Tình Đế Vương

Chương 13: Đại Kết Cục




Lão đạo yêu ngẩng đầu, con ngươi xanh xám chợt loé lên vài tia khiếp sợ, sắc mặt lúc này đã chuyển thành trắng xanh, không một chút máu. Lão run rẩy lùi về phía sau, miệng lắp bắp không ngừng: "Tiên...tiên tử tha mạng! Tiên tử tha mạng! Lão phu...không không...tiểu yêu biết sai! Tiểu yêu biết sai! Cầu xin tiên tử tha mạng!"

Hồng Hoa tiên tử bước tới một chút, nhánh hoa hồng nhẹ nhàng tựa vào cánh tay tỏa ra hương thơm ngào ngạt: "Cầu xin ta cũng vô dụng. Dù hôm nay ta tha cho ngươi một mạng thì ngươi cũng không tránh thoát được điện lôi đâu!"

Lão đạo yêu run rẩy nhìn lên, bầu trời không biết từ lúc nào đã bị mây đen che phủ, trong tầng mây đó ẩn hiện bóng người vận giáp sắt vàng, trên tay ôm một bộ búa cửu thiên óng ánh, đôi mày sậm ung dung nhìn xuống như chờ cơ hội ra tay. Lão đạo yêu thấy vậy càng xin xỏ lợi hại hơn: "Cầu xin tiên tử! Cầu xin tiên tử! Tha mạng! Tha mạng!"

Hồng Hoa tiên không nói một lời, nàng khẽ nhấc cánh tay, một tia hồng quang loé lên tước lấy nội đan của lão. Mất đi nội đan, lão đạo yêu khó có thể chống đỡ được hình người, lão thống khổ vặn vẹo thân mình dường như sắp hiện ra nguyên hình cổ thụ. Đúng lúc này, Triệu Quân Bằng bỗng dưng giơ trường kiếm Quân Lăng. Không ai nhìn thấy y ra tay thế nào mà bên tai chỉ nghe một thanh âm vù vù xé gió, lúc nhìn lại chỉ thấy lão đạo yêu bị kiếm khí chém thành hai khúc tách rời nhau, máu văng tung toé, sau một lúc co giật cuối cùng hoá thành tro bụi, không một chút dấu vết.

Lôi Công ở trên áng mây đen nhìn thấy một màn này cũng không còn bày ra tư thế xem kịch vui nữa, sắc mặt hắn hơi xanh, trong bụng thầm mặc niệm: "Thần Quân có hạ phàm thì vẫn là Thần Quân nha...thiệt không nên đắc tội, không nên đắc tội!" Nghĩ vậy, hắn ôm quyền hướng Hồng Hoa tiên cùng Triệu Quân Bằng chào một tiếng rồi nhanh chóng cụp đuôi chạy mất. Hắn mới không muốn bị Thần Quân giận lây đâu!

Hồng Hoa tiên tử không biết vì sao lại ngẩng người, đến lúc bên tai nghe được một câu oán giận gần như gầm thét thì mới giật mình tỉnh lại.

"Các người là tiên sao? Nếu thật sự là tiên nhân tại sao lúc Chỉ Nhi sắp chết các người lại không xuất hiện cứu nàng? Chỉ Nhi..."

Triệu Quân Bằng ném Quân Lăng kiếm xuống đất, cả người nửa quỳ bên xác Triệu Chỉ Nhi. Xác chết đã có phần lạnh lẽo nhưng y vẫn không ngại, cánh tay run rẩy vươn ra đem nàng ôm chặt vào lòng như muốn dùng thân nhiệt của chính mình để sưởi ấm thân thể lạnh như băng.

Nhưng bất kể y có ôm chặt như thế nào đi nữa thì thân thể kia cũng không đượm được một chút hơi ấm nào.

Vẫn vô cùng lạnh lẽo.....

Hồng Hoa tiên tử cảm giác được khoé mắt mình cay cay, đôi môi xinh đẹp khẽ run lên như muốn đáp lại lời y.

