Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 120




Trong sự yên tĩnh hoàn toàn, lò sưởi thỉnh thoảng văng một vài tia lửa nhỏ, ống kính dần dần chuyển từ ngọn lửa tới sàn nhà. Một ông già tóc bạc hoa râm, trên đùi đang đắp một tấm thảm, mơ mơ màng màng ngủ, chiếc xích đu chậm rãi dao động.

Két két, két két.

Hình ảnh mạnh mẽ thay đổi, trong tiếng đàn guitar hiện ra khuôn mặt của Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền, ngay sau đó lấy tiết tấu cực kỳ thư giãn, chậm rãi hiện ra cuộc đời của hai người, từ sân trường xanh mướt cho đến lúc mới vào đời, từ tuổi thanh niên đến lúc tóc bạc hoa râm, âm nhạc lập tức sục sôi, đau buồn hay mừng rỡ, thay đổi rất nhanh chóng, ngay sau đó trong hình xuất hiện cảnh Bạch Thanh Tuyền chạy thật nhanh, hắn đi xuyên qua một đám người xuyên không, cuối cùng nhào vào trong ngực Thẩm Kim Đài.

Giống như trailer trước vậy, trong bản trailer chính thức, hình ảnh sau cùng cũng là bóng lưng, là cảnh Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền mặc đồng phục, bọn họ che ô đi qua con ngõ hẻm, giữa lúc đi đi lại lại, cánh tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau. Cột dây điện bên cạnh có treo một cái loa, giọng hát ôn nhu của Đặng Lệ Quân, bà hát: “Gió nhẹ phụ họa với mưa phùn, giống như em đang yêu anh vậy. Nhìn anh, nhìn em, nhìn thế giới này xinh đẹp biết bao. A, ước em là gió, anh là mưa, a, gió nhẹ tận trong mưa phùn.”

Tiếng hát nhỏ dần, sau đó là lời thuyết minh của Bạch Thanh Tuyền, trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, lời thoại lại như nỉ non, nhẹ nhàng, hơi có chút khàn khàn, nói: “Văn Thanh, cả đời này không đủ, em phải yêu anh thêm nhiều kiếp nữa.”

Weibo chính thức cũng nhân cơ hội đăng tấm ảnh hai người bọn họ chụp chung với nhau, hai người ôm nhau thật chặt.

“Áu áu, tôi biết tôi lại thành con đỗ hèn mọn, tôi nhất thời không phân biệt được ai tuyệt vời hơn!”

“Hai người này cũng quá đẹp rồi, couple thần tiên!”

“Bạch Thanh Tuyền vẫn là mỹ nhân mà tôi biết, Đầu hoa từ khi nào mà trở nên đẹp mắt như vậy.”

“Tôi cảm giác Đầu hoa quay xong”Phi công”gầy hơn, ngũ quan càng lập thể hơn. Bây giờ có cảm giác cậu ta vừa có tướng mạo diễm lệ vừa có khí chất thanh đạm, quả nhiên là độc nhất trong vòng giải trí!”

“Trong”Phi công”cậu ta đẹp trai như vậy, phút ngửa đầu lúc nhảy dù đó thật sự đẹp xỉu, không ngờ trong “Làm chồng của người” lại tuấn tú động lòng người như vậy! Mọi người có thấy cái nhìn lại phút cuối của cậu ta không, đàn ông có đuôi mắt ửng đỏ, tôi rất thích!”

“Cảnh chạy nhanh đó của Bạch Thanh Tuyền cũng rất có cảm giác, trang khi về già của Thẩm Kim Đài cũng quá giống thật rồi, tôi thật sự không nhìn ra, diễn viên tôi hâm mộ không thèm để ý tới xấu đẹp.”

“Ha ha ha ha, một giờ trước còn có nhiều người trào phúng Đầu hoa ở khu của mấy người đó, vừa mới được một lúc đã bắt đầu ngọt ngào trở lại sao?”

“Diễn viên nói cho cùng vẫn là phải dựa theo tác phẩm mà nói chuyện, sau khi Đầu hoa làm việc lại, cảm giác lập tức trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, trở nên vô cùng có cảm giác, thái tử Diêm yêu cậu ta, tôi cũng cảm thấy không có gì bất ngờ.”

“Tôn Tứ Hải không hổ là xuất thân từ nhiếp ảnh, ông ấy quay Đầu hoa và Bạch Nguyệt Quang rất đỉnh, thật sự là tình yêu tuyệt đẹp.”

Kim fan hôm nay như uống máu gà vậy, trực tiếp đưa hai trailer lên hot search.

Nổi nhất, tất nhiên chính là “Làm chồng của người”.

