cho không bị cản trở...





Một hôm rảnh rỗi chỉ ngồi nấu thuốc thử nghiệm, Lãnh Mạch Thần không nhịn được hỏi:"sư phụ! Sao người không tới thăm Kính Văn?"



Mặc Hãn cười cười, đáp:"ta có tới thăm nó vài lần, nhưng nó đều không chịu gặp ta."



"Người cũng đừng trách huynh ấy, thực ra huynh ấy cũng không dễ dàng gì..."



Mặc Hãn hỏi:"con và Kính Văn có quen biết nhau sao?"



"Huynh ấy là bằng hữu tốt nhất của con!"



Mặc Hãn gật đầu, hỏi:"nó có nói chuyện gì liên quan tới ta cho con biết không?"



"Huynh ấy không có nói gì hết!"



Mặc Hãn nhìn vẻ mặt Lãnh Mạch Thần liền biết là hắn đang nói dối.



"Nó chịu kể cho con nghe chuyện như vậy...thật sự là đã xem con là bằng hữu tốt rồi, cả cái tên tự cũng cho con gọi, ta thì không được may mắn như thế..."



Lãnh Mạch Thần khó hiểu, lập tức hỏi:"tên tự của huynh ấy có gì sao?"



Mặc Hãn cười khổ, đáp:"ngoài mẹ của nó ra thì không ai được phép gọi nó là Kính Văn...kể cả ta! Nhưng ta vẫn cứ thích gọi như thế."



Lãnh Mạch Thần biết mình không thể nói dối được sư phụ, muốn thay Mặc Chiêu hỏi cho ra lẽ chuyện năm đó.



"Sư phụ có lẽ rất thương yêu huynh ấy, tại sao người lại không chịu giải thích cho huynh ấy biết rốt cuộc năm đó người đã đi đâu và làm gì?"



Mặc Hãn đau lòng, đáp:"nó không muốn nghe ta giải thích, năm đó cũng đều tại ta đến trễ, không thể cứu sống được mẹ nó...cho nên nó hận ta cũng phải thôi."



Lãnh Mạch Thần im lặng không biết phải nói thêm gì nữa, trong đầu hắn bây giờ rất phức tạp.



Mặc Hãn nhớ tới cảnh tượng năm đó, hai mắt lúc này đã hoe hoe đỏ.



"Dung Nhi! Xin lỗi vì năm đó đã để mẹ con nàng phải chịu khổ, tất cả đều là lỗi của ta, ta thật sự rất nhớ nàng!"