Thế nhưng...

Nàng nên trả lời y thế nào đây? Nên nói duyên phận giữa hai người đã đến hồi kết thúc hay nên nói thiên ý khó dò?

Một khắc kia khi dấn thân vào trong nguy hiểm, nàng cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy. Nàng chỉ biết...nghĩa phụ của nàng nhất định phải sống tốt! Thế nhưng nàng vô tình quên mất một điều - Triệu Chỉ Nhi chính là tất cả của y. Lúc ban đầu nàng tặng chính mình đến báo ân cũng vì muốn mang đến cho y một khoảng trời hạnh phúc, để cho một con người bị tình thân làm cho lạnh lẽo như y được cảm nhận ấm áp của tình người.

Có nàng ở bên cạnh, y mới có gan bỏ đi nét cười trêu cợt thay vào đó là một nụ cười tuỳ ý, tự nhiên. Có nàng ở bên cạnh, y mới có gan dở xuống lớp phòng bị đầy gai góc, trở về làm một con người bình thường, biết vui biết giận....

Mất nàng, cũng đồng nghĩa y hoàn toàn mất đi tất cả... Kể từ giờ, y sẽ không chấp nhận mở lòng với bất kỳ ai nữa...

Dưới tấm mạng che màu hồng phấn, hai hàng châu ngọc lặng lẽ rơi xuống, đây là lần đầu tiên trong ngàn năm qua nàng vì một con người không duyên mà rơi lệ.

"Duyên trần đã dứt, minh quân hà tất còn lưu luyến?" Hồng Hoa tiên cố nén tâm tình, thanh giọng vang lên không khỏi có chút run rẩy.

Triệu Quân Bằng đờ đẫn đáp lại: "Kiếp này duyên phận giữa hai người chúng ta thật sự quá ngắn ngủi.... Nếu được có kiếp sau...."

Nếu được có kiếp sau, xin nguyện cùng nhau nắm tay đến bạch đầu giai lão.

Cả hai người đều có chung một ước nguyện. Nhưng chỉ có một mình nàng biết, nàng và y mãi mãi cũng không thể nắm tay đến bạc đầu.

"Người đã chết, nên để cho nàng được yên nghỉ đi thôi!"

"Không! Nàng không chết!...." Nàng mãi mãi là giọt máu ở đầu quả tim này của ta.

Triệu Quân Bằng cụp mắt nhìn dung nhan tuyệt thế, lúc này đây đôi mắt ấy nhắm nghiền dường như đang say ngủ. Chỉ là...y vĩnh viễn cũng không thể gọi nàng dậy được nữa rồi....

Chỉ Nhi trời sáng rồi! Ngủ nữa sẽ quá giờ cơm!

Hmmm, nghĩa phụ con còn muốn ngủ mà....

Nếu dậy trễ bụng đói thì phải làm sao đây?

Không sao, nghĩa phụ ăn dùm con là được...

Này...

"Chỉ Nhi..." Bàn tay run rẩy nâng lên, những ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng mơn trớn lau đi vết máu vươn trên khuôn mặt nhỏ nhắn - "Chỉ Nhi của ta vẫn là xinh đẹp nhất..."

Chỉ Nhi của ta thật sự rất xinh đẹp! Nhất định sau này ta sẽ tìm cho con một phu quân xứng đáng!

Nghĩa phụ, con không muốn lấy! Cho dù con đồng ý thì chưa chắc người ta sẽ chấp nhận một phế vật không đi đứng được như con....

Nói bậy! Ai dám nói Chỉ Nhi là phế vật? Nghĩa phụ cam đoan sẽ băm hắn thành vạn mảnh! Chỉ Nhi là hòn ngọc quý trên tay ta, nếu hắn không cần thì vẫn còn người khác tốt hơn hắn! Không phải sợ! Ta nhất định sẽ tìm cho con một phu quân như ý!

...