Kim fan và Nguyệt Quang fan âm thầm đọ sức, so đấu cướp bình luận hot nhất, bên ngoài thì hòa hợp, trong tối ai cũng không muốn để đối phương đoạt lấy bình luận hot nhất.

May là hòa nhau, nếu không đoán chừng sẽ xé nhau tan xác.

“Chị cảm thấy bộ phim “Làm chồng của người” này quay rất có cảm giác lãng mạn,” Lý Mỹ Lan nói với Thẩm Kim Đài: “Vốn chị chỉ cho là một phim thanh xuân có chủ đề tình yêu, nhưng gần đây chị phát hiện Tôn Tứ Hải rất có khả năng khống chế, quay rất mượt mà, không gian cho diễn viên phát huy cũng vô cùng nhiều, em diễn rất tốt, chúng ta phải dựa vào phim điện ảnh này để nhận giải thưởng.”

Không nói tới nam chính xuất sắc nhất, người mới xuất sắc nhất hẳn là phải được chứ?

Đối thủ cạnh tranh duy nhất có lẽ chính là Bạch Thanh Tuyền.

Chẳng qua loại phim hai nam chính này, nhất định phải ngang sức ngang tài mới dễ xem, cô cảm thấy Bạch Thanh Tuyền trong bộ phim này cũng rất nổi bật, kỹ năng diễn của Bạch Thanh Tuyền trong phim truyền hình cũng không gọi là tệ, đến trong ống kính điện ảnh, càng dễ nhận thấy, hắn không phải là xuất thân từ khoa ban nên mới có tài nghệ này, đây hoàn toàn là mâm cơm ông trời thưởng cho.”

Chẳng qua Lý Mỹ Lan cảm thấy nếu bàn luận về kỹ năng diễn, vẫn là Thẩm Kim Đài giỏi hơn, kỹ năng diễn của Bạch Thanh Tuyền chỉ rơi vào tương đối ổn, biểu hiện của Thẩm Kim Đài so với lúc quay đông cung có hơn chút đỉnh.

Ngũ quan của Thẩm Kim Đài không tinh xảo như Bạch Thanh Tuyền, nhưng khuôn mặt của cậu trời sinh đã thích hợp với màn ảnh lớn, lúc quay đặc tả rất đẹp mắt, rất có cảm giác, một tiếng khóc một tiếng cười một cái nhíu mày cũng rất có chất điện ảnh.

Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Kim Đài thật ra hơi hướng vào trong, diễn nội tâm xuất sắc hơn một chút, trời sinh thích hợp với màn ảnh lớn.

Lý Mỹ Lan cảm thấy nhân vật hai người bọn họ lựa chọn rất phù hợp, cảm xúc của Dư Nặc tương đối hướng ra ngoài hơn, cảnh khóc và cảnh bùng nổ nhiều hơn, rất thích hợp với Bạch Thanh Tuyền. Lạc Văn Thanh lại rất ít khi khóc, tình cảm thu vào bên trong, cảm xúc tất cả đều diễn tả dựa theo một vài biểu cảm nhỏ, rất kiềm chế, vừa hay phù hợp với Thẩm Kim Đài.

Hai người càng quay càng có cảm giác, đạo diễn để tất cả cảnh quay thân thiết và bùng nổ ở phía sau, xem ra là một quyết định vô cùng sáng suốt.

“Làm chồng của người” đã quay tới giờ, tất cả phân cảnh hút nước mắt đều đã tới, lần nào Bạch Thanh Tuyền đọc lời thoại với Thẩm Kim Đài cũng đều rơi lệ.

Lạc Văn Thanh tóc trắng sớm, năm trước có mắc một căn bệnh, bắt đầu mắc chứng quên đồ đạc, lúc còn trẻ mạnh mẽ như vậy, chung quy cũng không chống cự được sự tấn công của thời gian, nhưng tính cách của ông vẫn không thay đổi, đi bộ lúc nào cũng sống lưng thẳng tắp, dù thể lực không theo kịp lúc còn trẻ, ông sống trong nhà lúc nào cũng trọn vẹn như cũ. Vì không để cho Dư Nặc cảm thấy mệt mỏi một chút nào, sau khi về hưu năm 60 tuổi, ngày nào cũng trời chưa sáng đã bò dậy chạy bộ, ông có rất nhiều tật xấu, phải uống rất nhiều thuốc, vì uống nhiều thuốc mà ông luôn phải đặt báo thức điện thoại di động, chưa hề dừng uống một chút thuốc nào, nói muốn ở bên Dư Nặc thêm hai mươi năm nữa.

Hai mươi năm, đối với Lạc Văn Thanh mà nói, là quãng thời gian cuối cùng của ông, nhưng đối với Dư Nặc không già mà nói, cuộc đời vẫn còn quá dài.

