Tĩnh Dậy Tôi Mang Thai Con Của Cương Thi

Chương 4






Nhà họ Trương không có quan hệ gì với Trương thiên sư Trương Đạo Lăng.

Nhà họ Trương bọn họ là nông dân thuần túy, nhưng duyên phận trùng hợp, có được hai cuốn sách <<Toàn Bộ Giáo Pháp>> và <<Tàng Phong>>, đều là bản không trọn vẹn, cuốn đầu là bùa chú, cuốn sau là đoán vị trí phong thủy.

chapter content



Cái này gọi là bản thiếu

Sau này vào trong tay Trương Tam Liên.

Trương Tam Liên có thiên phú rất cao, không những hiểu thấu đáo bản thiếu còn có thể ngộ ra một vài thứ trong đó, dần dần truyền ra danh tiếng, bằng không năm đó sẽ không có người cố ý dùng phép khích tướng lừa Trương Lục Đoạn xuống mộ, vốn họ muốn mời Trương Tam Liên, nhưng Trương Tam Liên tính cách chính trực, sẽ không làm những hành vi trộm gà bắt chó, Trương Lục Đoạn bất đồng, năm đó Trương Lục Đoạn tuổi trẻ tràn đầy hăng hái, lại sống dưới tên tuổi của Trương Tam Liên, muốn cố gắng thoát khỏi cái bóng của anh cả chứng minh bản thân cũng rất tài giỏi.

Trương Lục Đạo học đoán vị trí phong thủy khá tốt, lại gấp gáp muốn có tên tuổi, hành động vài vụ, thật sự tạo ra chút danh tiếng trên sự nghiệp trộm mộ, được mọi người gọi một tiếng Lục gia. Sau này bị người tâng bốc lâng lâng, trở về muốn chứng minh thực lực trước mặt Trương Tam Liên, kết quả bị Trương Tam Liên quật cho một trận, răn dạy sau này không được phép xuống mộ nữa, hai anh em coi như ồn ào trở mặt.

Sau này Trương Lục Đoạn bởi vì công việc nên rời khỏi con đường này, không xuống mộ nữa. Nhưng Trương Tam Liên vì xem tướng xem phong thủy tổ trạch vẽ bùa cho người ta danh tiếng ngày truyền càng xa, về sau, truyền thành hậu nhân của Trương thiên sư Trương Đạo Lăng.

"Nói như vậy, ông già kia là Trương Lục Đoạn?" Trong phòng người đàn ông trung niên gầy đét hỏi đại ca cầm đầu.

Người cầm đầu làm trong nghề này đã lâu, nhưng chưa từng gặp Trương Lục Đoạn, chẳng qua trước đây cũng từng nghe kể về chuyện của anh em nhà họ Trương, nhớ lại lúc chiều bị đuổi ra khỏi cửa, con trai lớn của Trương Tam Liên gọi ông già kia là chú nhỏ vậy chắc hẳn không thể nào sai được.

Thế là gật đầu, nói: "Tính tình Trương Tam Liên rất tệ, không muốn gặp những người làm chuyện đen tối như chúng ta."

"Ý của đại ca là?"

Trong phòng thằng ba nhịn không được nóng nảy vỗ bàn: "Trực tiếp bắt cóc, dám không nghe lời cứ thử xem."

Vốn ý của đại ca cầm đầu là vậy, nghe thế hài lòng gật đầu: "Bây giờ ra tay, cẩn thận đừng kinh động đến Trương Tam Liên."

Thằng ba thoáng cái trở nên vui vẻ, gã sớm đã chướng mắt ông già kia, lần này nếu không nghe lời, vừa hay mượn cơ hội đấm hai đấm.

Có lẽ lão đại hiểu rõ tính tình thằng ba, không yên tâm bảo thằng bốn thằng năm đi chung. Gã nói với thằng hai:"Thu dọn đồ, lái xe đi luôn."

"Đại ca, sát vách--"

Lão đại biết thằng hai lo lắng cái gì, cười không để ý: "Đã vào trong đó, đồ chỉ thuộc về năm anh em chúng ta." Chỉ sát vách: "Không ai biết nó đến từ đâu, thân thủ dù tốt, còn có thể chắn được súng? Lần này chúng ta xuống dưới, phải thả mồi, thăm dò đường, mày nói cho đám thằng ba, sau khi xuống dưới chú ý một chút."