Đến tận khi nàng bỏ y mà đi, Triệu Quân Bằng ngẫm lại cảm thấy trên đời này thật sự không tìm ra một người xứng đáng với nàng. Mà cho dù có tìm được thì y cũng thấy vô cùng chướng mắt! Phi thường chướng mắt! Vì thế y cố tìm ra ở người đó một khuyết điểm và cho rằng hắn 'không đủ tiêu chuẩn' cuối cùng đem hắn tống đi thật xa.

Thật tốt quá! Cuối cùng ta cũng không cần phải tìm nam nhân khác cho nàng nữa!

Yên lặng nhìn nàng một lúc, khoé môi cứng nhắc chậm rãi cong lên, y vòng tay bế thân xác cứng lạnh đi về trúc viên. Từng bước chân nện xuống nền đất tựa như đá nặng ngàn cân mà cũng hung hăng nện vào đáy lòng của những người có mặt.

Ngón tay khẽ động, một viên ngọc trong suốt được Hồng Hoa tiên tử thu hồi từ bàn tay vẫn còn nắm chặt của thân xác Triệu Chỉ Nhi. Đó chính là giọt nước mắt của Triệu Quân Bằng. Là thứ duy nhất phát ra hơi ấm trên thân thể của nàng mà không người nào phát hiện. Hồng Hoa tiên yên lặng siết chặt viên ngọc quý trong tay, chậm rãi cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến.

Khinh Phàm thẫn thờ trong giây lát rồi cũng rẽ hướng vực thẳm mà đi.

Hắn phải tìm Phong Nhi của hắn.

Gió núi xào xạc, cành lá xác xơ, mùi máu tanh vây vẩn, xung quanh chỉ còn lại một người.

Hồng Hoa tiên tử vô cùng ghét bỏ, nàng phẩy tay, một luồng gió nhẹ khẽ lướt qua mang theo hương hoa ngào ngạt làm xua đi luồng không khí vẩn đục.

Hồng Hoa tiên lặng yên tháo xuống mạng che mặt, ngón tay thon dài nhẹ lướt qua lau đi hàng nước mắt châu ngọc.

"Hồ Tiên Nhi!"

Một luồng khói trắng bốc lên, nữ tử vận y phục trắng muốt dần dần xuất hiện, nàng quỳ trên đất hành lễ: "Tiểu yêu bái kiến tiên cô!"

"Đứng lên đi!"

"Tạ ơn tiên cô." Hồ Tiên Nhi vén váy đứng dậy, nhúm lông trắng trên đầu phất phơ qua lại trong gió, gương mặt yêu mị ánh lên nét cười nhưng không quá lộ liễu...nàng cũng biết thời khắc này thật không thích hợp để cười!

"Cái này cho ngươi!"

Hồ Tiên Nhi hai tay đón lấy viên châu ánh lên sắc vàng nhợt nhạt, trong mắt kinh hỷ có thể thấy được rõ ràng: "Đây là nội đan của thụ yêu? Tiên cô thật sự cho ta sao?"

Hồng Hoa tiên đơn giản gật đầu, một lúc sau lại nói: "Ngươi ở lại đây luyện hoá nó rồi hấp thụ, cứ chậm rãi mà tu luyện, tuyệt đối không được xuống mưu hại nhân gian. Bằng không ta sẽ là người đầu tiên thu phục ngươi." - Nàng hơi cụp mắt che giấu dáng vẻ bi thương: "Ngươi biết, Tiên Nhi, ta không muốn thu phục ngươi!"

Hồ Tiên Nhi nghe vậy tức khắc quỳ sụp xuống dập đầu: "Tiên Nhi tạ ơn chỉ điểm của tiên cô. Nguyện chưa tu thành chính quả thì không rời khỏi núi!"

"Tốt lắm!" Để lại một câu lơ lửng trên không trung, lúc Hồ Tiên Nhi ngẩng lên lần nữa đã không thấy bóng người nơi đâu. Tiểu hồ ly nắm chặt nội đan, hưng trí bừng bừng mà ẩn sâu vào núi tu luyện.

Ngoài rìa núi vẫn còn cái giá gỗ trông như hình cán cân xiêu vẹo, Khinh Phàm lửng thửng bước đi hệt như một cái xác vô hồn, trong miệng lẩm bẩm đúng một câu duy nhất.

"Phong Nhi ta đến tìm ngươi!"

Mắt thấy chỉ còn một bước nữa Khinh Phàm sẽ rơi xuống, Du Cẩn Phong nấp ở phía sau gấp đến độ không kịp hét lên đã lao ra ôm chầm lấy hắn kéo ngược trở về. Hoàn hảo, cả hai đều ngã trên mặt đất. Có điều sau khi cùng nhau lăn mấy vòng, Du Cẩn Phong mới phát hiện họ dừng lại ở một tư thế bị Khinh Phàm áp đảo, hơn nữa gã bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình như muốn nổi lửa...gã đột nhiên không biết phải làm sao.

Người phía trên bỗng dưng đưa đôi tay đầy bùn đất xoa nắn gương mặt phấn trắng mịn màng của gã, đôi môi khô khốc mấp máy những tiếng thì thào: "Là ảo giác của ta sao? Phong Nhi...thì ra ta nhớ ngươi đến như vậy..."

Du Cẩn Phong cắn cắn môi, gã cảm giác tim mình thắt nghẹt: "Ảo giác cái tên khốn kiếp nhà ngươi! Ảo giác cái tên ngốc nghếch nhà ngươi! Ảo giác cái tên đầu gỗ nhà ngươi! Ảo giác cái tên....cái tên...hu hu ta còn chưa có chết! Ngươi có gan chết trước ta xem!" Nói một hơi không nhịn được tim đau như thế, gã liền khóc oà lên như một tiểu hài tử. Bao nhiêu uất ức mấy ngày vừa qua cũng đều bị gã khóc trôi hết thảy.

Khinh Phàm từ trong khiếp sợ bừng tỉnh dậy, hắn phát hiện hắn không có nằm mơ! Mất một lúc mới dỗ được tiểu nhân gia nín khóc, hắn mới biết hoá ra Phong Nhi nhà hắn mạng lại lớn đến vậy, được một con yêu hồ tốt bụng cứu lên. Con yêu hồ đó thật không sai, chính là tiểu yêu Hồ Tiên Nhi theo bên cạnh Hồng Hoa tiên tử.

***

Hồng Thanh năm thứ chín, minh quân họ Triệu tên huý Quân Bằng, hiệu Đồng Thanh sinh bệnh băng hà. Thọ bốn mươi tuổi. Đồng Thanh đế sinh thời không thê không tử, trước lúc chết y viết một tờ di chiếu truyền ngôi lại cho đường huynh của mình là Triệu Khinh Phàm. Di thể an táng trên đỉnh Vô Ngã Sơn. Sau khi tân đế đăng cơ, ngọn núi này được đổi tên thành Vọng Tiên Sơn theo di mệnh của tiên đế. Cho đến thời điểm hiện tại, người ta cũng không thể nào biết được vì sao tiên đế trước đây rất ghét tiên nhân nhưng lại đổi tên ngọn núi này thành Vọng Tiên Sơn.

Khúc mắc này có lẽ phải chôn theo người đã khuất vào sâu trong tầng đất lạnh.

Hồng Thanh năm thứ mười, tân đế đăng cơ lấy hiệu là Quân Chỉ. Cũng như tiên đế, Quân Chỉ đế đến cuối đời vẫn không lập hậu cung, bên gối chỉ có duy nhất một người nam hậu.

Quân Chỉ đế trị vì được hai mươi năm cuối cùng tạ thế, Cẩn Phong nam hậu nghĩa nặng tình sâu liền tự vẫn đi theo. Chiếu thư để lại phong cho nhi tử nhỏ nhất của Triệu Phong tướng quân năm xưa tiếp tục vì Triệu gia kế thừa vương vị.

***

Đế cung Cửu Trùng Thiên

Năm nay vừa đúng là hội bàn đào trăm năm một lần.

Muốn hỏi chúng tiên cảm thấy hào hứng gì nhất hẳn là nhiều người sẽ đồng thanh nói: "Ha ha ngươi không biết đâu, nghe nói năm nay vị tôn thần gia gia cao ngạo ngụ trên thập tam thiên sẽ đến dự hội bàn đào đấy! Gì? Ngươi không biết ngài? Ây cái gì có thể không biết chứ không thể không biết ngài nha! Nếu không ngươi chẳng may đắc tội ngài thì ngay cả Ngọc Đế cũng không cứu được! Ngài chính là vị chiến thần duy nhất còn sót lại trong trận đại chiến thần - ma năm vạn năm trước! Ngài rất lợi hại nha! Ngay cả Ngọc Đế cũng phải nể mặt ngài bảy phần! Còn nữa tính khí ngài rất không tốt! Phi thường không tốt! Ầy, nếu ngươi gặp được ngài nhất định phải trốn thật nhanh tránh đắc tội vị tôn thần đó!"

Nói đến Truy Long Thần Quân, bất kỳ ai cũng có thể thao thao bất tuyệt: nào là dung mạo ngời ngời, nào là danh tiếng lẫy lừng, nào là chiến công hiển hách, đặc biệt là phải nhắc đến tính khí của vị tôn thần ấy. Nghĩ đến thật sự khiến người ta phải rùng mình khiếp sợ....

Năm nay vì có ''thừa'' thêm một vị tôn thần ngồi trên bệ cao mà chúng tiên ai nấy vô cùng khép nép, đến cả Ngọc Đế cùng Tây Vương Mẫu cũng không nhịn được mà thầm run lẩy bẩy bởi gương mặt kia dù có phi thường tuấn lãng như mây họa nước tô nhưng lúc này lại vô cùng khủng bố!

Truy Long Thần Quân lười biếng tựa trên ghế ngọc của mình, trên tay cầm một cái chén bạch ngọc lưu ly, nhưng dường như y không chú tâm uống rượu mà lại lơ đãng liếc nhìn chúng tiên, dọa cho bọn họ run lên cầm cập.... Trong đầu thầm ngẫm không biết ở đâu lại đắc tội vị tôn thần hiếu chiến này nữa!

Xác định người muốn tìm không lẫn trong chúng tiên, đôi mắt phượng sáng trong hơi đượm một chút sương mù....

Y xoay người đối diện với Ngọc Đế - rõ ràng sợ hãi nhưng lại trấn tĩnh kia, thanh âm lạnh nhạt hỏi: "Trên thiên đình có tiên nhân nào có nguyên hình là hoa hồng hay không?"

Truy Long Thần Quân đột nhiên hỏi việc này khiến tiên đế dựng tóc gáy, hắn lắp bắp trả lời: "Không...không có...ngài...có thể đến Tàm Vân Động tìm Ti Vân..."

Lời chưa dứt đã không thấy người đâu nữa. Ngọc Đế cùng chúng tiên đua nhau thở phào nhẹ nhõm.

Ngọc Đế liếc Tây Vương Mẫu oán giận: "Tên này vì sao trải nghiệm nhân gian trở về lại không tốt tính lên được chút nào ngược lại càng khủng bố hơn trước thế!"

Tây Vương Mẫu vuốt vuốt ngực bình ổn con tim nhỏ bé: "Thiếp cũng...cũng không biết nữa!"

***

Tàm Vân Động.

Hồng Hoa tiên tử vừa tìm đến được hai cây nhân sâm để trả ''phí'' dệt áo Thiên Tàm Ti, lúc quay người đi ra không cẩn thận đụng phải một người. Bởi vì y cao hơn nàng một cái đầu nên khi nàng đụng phải liền giống như nhào vào lòng người ta vậy. Hồng Hoa tiên cảm thấy xấu hổ muốn lui ra chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến một giọng cười trầm ấm quen thuộc.

"Tìm được rồi! Quả nhiên, lúc tìm được lại không mất chút sức nào!"

Hồng Hoa tiên theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu ấy, quả tim bất giác ngừng đập, nàng càng muốn giãy ra lợi hại hơn.

"Thần... Thần Quân...tiểu...tiểu tiên đã mạo phạm!"

Truy Long Thần Quân là loại người dễ dàng buông tha như vậy sao? Nàng càng muốn giãy y càng không cho nàng cơ hội, y bá đạo giữ chặt lấy nàng như muốn đem nàng khảm sâu vào trong ngực, để nàng khỏi phải chạy lung tung.

"Chỉ Nhi, mấy năm không gặp, nàng đã quên nghĩa phụ rồi sao?" Y thấp giọng cười, ngữ điệu như có như không mà trách cứ.

Thân thể nàng bất giác cứng đờ: "Thần Quân nhận nhầm người rồi. Tiểu tiên sao có thể là người quen của ngài?"

"Vậy sao? Bổn Thần Quân lại không cảm thấy như vậy!"

"Thần Quân xin buông tay!"

"Không được! Nếu ta buông ra, Chỉ Nhi của ta lại chạy mất thì biết làm sao?"

"Ta đã nói ngài nhận lầm người!"

"Nàng là ta nuôi lớn chẳng lẽ ta không nhận ra được sao?"

Nàng quả thật cho y là đứa trẻ lên ba sao?

"Núi Vô Ngã dốc đứng, một cái thúng thì làm sao có thể bị hút ngược lên mà không lật úp? Hương hoa hồng trên người nàng cùng với mùi hương của Hồng Hoa tiên tử ngày đó là cùng một loại, hơn nữa...giọng nói này...thường gọi ta nghĩa phụ nghĩa phụ....thử hỏi ta làm sao có thể quên cho được?"

"Ngài...." Khoé mắt Hồng Hoa tiên hoen đỏ, nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của y.

Truy Long Thần Quân cả lòng mềm nhũn đem nàng ôm chặt, bàn tay thon đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng.

"Chỉ Nhi...cô nương có phúc khí nhất trên đời...lần này để ta tìm được nàng, ta sẽ không để nàng vụt mất khỏi ta một lần nữa."

Hồng Hoa tiên bất giác vòng cánh tay ôm lấy thắt lưng y, đầu vùi sâu vào trong lồng ngực ấm áp mà khóc lên từng tiếng nức nở.

"Chỉ Nhi ngoan, đừng khóc nữa. Chúng ta trở lại đỉnh Vô Ngã có được không?"

Hồng Hoa tiên quệt nước mắt nước mũi, vô cùng ngơ ngác mà gật đầu....

Đây liệu có phải là vị thần quân cao ngạo đe dọa tập thể thiên đình hay không? Vì sao nàng không cảm giác được? Cảm giác này...nàng thật sự không hề mơ đó chứ?

"Không phải nằm mơ đâu!"

Truy Long Thần Quân bên cạnh trêu đùa một câu, cánh tay rắn chắc ôm nàng nhảy lên đụn mây trắng. Bóng dáng hai người khuất dần trong sương khói mù mịt.

***

Thật lâu sau Hồng Hoa tiên không nhịn được mới hỏi: "Vì sao ngài lại mặc chiếc áo này? Nó vẫn còn dang dở! Hơn nữa...hay là để ta thêu hoàn chỉnh.."

"Không cần, ta muốn lưu lại để làm kỷ niệm. Một con rồng bạc thêu dở dang...nhưng ta thật sự rất trân trọng. Bởi vì đó là quà mà Chỉ Nhi tặng cho ta." Nói xong liền cúi người phủ lên môi nàng một nụ hôn....

Cho tới giờ phút này y mới cảm nhận sâu sắc rằng tại sao y cảm thấy không vừa mắt những người đủ ''tiêu chuẩn'' để trở thành phu quân của nàng.

Bởi vì trên thế gian này không có bất kỳ ai xứng với nàng hơn chính bản thân y.

TOÀN VĂN HOÀN