Tình Địch (The Rivals In Love)

Chương 22




Sau khi nàng về San Francisco, hai lần Chance tìm cách tiếp xúc lại với nàng nhưng cả hai lần Flame bận dự họp và cũng không buồn gọi điện thoại lại cho chàng. Nàng biết sớm muộn gì chàng cũng nhận thức nàng cố tình tránh chàng, nhưng nàng không có thì giờ để quan tâm chuyện đó.

Rảnh một giờ, hay một phút trong ngày là nàng gặp mặt hay điện thoại nói chuyện dông dài với Karl Bronky và người cộng tác của anh ta là Devlin Scott. Kết quả các lỗ khoan thử đã có, chứng minh rằng địa điểm ở phía bắc có thể dùng cho cái đập nước. Nhưng Flame không còn coi nó như là vũ khí để chống lại Chane nếu chàng làm đơn xin khai thác đất đai này. Địa điểm phía bắc để xây đập đã trở thành một viên đá đầu tiên cho một kế hoạch mới táo bạo, và kế hoạch ấy chỉ được nàng thảo luận với Karl Bronky và Devlin Scott mà thôi, không với ai khác, và được Karl Bronky duyệt đi duyệt lại một mình cho đến khi cảm thấy sẵn sàng. Ngay cả đến giờ này nàng cũng không nói cho Karl biết toàn thể kế hoạch, nhất là phần quan trọng của nó. Cho rằng đã chuẩn bị đầy đủ hơn bao giờ cả, Flame gọi điện thoại một lần cuối để khởi động kế hoạch, hoặc nếu không xong thì trở lại lúc khởi đầu.

- Alô Malcom, Flame đây.

- Nếu cô gọi tới để hồi bữa ăn trưa ngày thứ Năm thì là lần thứ 2 cô hồi lại đấy nhé.

- Không phải đâu. Tôi có một đề nghị kinh doanh muốn thảo luận với ông.

- Một đề nghị kinh doanh? Về chuyện gì?

- Việc riêng, không liên quan đến công ty của tôi. Và tôi muốn đem hồ sơ đến cho ông xem tốt hơn là nói trên điện thoại.

- Cô muốn bao giờ gặp tôi?

- Bất cứ lúc nào. Thật ra càng sớm càng tốt

- Tối nay được không? Tôi có buổi họp lúc sáu giờ, nhưng đến tám giờ có lẽ rảnh. Tối nay tôi ở lại căn hộ dưới phố thay vì lái xe về nhà ở Belvedere. Chúng ta có thể gặp nhau khoảng tám giờ rưỡi.

Không chút do dự, Flame trả lời ngay:

- Được, tám giờ rưỡi.

Khi bỏ máy xuống, người phụ tá của nàng gọi máy điện đàm nội bộ cho nàng.

- Chị có người muốn nói chuyện ở số Hai, một ông Canon nào đó ở Tulsa lại muốn chị nói chuyện với ông ấy. Hay tôi bảo ông ấy gọi lại sau.

- Để tôi nói chuyện – Nàng liền cầm ống nói lên ấn nút xuống nút ở đường dây có đèn đang nhấp nháy – Alô Ben?

- Tôi vừa nhận được một cú điện thoại chắc cô muốn biết.

- Của ai?

- Một người kinh doanh địa ốc ở địa phương. Y hỏi người chủ mới của trang trại Morgan có muốn bán trang trại không? Hình như có người ở Texas, như là ở Dallas có ý muốn mua.

- Thật à? – Nàng bỗng nổi sùng – Ông có thể cá là có Chance đằng sau vụ này.

Nàng bực tức vì Chance nghĩ nàng ngu đần lắm hay sao mà không thấy mưu mẹo của chàng.

- Tôi cũng chắc vậy. Anh ta biết cô không bao giờ bán cho anh ta. Có khả năng anh ta hy vọng cô sẽ bán cho một người khác để trả thù anh ta cho bõ ghét, nhất là nếu người ta trả giá cao. Tôi chắc rằng sẽ như vậy.

- Ông bảo sao với người kinh doanh địa ốc?

- Không nói gì cả.

- Ông hãy gọi lại cho y và bảo… - Nàng định nói gì vì giận dữ nhưng kịp thời chặn lại và đổi ý – Ông hãy trả lời rằng theo ý ông, người chủ mới không định bán nhưng bảo y nói với người mua ở Dallas đích thân tiếp xúc với tôi, và để cho y biết, theo ý ông, có thể thuyết phục tôi nếu giá cả phải chăng.

- Nếu cô muốn thế thì tôi sẽ làm như thế.

- Đúng thế. Có nhiều cách câu móc Chance.