Sau khi hắn chết, Dư Nặc sẽ như thế nào chính là vấn đề mà sau khi già Lạc Văn Thanh suy tính nhiều nhất.

Sau đó có một ngày, Dư Nặc phát hiện, Lạc Văn Thanh luôn làm chuyện trong nhà bỗng nhiên không làm nữa, tất cả bắt hắn phải làm.

Lạc Văn Thanh chuyên cần cả đời, đột nhiên buông tay không xía vào nữa.

Nên đổi ga nào, rác rưởi phải phân loại như thế nào, ống nước xảy ra vấn đề thì phải giải quyết ra sao, phải làm một món ăn như thế nào, tất cả những thứ nhỏ vặt mà ông có thể nghĩ tới, ông bắt đầu tay nắm tay mà dạy, liên tục nhắc nhở.

Ban đầu Dư Nặc rất kháng cự, Lạc Văn Thanh tâm địa sắt đá, vẫn không có hành động, bảo ban dạy dỗ hắn từng bước từng bước như cũ, thấy hắn không chịu học, bèn viết tất cả mọi thứ dán lên giấy tiện lợi.

Ông có rất nhiều chuyện phải lo, chuyện nào cũng cảm thấy lo lắng, ông sợ Dư Nặc ở một mình không làm được, giấy tiện lợi càng dán càng nhiều, cuối cùng không còn chỗ nào để dán nữa. Sau đó có một ngày, Dư Nặc rất cứng đầu cũng phải chủ động mở miệng hỏi ông, canh đầu cá đậu hũ phải làm như thế nào.

Sở trường nhất của Lạc Văn Thanh chính là canh đầu cá đậu hũ, làm ngon hơn tất cả cửa hàng.

Lạc Văn Thanh bắt đầu dạy hắn từ chỗ chọn cá, các loại cá khác nhau không có cùng chất dinh dưỡng, cá mua như thế nào, làm thế nào để cạo vảy cá, nấu thế nào, lúc nấu phải chú ý xem thả cái gì, trước sau như thế nào.

Dạy xong ông sẽ đi nghỉ ngơi ngay, Dư Nặc tự mình cầm thìa nếm thử một miếng canh cá bản thân làm, còn chưa ra mùi vị kia, nước mắt đã rơi vào trong nồi trước.

Tử vong bao phủ những năm mấy tập cuối cùng họ ở chung với nhau, Lạc Văn Thanh thỉnh thoảng còn giả bộ chết.

Giả chết, là do một lần ông nhìn thấy một phim hài nhật bản, đột nhiên lấy được linh cảm.

Cứ tiến hành theo thứ tự mà giả chết, suy nghĩ theo thói quen, đến lúc ông chết thật rồi, Dư Nặc cũng sẽ không còn quá tổn thương lòng. Ông thậm chí nói cho Dư Nặc, nếu phát hiện ông chết phải xử lý thi thể ông như thế nào, gọi điện thoại cho ai, cần những thủ tục gì, ông còn lén xem mộ địa cho bản thân.

Đối với cái này, Lạc Văn Thanh giải thích: “Anh đây không phải là đang luyện tập trước cho em sao. Ngày nào đó, nếu như anh đột nhiên chết, không còn thấy được nữa, luyện tập nhiều thêm một chút, nếu thật sự đến ngày đó, em cũng sẽ không còn quá khó khăn.”

Dư Nặc nghe vậy bỗng nhiên đạp thắng xe, xe dừng ở ven đường, hắn bèn ngồi khóc ở cái bàn bên cạnh, xem ra rất đau lòng.

Đau lòng như vậy cũng không phù hợp với tác phong trước sau như một của hắn, đến nỗi nhìn hắn khóc mạnh như vậy, Lạc Văn Thanh cũng hối hận.

Lạc Văn Thanh khẽ rũ mắt xuống, nói: “Em cứ như vậy thì sao được, làm sao anh yên tâm nổi.”

“Anh là người của em, chết cũng phải chết ở cạnh em.”Dư Nặc nói.

“Được, được.”Lạc Văn Thanh lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng Dư Nặc.

Nhưng cuối cùng Lạc Văn Thanh vẫn đi, ai cũng không thuyết phục được ai, Lạc Văn Thanh không muốn bản thân đã già rồi không thể động đậy, ăn uống vệ sinh đều phải để hắn phục vụ, cố chấp muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của bản thân, không muốn để Dư Nặc nhìn thấy mình chết không muốn tử biệt, chỉ chọn sinh ly.

Lần cuối cùng bỏ nhà ra đi, lúc muốn lên xe lửa, bị Dư Nặc chộp được.

Ở bên nhau cả đời, thật ra đối phương nghĩ gì hai bên đều hiểu. Dư Nặc không muốn bức bách ông nữa, nói: “Em để anh đi, em nhìn anh lần cuối thật kỹ, rồi em sẽ để anh đi.”