Thằng hai cười lộ ra hàm răng vàng khè, trong mắt lóe lên tia tham lam.

Lần này đi trộm ngôi mộ thời Hán, nếu để người ngoài chiếm hời đương nhiên trong lòng gã sẽ không bằng lòng, hóa ra đại ca cũng có chủ ý như thế.

Lão đại tự mình đi gõ cửa phòng sát vách, trên mặt trưng ra nụ cười hiền lành: "Kế hoạch tạm thời có biến, chúng tao phải đi rồi."

Ly Thù nhìn người đến, ánh mắt lóe qua tia lạnh lẽo, gật đầu.

Trương Khâu đang cắn hồ lô ngào đường đặt biệt chua trong mơ, cắn xuống một miếng chua đến độ răng cậu đau hết cả lên, phải bụm mặt lại, ậm ừ nói một tiếng đau.

Có thứ gì đó lạnh thấu xương chọc xuống gò má cậu, Trương Khâu rùng mình, cảm xúc rất quen thuộc, thoáng cái tỉnh cả ngủ, đập vào trong mắt cậu là gương mặt phóng to hoàn mỹ, Trương Khâu theo bản năng lui về sau, bịch một tiếng, đầu đập vào nóc xe.

Lúc này mới phát hiện cậu đang ngồi trên xe, hơn nữa xe này còn đang lắc lư chạy, hình như đang đi trên đường núi, cực kì chòng chành.

Không đúng nhá! Cậu rõ ràng đang ngủ với ba cậu ở nhà bác cả, nghe ba cậu lảm nhảm rồi chìm vào giấc ngủ, sao chớp mắt đã trên xe rồi.

Trương Khâu vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo, không rõ hiện trạng lúc này, nhưng cũng phát hiện ra vấn đề, cậu lặng lẽ quan sát xung quanh, vừa vặn đối diện với đôi mắt kia, người đàn ông tóc dài, không biết có phải ảo giác hay không, thế mà nhìn thấy ý cười hàm chứa trong đôi mắt ấy.

"...Đầu mày chứa cứt hả? Chút chuyện thế này cũng làm không xong, bảo mày bắt cóc Trương Lục Đoạn, mày xem mày làm cái gì!"

Trên ghế xe đằng trước có người đang hổn hển mắng người. Thoáng cái Trương Khâu đã nhận ra đó là lão đại trong nhóm năm người kia, mới gặp vào chiều qua.

Thằng ba thở hổn hển, trán nổi gân xanh, thằng tư ngồi bên cạnh hòa giải: "Đại ca cái này không thể trách tụi em, ai biết lòng cảnh giác của ông già kia mạnh như vậy. Tình huống khi đó lại gấp gáp, ông già kia ra tay với tụi em, chúng em sợ kinh động đến cha con Trương Tam Liên, hết cách chỉ đành khiêng nó về, ai bảo thằng nhãi này ngủ như heo, nhưng tụi em có để lại lời nhắn, có thằng nhãi này trong tay, không sợ Trương Tam Liên không đến."

"Bỏ đi bỏ đi, dù sao cũng đã trở mặt." Thằng hai ngồi bên cạnh hòa giải.

Lão đại tức đến mức mặt xanh lè, nhưng như lời thằng hai nói, hai bên đã trở mặt, còn may Trương Tam Liên không làm nghề này, cũng không sợ đối phương sau này quấy rối con đường tiền tài của họ.

Trương Khâu ngồi hàng ghế sau coi như nghe hiểu rõ, đầu tiên ở trong lòng mắng một trận người đàn ông vừa rồi nói cậu ngủ như heo, cả nhà mày mới là heo! Tối qua bác cả đã đồng ý hợp tác với nhóm người này, chỉ là lúc đó anh họ từ chối quá dứt khoát không lưu lại phương thức liên lạc, nghĩ ngày mai đi nghe ngóng tin tức, không ngờ đám người này nhịn không được buổi tối mò đến trong sân.

Thế nhưng họ lại muốn bắt cóc ba cậu bộ có bệnh hả trời!

Thằng năm quay đầu lại phát hiện Trương Khâu đã tỉnh, gọi một tiếng: "Lão đại người đã tỉnh." Rồi hung dữ tàn nhẫn nói với Trương Khâu: "Cu con đừng có nghĩ cách chạy, bằng không tao cho mày đẹp mặt."

Lão đại không có hứng thú với Trương Khâu, hờ hững nói: "Tụi mày trông chừng người cho kĩ."

Xe là loại xe van, thằng tư lái xe, lão đại ngồi ghế phụ, chính giữa là thằng ba thằng tư thằng năm. Trương Khâu phân tích ghi nhớ rõ thân phận mấy người này trong lòng, trên mặt bình thản, người đàn ông tóc dài ngồi bên cạnh cậu tên Ly Thù, một bên khác chất mấy cái vali đen.

Trương Khâu luôn cảm thấy người đàn ông lạc quẻ với đội ngũ năm người này, không giống người chung đường, rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt còn bị dọa sợ hết hồn, nhưng lúc này, xe đầy người, cậu lại cảm thấy đối phương không giống người xấu.

Xe lúc lên lúc xuống, lắc lư chông chềnh, không cần xem cũng biết đang đi đường núi.

"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Trương Khâu nhỏ giọng hỏi.

Thằng nằm đằng trước như đang uy hiếp ho một tiếng, hiển nhiên Trương Khâu tự nhận nhỏ tiếng không ai nghe thấy vẫn bị nghe thấy, dù sao trong xe không có người nói chuyện, rất yên tĩnh.

Trương Khâu trong lòng nghĩ ho con khỉ, thấy người đàn ông tóc dài bên cạnh giơ tay lên xem đồng hồ: "6 tiếng." Nói xong còn liếc nhìn cậu, ánh mắt rất ngay thẳng.

Nhưng Trương Khâu lại nghĩ mình ngủ như heo, mặt đỏ lên, bị người xa lạ bắt cóc lắc lư loạn xà ngầu như vậy, lại có thể ngủ thẳng một giấc 6 tiếng, làm gì còn có ai như vậy nữa.

Cậu chậm rãi xoay mặt qua, vẻ mặt nghiêm túc xem như chuyện ngủ 6 tiếng rất bình thường chẳng sao cả, nói khoác không biết ngại: "Tui còn nhỏ, ngủ nhiều mới cao được."

Nghe thấy bên tai vang lên tiếng ừ, thanh âm lành lạnh, nhưng chui vào trong tai Trương Khâu, giống như một ngọn lửa có thể đốt cậu đỏ rực từ trong ra ngoài.

Xe lắc lư dữ dội, một giây trước Trương Khâu còn đang duy trì hình tượng của mình, không bao lâu đã bị lắc đến mặt tái nhợt muốn ói: "Dừng xe! Dừng xe!"

"Thằng nhãi con mày làm gì!" Thằng ba mắng chửi, gã hôm nay bị chửi, còn bị ông già kia đấm một đấm, tuy sau đó bị thằng năm đánh một gậy báo thù cho gã, nhưng tâm tình vẫn rất tệ, lúc này giận cá chém thớt lên người Trương Khâu: "Gọi gì mà gọi!"

Nói xong đứng lên đưa tay ra muốn đánh lên đầu Trương Khâu, bị Ly Thù ngăn lại, đôi mắt lạnh băng nhìn đối phương, thanh âm lạnh lùng nói: "Ngừng xe."

Thằng tư nhìn ghế phụ, trong mắt lão đại không còn kiên nhẫn, nhưng nhớ lại lần đi trộm mộ nguy hiểm lần trước và thân thủ của đối phương, bèn gật đầu.

Xe thắng gấp, Trương Khâu theo quan tính nhào ra ngoài, bị người đằng sau xách về như xách gà con, nhưng dường như chỗ ngã ngồi không đúng lắm.

Rắn chắc, rất lạnh.

Trương Khâu rùng mình, đầu còn chưa nghĩ ra, trong dạ dày cuồn cuồn như sóng trào nhịn không được nữa, tay kéo xuống hai cái, mở cửa xe, giống như chạy 100 mét xông xuống xe, bóng người đằng sau lóe qua rất nhanh, Trương Khâu nằm bò dưới cây nôn đến tối tăm mặt mũi.

Đợi trong dạ dày trống rỗng, bên cạnh đưa đến chai nước, tay nắm chai nước khớp xương rõ ràng, làn da rất trắng, Trương Khâu dịch chuyển tầm mắt, quả nhiên là người đàn ông tóc dài.

Trương Khâu ngửa cổ lên mới phát hiện, người đàn ông vô cùng đẹp làn da rất trắng này thật ra cao hơn cậu một cái đầu.

"Cảm ơn." Nhận lấy nước, Trương Khâu súc miệng, lại uống hai hớp, cậu quyết định tạo quan hệ tốt với người đàn ông, năm người đàn ông trên xe rõ ràng bài xích kiêng dè người đàn ông này, nhưng lại đi chung một đường, thật kì lạ. Trương Khâu lộ ra hàm răng trắng: "Tui nghe họ gọi anh là Ly Thù, tên anh là hai chữ nào thế?"

Trương Khâu bị Ly Thù nhìn, cứng đờ tại chỗ, giống như bí mật nhỏ trong lòng cậu bị đối phương nhìn thấu.

"Sinh ly tử biệt, thù đồ đồng quy."

离殊[Lí shū] tên công nhé mọi người.

Thù đồ đồng quy: Tuy thông qua con đường khác nhau nhưng chung đích đến.

Thanh âm khi đối phương nói lời này rất lạnh nhạt, còn mang theo một tia tàn nhẫn, sốc đến mức Trương Khâu đứng tại chỗ cả nửa ngày cũng không thể động đây, đối phương đã lên xe, cậu lại hồi tưởng tám chữ này trong miệng một lần, thầm nghĩ có họ Ly hả ta?

Trên xe thằng ba đang chửi mát, Trương Khâu trợn trắng mắt, đang ở dưới mái hiên người ta, chỉ đành nhanh chóng lên xe, nơi hoang vu hẻo lánh cậu cho dù chạy, cũng không biết chạy đi đâu.

Xe lại tiếp tục chông chênh, sau khi Trương Tự nôn xong trong dạ dày không còn gì, nhưng vẫn khó chịu như cũ, lắc la lắc lư không bao lâu lại buồn ngủ, đầu gật gà gật gù, cuối cùng không biết ngã xuống chỗ nào, tìm tư thế thoải mái ngủ.

Lúc tỉnh dậy đã chạng vạng, Trương Khâu nhìn thấy tình cảnh này còn không bằng ngất đi cho rồi.

Cậu thế mà gối lên chân Ly Thù ngủ!!!

Hơn nữa dựa vào thị lực 5.3 của cậu, nhìn thấy trên quần Ly Thù có một vết nước rất đáng nghi!!!

"Tỉnh rồi? Ngủ rất ngon."

Giọng điệu Ly Thù vẫn hờ hững như mọi khi, nhưng Trương Khâu lại nghe ra sự chế giễu trong giọng nói.

Nhưng da mặt dày như Trương Khâu, chuyển mắt sang hướng khác, giống như người vừa rồi ôm chân người khác ngủ chảy nước miếng không phải cậu.

"Ừ, cũng được."

Trương Khâu vì bản thân da mặt dày mà cho một like, tình cảnh xấu hổ thế này cậu cũng có thể thản nhiên tiếp lời, thật sự giỏi ghê!

Mặc dù mấy chương sau có giải thích tại sao Trương Khâu ngủ nhiều, ngủ bất chấp hoàn cảnh. Nhưng để tránh một vài bạn khó chịu về sự vô tư của Trương Khâu, nên mình giải thích trước. Thai trong bụng là âm thai, cần nhiều âm khí để trưởng thành, nhưng Trương Khâu là nam nên đứa nhỏ sẽ chuyển dương khí trên người Trương Khâu thành âm khí để hấp thụ, đều đó dẫn đến Trương Khâu sẽ mệt mỏi thèm ngủ. Nếu Trương Khâu xuống mộ, mộ nhiều âm khí, nên đứa nhỏ không cần hút dương khí, sẽ không thèm ngủ như khi ở ngoài mộ.