***

Khu phòng ở trung tâm thành phố của Malcom nằm ở tầng lầu thứ 18 của cao ốc bằng kính tháp sáng loáng tương đối nhỏ nhưng sang trọng thực sự. Một phòng chung rộng rãi vừa kèm phòng khách và phòng ăn, có thêm một khu giải trí sắp xếp tinh vi. Toàn thể trang trí theo kiểu hiện đại nhưng có cả những điểm cổ điển như các tháp bằng cẩm thạch do Malcom sưu tập, và các đồ gỗ hiệu Bierdermin. Màu màn được dùng chủ yếu là màu xám với dụng ý để mắt bị thu hút vào toàn cảnh của thành phố lấp lánh ánh đèn bày ra trước mặt.

Nhưng Flame không để ý đến khi bước vào phòng khách đúng tám giờ rưỡi. Sau khi lễ phép hỏi han về cuộc họp vừa qua của ông, nàng vào đề ngay:

- Ông cảm phiền cho tôi mượn cái bàn để trải các họa đồ này nhé!

Không chờ trả lời, nàng băng qua phòng đến cạnh cái bàn ăn bằng sơn mài.

- Không sao cả! – Malcom ung dung đi theo, và tò mò nhìn nàng bày các bản vẽ lấy ở cặp da trên bàn – Mời cô dùng ly rượu nhé.

Nàng định từ chối nhưng thấy ông đã cầm cái ly lên, nên nói:

- Cho tôi ly gin và nước.

Khi ông mang lại, nàng đặt ly rượu qua một bên sau khi đã nhấp chỉ một ngụm nhỏ, và mở cặp lấy ra cuốn sách nhỏ trong đó có bản tóm tắt và phân tích dự án chỉnh trang của Chance.

- Sau khi nói chuyện điện thoại với cô sáng nay, ban đầu tôi tưởng cô muốn bàn với tôi lập riêng một công ty do cô đứng đầu, nhưng có vẻ tôi đã đoán sai.

- Đúng thế - Nàng mỉm cười với ông – Như ông đã biết, gần đây tôi thừa hưởng một gia tài ở Oklahoma – Nàng chỉ vào các sơ đồ vị trí và họa đồ trên bàn – Đây là những gì Chance dự định thực hiện với đất đai ấy.

Malcom bước tới gần bàn, liếc qua các họa đồ và quay sang nhìn nàng chăm chú:

- Nếu tôi nhớ không lầm, cô đã thừa hưởng gia sản ấy sau khi bỏ anh ta đi.

- Đúng vậy – Nàng cố không tránh cặp mắt của ông sau câu nói làm nàng đau lòng ấy – Và tôi nghĩ rằng, hiển nhiên là nhiều công suy nghĩ và làm việc đã bỏ ra cho các bản vẽ này, và anh ta đã thiết kế dự án này từ lâu rồi, trước khi gặp tôi. Như ông có thể thấy qua bản sơ đồ vị trí này, anh ta đã làm chủ các khoản đất này. Anh ta chỉ còn thiếu cái thung lũng.

- Và đó là lý do anh ta cưới cô.

- Phải – Không có lý do gì để phủ nhận điều đó, và đến lúc này Malcom đáng được biết sự thật về Chance, về tất cả - Tôi cho ông xem qua những cái này, Malcom và cho tôi biết thành thật ông nghĩ gì về dự án này?

Ông nhìn nàng chòng chọc như muốn tìm ra động cơ thúc đẩy nàng yêu cầu. Cuối cùng ông chỉ gật đầu, nói:

- Được rồi!

Khi ông rút từ túi áo ra một cặp mục kính, Flame cầm ly rượu lên và thơ thẩn đi quanh khu phòng khách để ông nghiên cứu các tài liệu cho thoải mái. Lạ thay, nàng không cảm thấy bồn chồn nóng ruột, phải quyết tâm. Nàng biết đích xác mình muốn gì, và tại sao muốn, và sẽ làm gì để đạt được ý muốn, không nghĩ lại, không hối tiếc.

Nàng ngồi xuống chiếc ghế đệm dài đối diện với bàn ăn và Malcom. Nàng nhấp ly rượu chứ không uống. Nàng cố không để ý đến ông nhưng bắt buộc phải thấy mỗi cử động của ông, ánh sáng ngọn đèn ở trần nhà rọi vào mái tóc đen đã xen màu xám mỗi khi ông nghiêng đầu. Sự chờ đợi trở nên khó chịu đựng nổi, nhưng nàng vẫn ngồi lỳ ở ghế dài. Nàng vừa tưởng không thể chờ được nữa thì Malcom cất cặp kính xuống, liếc một lần cuối tất cả tài liệu trên bàn rồi quay lại phía nàng. Bất giác nàng nín thở, hỏi:

- Sao?

- Tôi nghĩ rằng có lẽ Stuart vực dậy ngành phát triển địa ốc nếu làm được việc này, và còn lời hàng triệu đôla nữa là đằng khác – Ông nói, rồi ngưng một chút – Hay là tôi chỉ suy đoán mà thôi, khi nói rằng anh ta có lẽ?

- Không, ông nói không sai – Nàng đứng dậy và đi đến bàn ăn. Nàng mở tập hồ sơ và lấy một bản vẽ khác – Đây là khu chỉnh trang tôi muốn thực hiện – Nàng trải chúng lên mặt thảm, đè lên những họa đồ của Chance và làm ngơ trước vẻ ngạc nhiên của Malcom – Như người ta có thể thấy quan niệm gọn như quan niệm của anh ta, sự sắp xếp các thành phần đã được thay đổi. Địa điểm đắp đập ở xa hơn về phía bắc trên dòng sông, chừa khoảng thung lũng ra, mà nơi đây là địa điểm tuyệt hảo để xây dựng một sân gôn 36 lỗ và một câu lạc bộ khách sạn với dư chỗ xung quanh để xây cất những khu nhà tự quản và các khu biệt thự, cũng như một sân bay cho máy bay tư nhân. Sự thay đổi địa điểm xây đập đưa đến thay đổi địa điểm xây khách sạn và bến tàu bằng cách dời chúng tới khu vực này. Thật ra, địa điểm mới này tốt hơn địa điểm của anh ta ấn định vì bến tàu được khuất gió – Và nàng không tránh khỏi lộ vẻ tự mãn trong giọng nói – Thay đổi địa điểm đập nước còn có nghĩa là hầu hết các khu đất do Chance làm chủ trở nên vô dụng.

- Cô nghĩ ra chuyện này thật nghiêm túc chứ?

- Trong đời tôi chưa bao giờ nghiêm túc nhiều như vậy về bất cứ việc gì. Tuy nhiên, tôi phải nói rõ địa điểm xây khách sạn nghỉ mát và bến tàu nằm ngoài ranh giới của trang trại Morgan. Địa điểm ấy gồm bảy khu đất do bảy chủ sở hữu khác nhau, kể cả khu vực của thung lũng sẽ ngập nước khi đập xây xong. Dĩ nhiên, đất đai ấy phải mua càng sớm càng tốt.

- Tại sao cô làm việc này Flame? – Ông điềm tĩnh hỏi, có lẽ điềm tĩnh quá – Ngoài lợi nhuận có thể có được, cô còn làm thế vì một cái gì khác phải không?

- Chance vẫn dòm ngó đất của tôi. Chỉ sự kiện anh ta cưới tôi để nắm quyền cai quản đất đai này cũng chứng tỏ anh ta quyết tâm chiếm đất ấy đến thế nào. Không phải vì mục đích ấy thất bại mà anh ta đã chịu thôi. Anh ta sẽ cố và còn cố làm cho đến khi thành công. Anh ta đã mua lại giấy tờ cầm cố trang trại Morgan. Giả thiết là một nhà đầu tư ở Dallas, tôi không chút nghi ngờ rằng Chance đứng đằng sau vụ hỏi mua ấy. Hễ tôi từ chối là anh ta ra mặt đòi nợ cầm đất. Nếu tôi vay nợ nơi nào, mà việc đó không phải là dễ, có lẽ anh ta cũng sẽ mua lại giấy nợ ấy nữa. Anh ta sẽ làm tất cả những gì trong khả năng và quyền hạn của anh ta để cưỡng ép tôi ra khỏi đất đai ấy. Nếu tôi chỉ lo phòng vệ thì cuối cùng sẽ thất bại. Chỉ còn một cách thôi, đó là tôi phải thắng anh ta bằng chiến thuật của anh ta.

Nàng bắt gặp ánh mắt kính nể và khâm phục mới có trong mắt Malcom trước khi ông mỉm cười nói:

- Và có lẽ trả thù được phần nào trong khi làm thế.

- Cái đó cũng có trong đó – Nàng ngay thẳng đáp.

- Còn chuyện đề nghị kinh doanh cô nói trên điện thoại, chuyện đó nằm chỗ nào trong kế hoạch này?

- Tôi cần một người hùn vốn.

Nàng không nói thêm là người đó phải có thế lực và được tin cậy về mặt tài chánh, vì mọi chuyện đó là đương nhiên.

- Có lẽ tôi có thể chuẩn bị để thực hiện khu chỉnh trang này một mình, nhưng cả hai chúng ta đều biết sẽ có nhiều khó khăn, nếu không nói là không thể làm được, nhất là nếu Chance biết được. Nhưng nếu tôi được sự ủng hộ của tên tuổi và tiền bạc của Powell, thì ngay cả Chance cũng khó địch lại ông.

- Nhưng tại sao tôi phải hậu thuẫn cho cô, Flame. Ngoài lợi nhuận tôi có thể thu được, tôi còn được gì trong việc này?

- Tôi! - Nàng thản nhiên trả lời.

Ông mỉm cười hơi mỉa mai:

- Tôi đã biết cô sẽ trả lời như vậy, - lần đầu tiên Flame cảm thấy lúng túng. - Dù cho đề nghị ấy có cám dỗ đến thế nào, và nó rất cám dỗ, tôi không chắc đã ưng cái ý nghĩ bị cô lợi dụng để trả thù Stuart.

- Chúng ta luôn luôn thẳng thắn với nhau, Malcom - Nàng nói, lựa từng lời - Tôi không chắc ông đã ý thức chuyện đó hiếm có như thế nào. Về phần tôi, tôi biết là tôi không nhận thấy. Ông chưa hề một lần nào tỏ với tôi là ông muốn gì hơn là một chuyện tình qua đường. Thật ra, ông đã công khai thừa nhận ông không có ý định bỏ vợ bao giờ. Tôi đã đánh giá cao sự thẳng thắn ấy, và còn nhiều điểm khác nữa. Tôi đã luôn luôn kính trọng và khâm phục ông, Malcom, vừa cả về mặt một nhà kinh doanh vừa cả về mặt con người. Và chúng ta thích thú khi ở bên nhau. Như có lần ông đã lưu ý tôi, chúng ta hoà hợp với nhau lắm. Có cơ sở nào tốt hơn để quan hệ với nhau bằng sự khâm phục và kính trọng lẫn nhau?

Ông hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hơi có vẻ chán nản.

- Tôi muốn cô, Flame ạ, tôi muốn cô hơn bất cứ người đàn bà nào khác. Tôi muốn cô nhiều đến nỗi gần như tin lời cô vừa nói. Cô gái rất thuyết phục.

- Và tôi muốn ông. Sự báo thù cũng có trong đó, Malcom ạ. Tôi không phủ nhận điều đó - Nàng chầm chậm bước tới cho đến khi chỉ còn cách ông vài phân. Nhưng nàng vẫn không chạm vào ông - Nhưng chưa hết. Tôi chán cảnh cô đơn. Tôi muốn có một người để có thể chia sẻ mọi việc cùng nhau, dù là việc làm hay nghỉ ngơi. Điều đó có thật sự khó tin với ông không?

- Không.

- Vậy thì.... chúng ta hùn hạp với nhau được không?

Để thay trả lời, ông nắm cánh tay nàng kéo sát vào và cúi xuống. Nàng hôn trả lại ông, tuy rằng phải thừa nhận không say sưa và mãnh liệt như khi hôn Chance. Nhưng nàng đã học nhiều qua con đường khó khăn và đau khổ là tốt hơn nên yêu một cách khôn ngoan, an toàn, còn hơn là bị cảm xúc cuốn đi. Nàng ngã vào ông và ôm choàng lấy ông, đáp lại nụ hôn mạnh mẽ của ông.

Khi ông dẫn nàng vào phòng ngủ, cũng trang trí một màu xám yên tĩnh, nàng có phần nào hơi hối tiếc rằng, việc kế tiếp trong nhiều việc khác là phải làm tình với nhau. Trong khi cởi áo quần trước cặp mắt rực lửa của ông, nàng tự nhủ sau này sẽ còn thì giờ để thảo luận về chiến thuật các đường lối chọn lựa. Bây giờ thì đã có việc này. Nàng biết ông không muốn có một tình nhân thụ động. Nàng ngay thật cố hiến cho ông cái gì ông muốn. Nàng dồn hết sức mạnh để đáp lại sức mạnh của ông và thúc đẩy ông xua đuổi cho bằng được các kỷ niệm của nàng. Dù sao, cái đó cũng là một phần của hợp đồng giữa họ.

Nếu hai bàn tay và đôi môi của ông không nhanh nhẹn bằng để tìm ra những điểm khơi động cảm giác của nàng, nếu ông dựa vào sức nhiều hơn là vào sự tinh tế để tỏ lộ sự thèm muốn của ông, nàng cố tình không nghĩ tới. Sau đó, nằm trong tay ông, đầu gối lên bộ ngực nở nang của ông nàng cảm thấy một phần hài lòng và thoải mái. Nàng cho thế là đủ.