Sau khi già rồi, Lạc Văn Thanh bắt đầu không muốn chụp ảnh, trong nhà ngay cả một tấm ảnh của ông hiện nay cũng không có.

Lạc Văn Thanh đẩy mắt kính, miễn cưỡng cười một chút, ông già rồi, mặt mũi già nua, nhưng mắt vẫn sáng như vậy, giống hệt như lúc ban đầu hai người bọn họ gặp nhau.

Sao hắn không nhớ mắt Lạc Văn Thanh sáng như vậy.

Sau đó hắn phát hiện không phải mắt sáng mà là trong mắt có nước mắt.

Nước mắt chảy xuống theo nếp nhăn trên mặt ông. Ở bên nhau cả đời, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lạc Văn Thanh chảy nước mắt.

Hắn trong nháy mắt bị đau lòng đánh ngã, buông ông ra nói: “Anh đi đi.”

Lạc Văn Thanh lau mắt một chút, còng eo, dứt khoát kéo rương hành lý lên xe.

Xe lửa chạy đi, Dư Nặc mặc áo choàng dài của Lạc Văn Thanh, bước nhanh về phía cửa ra, gió lay động áo choàng dài của hắn, chẳng qua hắn không quay đầu lại.

Hắn tiễn đưa cha mẹ, cũng tiễn đưa người mình yêu. Tất cả những người hắn yêu, cuối cùng đều rời hắn mà đi.

“Cắt!”

Bạch Thanh Tuyền trực tiếp ngồi chồm hổm xuống đất khóc.

Lý Mỹ Lan ở bên cạnh xem cũng khóc, trong tổ phim có bầu không khí rất nặng nề.

Đây là một cảnh phim cực kỳ hao tốn tinh thần, nhưng điểm đặc biệt của bộ phim”Làm chồng của người” này chính là nó giải thích chuyện tình yêu tuần hoàn qua lại, cảnh nào quan trọng đều phải quay hai lần trở lên, phương pháp diễn không thể hoàn toàn giống nhau.

Kiếp thứ nhất, Dư Nặc không biết tương lai sẽ như thế nào, thậm chí đến kiếp thứ hai cho đến kiếp thứ n, Dư Nặc đã biết kết cục, Bạch Thanh Tuyền cần thể hiện sự khác biệt thông qua các chi tiết, trong khi đó, Thẩm Kim Đài phải hợp tác theo sự điều chỉnh của hắn. Quay đi quay lại như vậy, có cảm giác như Dư Nặc chuyển kiếp, trải qua chuyện này hết lần này đến lần khác. Nhất là lúc quay những cảnh đã biết trước tương lai, tình yêu nhỏ nhưng lại tràn đầy một loại dứt khoát kiêu hùng.

Lần cuối cùng quay cảnh này, Dư Nặc biết trước tương lai, đã nấu một bát canh đậu hủ đầu cá cho Lạc Văn Thanh trước khi ông rời đi.

“Thật là ngon.” Lạc Văn Thanh cất giọng khen ngợi.

Dư Nặc cúi thấp đầu, nói, “Không phải hương vị như anh làm.”

Lạc Văn Thanh không nói gì, chỉ là trước khi đi lại hầm một nồi canh đầu cá đậu phụ cho hắn.

Dư Nặc từ nhà ga trở về, không biết Lạc Văn Thanh nấu canh cho mình, sau hai ngày mơ màng trĩu nặng, mới nhớ phải ăn cơm, mở nồi ra thì thấy món canh mà Lạc Văn Thanh nấu cho mình cuối cùng đã bị thiu.

“Cắt!”

Bạch Thanh Tuyền đặt hai tay ở trên bàn phòng bếp, trên mặt đầy nước mắt đỏ ửng.

Thẩm Kim Đài đến an ủi hắn, hắn ôm Thẩm Kim Đài khóc rất lâu, hắn thậm chí còn không nhịn được hôn lên mặt cậu, hôn xong lại ôm lấy cậu, nước mắt nước mũi cũng cọ vào cổ Thẩm Kim Đài.

Như thể cậu là báu vật mà cho dù có đau khổ bao đời hắn cũng sẽ không buông bỏ.

Bây giờ, không có Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài, chỉ có Dư Nặc và Lạc Văn Thanh.

Làm sao có thể không xúc động.

“Được, được.” Biên kịch Tống Sâm Sâm ngồi sau đạo diễn nói.

“Hy vọng giám đốc Diêm sẽ không đánh tôi.” Tôn Tứ Hải nói.

Nghe vậy, Tống Sâm Sâm mỉm cười, lông mày và đôi mắt sắc nét và trở nên dịu dàng hơn, hắn ta đứng dậy, đi về phía Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền.