Bố mẹ hai nhà ở Nam Kinh ba ngày, căn nhà 1501 từ đầu tới cuối bị bao vây bởi sự giận dỗi. Cuối cùng chính sách quân bị áp bức của Trần Dư Phi lại một lần nữa thành công, những giọt nước mắt tuôn ra như suối, tự trách mình từ tận đáy lòng, bốn bậc cha mẹ suy cho cùng cũng rất yêu thương con trai và con gái, mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng cũng đành phải đồng ý tạm thời nhường hai đứa một bước, nhưng năm sau nhất định phải tổ chức hôn sự, đây là thông điệp cuối cùng.
Sáng ngày thứ ba, Trần Dư Phi vừa bước vào văn phòng đồng nghiệp liền liên tiếp đến hỏi thăm, an ủi cô. Những ngày này rất nhiều đồng nghiệp muốn đến thăm cô, nhưng đều bị cô tìm đủ mọi lí do khéo léo từ chối. Lần trước bị họ nhìn thấy cô cùng với Đoàn Vân Phi đi hát với nhau đã có không ít những lời ong tiếng ve truyền đi, nếu một lần nữa đồng nghiệp lại nhìn thấy cô và Đoàn Vân Phi ở chung một nhà, vậy thì chết chắc rồi!
Đoàn Vân Phi vừa phải đối mặt với áp lực công việc vừa phải đối phó với áp lực gia đình, thời gian này bị sứt đầu mẻ trán không ít, nhân lúc rảnh rỗi gọi điện cho Trần Dư Phi hỏi thăm tình hình. Trần Dư Phi do dự một lát, hỏi nhỏ: “Vậy… anh họ của cậu, anh ấy nói sao?”
Đoàn Vân Phi thở dài: “Lúc đó anh ấy cũng không hỏi gì, ngày thứ hai thì đi công tác, chắc phải hai ba ngày nữa mới về, có lẽ không thể tiếp tục giấu giếm anh ấy nữa, mình sẽ “ngả bài” với anh ấy.”
“Đừng mà!”. Phản ứng của Trần Dư Phi có đôi chút kịch liệt. Đoàn Vân Phi cười cười: “Không nói thì phải làm sao? Tình cảnh hôm ấy cậu cũng biết rồi đó, mình thật sự không tìm ra được lý do nào cả, trừ việc nói ra sự thật. Có lẽ anh ấy cũng đã đoán ra được phần nào rồi.”
“Vậy Thượng Văn…”
“Mình và Thượng Văn đã bàn bạc rồi, cậu ấy cũng tán thành.”
Trần Dư Phi cầm cây bút trên tay vẽ linh tinh trên giấy: “Cậu phải nghĩ cho kỹ, chẳng may anh họ lại nói với bố mẹ cậu…”
“Anh ấy cũng là người trẻ tuổi, chắc hẳn sẽ hiểu mình và Thượng Văn. Còn về bố mẹ mình, anh ấy tuyệt đối sẽ không nói đâu, điều này cậu hoàn toàn có thể yên tâm.”
“Ừm”. Trần Dư Phi gật đầu: “Lúc nói cậu nên khéo léo một chút, nếu anh ấy nổi giận thì cậu hãy để anh ấy mắng vài câu, tuyệt đối đừng cãi lại nhé.”
Đoàn Vân Phi cười ha ha: “Cậu nói như là anh họ mình dữ tợn lắm vậy, không sao đâu.”
“Vốn dĩ là dữ lắm mà!”. Trần Dư Phi ngừng một chút, nói thêm một câu: “Tướng mạo của anh ta nhìn đã thấy dữ tợn rồi!”
“Sao mình lại thấy anh ấy rất đẹp trai nhỉ! Ha ha, thật ra trái tim của anh họ mình rất mềm yếu, từ nhỏ tới lớn luôn quan tâm chăm sóc mình, nếu thực sự không được mình sẽ học theo cậu, cũng tấn công bằng nước mắt, không sợ anh ấy không gật đầu.”
“Cậu ấy à, có khóc được không đấy!”
“Khóc không được thì mình sẽ véo đùi, lần trước cậu véo mình, chẳng phải mình là ‘Lê hoa nhất chi xuân đới vũ’(*) đó sao! ”
(*) Một câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Dịch thơ: “Gió mưa xuân tưới cành lê ướt đầm!”
“Đem cái hoa đuôi chó của cậu biến đi!”
Đặt điện thoại xuống, Trần Dư Phi lấy tay chống đầu ngồi rất lâu, lắc lắc đầu quyết định trước tiên bỏ tất cả sang một bên. Công việc đã chậm trễ mất ba tuần rồi, mặc dù có đồng nghiệp giúp đỡ, nhưng vẫn chất đầy một đống công việc, bây giờ không phải là lúc ngẩn ngơ thương xuân tiếc thu.
Công trường xây dựng nhà xưởng đang gấp rút thi công, trước khi khởi công đã có đợt tạm ứng tiền đầu tiên, bây giờ đã được một tháng, theo hợp đồng đã ký với bên thi công, sau khi nhận được bản báo cáo tiến độ của công trình hàng tháng, căn cứ theo tiến độ phát tiền tạm ứng tháng này cho bên thi công. Chỉ vì thời gian này Trần Dư Phi luôn ở nhà, nhìn thời hạn thanh toán sắp đến mà vẫn chưa thấy bóng dáng bản báo cáo tiến độ công trình hàng tháng đâu, mà điện thoại của bộ phận công trình thúc giục thanh toán tiền đã gọi đến. Cô gọi mấy cuộc điện thoại cho những đồng nghiệp phụ trách công trình, chạy đông chạy tây, cuối cùng phát hiện bản sao của bản báo cáo bị gửi nhầm đến phòng làm việc, bị xếp chồng lên đống giấy tờ chờ trình lên tổng giám đốc Đoàn thẩm duyệt.
Viết giấy đề nghị thanh toán cho Đoàn Vân Phi ký, thông qua ngân hàng trên mạng chuyển tiền cho bộ phận công trình, sau khi xác nhận đối phương đã nhận được, Trần Dư Phi tắt máy tính chuẩn bị tan ca. Đỗ Thượng Văn đã đợi sẵn dưới lầu, Trần Dư Phi lên xe, cậu ấy không hề chờ Đoàn Vân Phi như mọi lần, mà trực tiếp lái xe về nhà. Trần Dư Phi buột miệng nói: “Hôm nay sao lại bỏ cục cưng Vân Phi ở lại thế?”
“À, anh họ của cậu ấy đã về rồi.”
Mí mắt Trần Dư Phi khẽ giật, mãi hồi lâu mới khe khẽ “ừm” một tiếng.
Trên đường Di Hòa có một vườn hoa nhỏ bên đường, bên trong dựng một vài dụng cụ tập thể dục đơn giản. Lúc nhỏ Đoàn Vân Phi và Nhiếp Phong sau khi tan học thường chạy đến đây chơi đùa một trận rồi mới về nhà. Mặc dù bây giờ vẫn sống ở gần đây nhưng đã lâu lắm rồi không đến, những dụng cụ trong công viên đã thay đổi rất nhiều, toàn bộ được đổi mới hết rồi.
Nhiếp Phong cởi hai nút áo trên chiếc sơ mi, thoải mái đứng dựa vào cột xà kép, áo comple vắt ngang xà. Anh lôi bao thuốc từ trong túi quần ra, vứt một điếu cho Đoàn Vân Phi, rồi tự mình cũng lấy một điếu châm lửa, rít một hơi thật sâu, ngửa mặt lên trời phả khói ra.
Đoàn Vân Phi ngậm điếu thuốc, nhảy lên nắm chặt thanh xà đơn, nhanh nhẹn lộn một vòng, lúc nhảy xuống nhìn hai tay, đã lâu không chơi, lòng bàn tay đã không còn vết chai để bảo vệ da tay nữa, cọ xát đến nỗi có cảm giác hơi đau. Anh nhận lấy chiếc bật lửa Nhiếp Phong ném cho, cũng châm lửa, rít hai hơi một cách khoan khoái.
Bên kia đường, có một đám nhóc đặt cặp sách xuống đất làm cầu môn, hô hào gọi nhau đá bóng, trên mặt là những giọt mồ hôi lấp lánh.
Nhiếp Phong nhìn chúng: “Nhanh thật đấy, anh còn nhớ lúc anh em mình còn nhỏ cũng chơi đá bóng như vậy.”
“Đúng thế, lúc đó là vô ưu vô lo nhất, cả ngày chỉ nghĩ đến chơi, một chút phiền não cũng không có.”
“Bây giờ thì sao, có gì phiền muộn à?”. Nhiếp Phong nhìn Đoàn Vân Phi: “Anh còn tưởng cả đời này em sẽ mãi mãi vô tư như vậy đấy.”
Đoàn Vân Phi nhìn ngọn lửa đỏ trên đầu điếu thuốc đang từ từ cháy, thiêu đốt sợi thuốc màu vàng thành tàn thuốc màu xám trắng: “Con người sống trên thế gian này sao có thể không có phiền não chứ, chỉ là, có một số phiền não cho dù chất chứa đầy ắp trong lòng, cũng không có cách nào để thổ lộ hết với người khác.”
Nhiếp Phong mỉm cười, rít một hơi thuốc, nheo mắt: “Ví dụ, phiền não giữa em và Trần Dư Phi?”
Đoàn Vân Phi gật đầu: “Anh Phong, từ trước đến nay em không hề có ý giấu giếm anh, chỉ là… em không biết phải nói như thế nào cả…”. Nhiếp Phong không nói, chỉ im lặng chờ đợi. Đoàn Vân Phi rít mấy hơi thuốc liền, vứt mẩu thuốc xuống đất, khẽ giẫm lên dập tắt điếu thuốc: “Chuyện này em đã suy nghĩ rất lâu, do dự rất lâu… cũng sợ hãi rất lâu rồi.”
Anh ngẩng đầu lên, kiên định nhìn vào Nhiếp Phong: “Em đích thực có một người yêu với mối tình ổn định lâu nay, nhưng người đó, là đàn ông.”
Trần Dư Phi và Đỗ Thượng Văn cùng ra ngoài ăn qua loa bữa tối, hai người đều không có hứng ăn, cả hai đều ăn lấy lệ cho đối phương nhìn thấy, cố nuốt chút thức ăn, dạ dày bị dồn ép đến mức khó chịu. Về đến nhà, ngồi cùng Đỗ Thượng Văn một lúc, mở tivi lên, không biết họ đang diễn cái gì.
Trần Dư Phi biết sau khi Đoàn Vân Phi trở về, hai người bọn họ muốn thổ lộ tâm sự khi không có người ngoài làm phiền. Tấm bia chắn hết phận sự này nên biết lúc nào phải có mặt, lúc nào phải rời đi. Đỗ Thượng Văn ôm lấy Trần Dư Phi, tiễn cô về nhà mình bên kia.
Ở một mình, càng không có gì làm càng cảm thấy khó chịu. Trần Dư Phi quyết định dùng khoảng thời gian này để dọn dẹp căn nhà lộn xộn, lôi ra chiếc máy tập chạy bộ của hãng Impulse bị vứt trong góc nhà, lúc này mới nhớ ra từ sau khi làm thẻ ở phòng tập thể thao cô chưa đến đó lần nào.
Bài tập tối nay là boxing. Trần Dư Phi từ nhỏ là người ít vận động, tất cả các bài học đều học rất tốt, duy chỉ có môn thể dục, lần nào cũng đội sổ, vẫn may không phải là thành phần chủ yếu làm ảnh hưởng đến mọi người. Boxing chú trọng vào độ mạnh yếu của động tác, nhưng cô Trần đại tiểu thư mỗi lần xuất chiêu đều là những động tác tiêu chuẩn đẹp mắt nhưng không có lực, cho dù miệng lúc nào cũng hét “hây, hây”, nhưng chẳng có chút phong thái nào của môn boxing cả, nếu đổi sang cổ trang, lại giống như cô tiểu thư đang bắt bướm trong vườn hoa vậy. Trần Dư Phi cũng mặc kệ, cô phát hiện ra đây là một phương pháp rất tốt để trút hết phiền não, ra sức kêu gào cùng huấn luyện viên. Tiết tấu nhạc rất nhanh, cô nhảy lên đánh đấm loạn xạ, người toát đầy mồ hôi, rất vui vẻ vì không hề phí đồng tiền bát gạo, cũng vô cùng hối hận vì trước đây không thường xuyên đến.
Sau hơn bốn mươi phút tập luyện, cô mệt mỏi đến nỗi người mềm nhũn như đống bùn nhão. Trần Dư Phi tắm táp qua loa, đứng trước cửa phòng tập, suy nghĩ một lát, vẫn là bắt xe về nhà. Mặc dù đường rất ngắn, nhưng cô đi không nổi nữa rồi, cơ thể không thường xuyên tập luyện đã không thể chịu nổi sự vận động quá mức.
Xuống xe bước vào cổng khu nhà, cô lê bước chậm rãi. Thời gian xây dựng khu nhà này không lâu, những người vào ở cũng không nhiều, rất nhiều cửa sổ đều đen kịt, ánh đèn ở mỗi ô cửa sổ còn sáng lại có màu sắc riêng, có màu trắng trong suốt, có cả màu vàng ấm áp. Vườn hoa của khu nhà này được thiết kế vô cùng tinh tế, độc đáo, đường dành cho người đi bộ như những lối đi nhỏ trong rừng, hai bên đều là thực vật hợp với bốn mùa, có lẽ vừa được phun thuốc sâu, trong không khí phảng phất một mùi làm cay mũi.
Tầng nơi cô và Đỗ Thượng Văn ở có hai cầu thang, hai căn nhà, dưới tầng chỉ có một lối vào, cửa vào được trang hoàng hoa lệ cao sang, cửa làm bằng kính và khung cửa màu bạc, tay nắm cửa được lau chùi bóng loáng, phản chiếu ánh đèn đường bên ngoài. Bên ngoài lối vào có mấy bậc thềm, hai bên bậc thềm trồng cây long não tươi tốt.
Có một bóng hình quen thuộc đang đứng dưới bóng cây long não.
Dường như cảm nhận được ánh mắt chú ý của cô, Nhiếp Phong chầm chậm ngẩng đầu lên, rút điếu thuốc trong miệng ra, từ từ phả ra một làn khói.
Nơi mà Trần Dư Phi đứng nằm ở giữa hai ngọn đèn đường, chính là nơi mà ánh sáng yếu nhất. Ngăn cách bởi những khóm hoa và cây được cắt tỉa cẩn thận, dưới ánh sáng chiếu rọi của ngọn đèn đêm, Nhiếp Phong còn cao lớn hơn cả ban ngày, càng khó đến gần hơn. Khoảng cách ngắn ngủi, mà khó bước tới. Trần Dư Phi không có dũng khí để bước gần về phía anh thêm một bước nữa. Cô không chắc Nhiếp Phong có thể nhìn rõ biểu cảm của cô hay không, chỉ là cố giữ bình tĩnh theo bản năng, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt giả bộ như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn anh.
Sắc đêm u ám. Một chút kiên định của cô đã bị ánh mắt của anh bóc trần, lộ rõ sự nhát gan, khao khát gần gũi, sự mệt mỏi rã rời của cô. Cô không biết lúc này nên trốn chạy, hay lại một lần nữa giấu mình. Tuy anh rất giỏi việc chỉ cần dùng ánh mắt là có thể làm người ta không thể trốn chạy được.
Nhiếp Phong là một người đàn ông nguy hiểm, từ lúc bắt đầu Trần Dư Phi đã biết rõ điều này, nhưng đây là một loại bản năng. Tình cảm cũng có tính hướng sáng, một khi giang đôi cánh ra thì chỉ biết bay đến nơi ánh sáng chói lọi nhất, nơi sáng sủa nhất mà thôi. Cô không có cách nào khiến bản thân quên đi những giây phút khi cô và anh gặp nhau, chỉ có thể là càng ngày càng rõ ràng hơn.
Bước chân của Nhiếp Phong chầm chậm dừng lại bên cạnh cô, anh không nói gì cả, chỉ thương xót vuốt ve gò má cô. Trên người anh có mùi thuốc lá, mùi rượu và cả mùi hương làm người ta say đắm. Trần Dư Phi bình tĩnh nhìn anh, chiếc túi trong tay bất giác rơi xuống.
Nửa đêm, đứng trên núi Tử Kim cao chót vót nhìn xuống cả thành phố Nam Kinh đang chìm trong giấc ngủ, đây là trải nghiệm mà Trần Dư Phi chưa từng có.
“Đẹp quá!”. Cô thốt lên khen ngợi từ tận đáy lòng, mái tóc dài bị những cơn gió thổi tung bay, phủ trên bờ vai của Nhiếp Phong.
“Đúng là rất đẹp”. Hai tay Nhiếp Phong đút túi quần: “Lúc anh cảm thấy buồn chán liền lái xe đến đây đứng một chút, ngắm nhìn cảnh đêm, hít thở không khí trong lành”.
“Loại người như anh mà cũng có lúc buồn chán sao?”. Trần Dư Phi vừa cười vừa nói.
“Loại người như anh? Loại người nào?”
Trần Dư Phi vén tóc ra sau tai, nghiêng đầu nhìn anh: “Đẹp trai, có tiền, biết chơi ghita, mở quán bar không có lãi, lái xe nhanh, hút thuốc rất nhiều, không nói lý lẽ, thích giáo huấn người khác, suy đoán chủ quan, ỷ quyền lực làm lợi cho riêng mình, ừm… có lúc hát bị sai nhạc”.
Nhiếp Phong cười, nhướn mày: “Chỉ một chút như vậy thôi sao?”
Trần Dư Phi nóng bừng mặt, quay đầu nhìn về phía thành phố trong đêm: “Tạm thời chỉ có như vậy thôi, lúc nghĩ ra sẽ bổ sung sau”.
“Không có đánh giá sâu sắc nào khác sao?”
“Thời gian chúng ta quen biết nhau ngắn như vậy, em vẫn chưa hiểu rõ anh lắm, có thể sau này sẽ có”.
“Có muốn nghe cảm nhận về em trong lòng anh không?”
Trần Dư Phi gật đầu: “Anh nói xem”.
Ánh đèn thành phố sáng rực, không làm sao có thể nhìn được những ngôi sao trên trời, đôi mắt của con người rất yếu đuối, cũng rất dễ bị che kín, có khi mãi mãi cũng không nhìn thấy những thứ rõ ràng tồn tại ngay trước mắt. Giọng nói của Nhiếp Phong bị át đi một nửa trong gió.
“Em giống như màn đêm vậy, che giấu đi tất cả, chỉ cho người ta thấy ánh đèn rực rỡ bên ngoài. Nhưng đợi khi trời sáng, thành phố sẽ hiện nguyên hình, những bẩn thỉu, xô bồ, ồn ào, huyên náo sẽ không vì em giỏi che giấu mà có một chút thay đổi nào. Trần Dư Phi, thực ra em chính là đồ ngốc bịt tai trộm chuông, gắng sức bịt tai người khác, nhưng lại bị trộm mất chiếc chuông của chính mình”.
Trần Dư Phi nhìn biển ánh sáng đèn như chòm sao rơi xuống, trong lòng có cảm giác đau xót vì bị nhìn thấu, cũng có cảm giác giải thoát sảng khoái sau khi được phóng thích. Lâu lắm không có cảm giác yên bình như bây giờ, người đàn ông bên cạnh cô không chỉ biết bí mật cô đã chôn giấu từ lâu, mà còn nguyện cùng cô chia sẻ nó.
“Về vấn đề này, ba người bọn em đã lựa chọn một phương pháp giải quyết ngu xuẩn nhất. Trần Dư Phi, lương thiện và đồng cảm là đức tính tốt đẹp, nhưng đức tính tốt đẹp đó của em ngược lại đã dung túng cho tâm lý may mắn của hai đứa chúng nó. Thật ra anh nghĩ các em đều hiểu rõ, không thể cứ giấu giếm mãi được, chuyện này rồi sẽ có một ngày tất cả mọi người đều biết, trừ khi Vân Phi và Đỗ Thượng Văn một trong hai đứa nó muốn từ bỏ”.
“Không thể được đâu, em rất hiểu họ”.
Nhiếp Phong cười cười: “Nhìn không ra được em còn là người có lòng tin với tình yêu như vậy”.
“Người khác thì em không biết, còn với Thượng Văn và Vân Phi, con đường họ đã đi như thế nào em đều nhìn thấy rất rõ ràng. Có lẽ em cũng có một chút không hiểu tình cảm của họ, nhưng em rất cảm động, cũng rất ngưỡng mộ bọn họ”.
“Ngưỡng mộ?”
Trần Dư Phi hít một hơi thật dài trong bầu trời đêm, ngực hơi nhấp nhô, buồng phổi mở rộng, thở ra hơi thở trầm đục trong cơ thể: “Đúng vậy, ngưỡng mộ đến mức có lúc thậm chí thấy căm ghét bọn họ”. Cô quay đầu nhìn Nhiếp Phong, cười nói: “Em cũng không thể nói rõ được, dù sao cũng là cảm xúc rất kì lạ. Ha ha, có lẽ em vốn dĩ chính là một con người kì lạ”.
Trên bầu trời xa xa, có một chiếc máy bay ca đêm lóe sáng từ thành phố bay lên không trung, khoảng cách rất xa, nhìn có vẻ như tốc độ khá chậm, Trần Dư Phi nhìn theo máy bay, cho đến khi nó biến mất sau mấy tầng mây.
Nhiếp Phong nhìn khuôn mặt cười và mái tóc dài của cô: “Con người kì lạ thường rất cô đơn”.
Trần Dư Phi nhún nhún vai, cười giễu chính mình: “Nếu không cô đơn, thì em đã không thể gặp anh, cuộc sống của em bây giờ vẫn như trước đây, bình tĩnh mà tiếp tục bịt tai trộm chuông”.
“Anh bắt đầu có chút vui mừng, tối hôm đó không lựa chọn làm quân tử tác phong đúng đắn”.
Trần Dư Phi giật mình: “Nghe có vẻ như anh thường xuyên gặp phải những lựa chọn như vậy”.
Nhiếp Phong cười thẳng thắn: “Đích thực, thường xuyên đến mức làm anh thấy chán ngán”.
“Vậy vì sao mà còn…”. Trần Dư Phi mím chặt môi.
Nhiếp Phong rút bao thuốc từ trong túi quần ra: “Có thể không?”. Trần Dư Phi gật đầu, anh lấy một điếu châm lên: “Ngày mà anh gặp em, anh vừa nhận được tin dữ về người bạn tốt nhất của mình”.
“Bạn của anh…”
“Một nhiếp ảnh gia tự do, người Nhật Bản, là một con chiên ngoan đạo của Thiên chúa giáo, ngày ngày chạy đi chạy lại giữa các vùng đất trên khắp thế giới, thích đến những nơi đói nghèo, lạc hậu, chiến loạn như châu Phi, Nam Mỹ, Trung Đông, những bức ảnh anh ấy chụp đều là những con người đang giãy giụa giữa sự sống và cái chết, cả ngày đối mặt với đói khát, nước mắt, cam chịu không cầu tiến, tử vong. Bạn của anh rất cởi mở với mọi người, lương thiện, khéo ăn khéo nói, cả ngày đều cười ha ha vui vẻ, đa tài đa nghệ, anh ấy chơi ghita rất giỏi, anh chính là học ghita từ anh ấy. Nhưng bọn anh đều không thể ngờ, bề ngoài nhìn có vẻ anh ấy là một người vô ưu vô lo, nhưng thực ra lại mắc chứng bệnh u sầu vô cùng nghiêm trọng. Bạn của anh đã chụp những bức ảnh về mười ngày sống sót cuối cùng của một cậu bé trong một trại tị nạn ở châu Phi. Cậu bé đó chết vì đói khát, bộ dạng của cậu bé trong bức ảnh rất thảm thương, thực sự chỉ còn da bọc xương, bụng lại phình to như cái trống, nhìn rất đáng sợ. Những bức ảnh đó đã đạt một giải thưởng về nhiếp ảnh tại Nhật Bản. Buổi tối hôm bạn anh nhận giải thưởng đã gọi điện cho anh, hi vọng anh có thể đến Nhật Bản chung vui, trò chuyện với anh ấy. Anh ấy giữ lại giải thưởng xem như làm vốn riêng cho mình, có thể mời anh một bữa rượu. Anh không biết, thật sự, lúc anh ấy nói những lời đó vẫn còn cười hi hi ha ha, khi ấy anh cũng đùa với anh ấy, nói tích cóp được một chút vốn liếng như vậy không phải dễ, vợ anh quản lý chặt chẽ như vậy, hay là anh mang tiền thưởng đến châu Phi tìm tới bộ lạc có chế độ đa thê mà ẩn cư, lấy hai, ba mươi cô vợ lớn bé, sinh ra khoảng một trăm đứa con, đó mới là chuyện vui chốn nhân gian. Anh ấy cười lớn ha ha, ngày tiếp theo đúng là đã vác ba lô rời Nhật Bản đi châu Phi thật và đã tự sát ở cái trại tị nạn chụp những bức ảnh kia”.
Nhiếp Phong nói đến đây ngữ khí rất bình tĩnh, Trần Dư Phi kìm lòng không được, toàn thân run rẩy.
“Anh và vài người bạn định đến châu Phi đem thi thể của anh ấy trở về, nhưng nơi mà anh ấy chết rất hỗn loạn, quân đội không ngừng bạo động, các chủng tộc tàn sát lẫn nhau. Không có đại sứ quán, không có visa, không có chuyến bay nào, thậm chí cũng không có địa chỉ chính xác của trại tị nạn, đến tin tức về cái chết của anh ấy cũng không biết là tin tức của bao nhiêu ngày trước. Một trại tị nạn một ngày không biết có bao nhiêu người chết, dù cho bọn anh có đến được đó, trong hàng ngàn hàng vạn những thi thể đang phân hủy đó, cũng không biết phải làm sao để tìm ra anh ấy.
“Bản nhạc lúc anh chơi ghita trong quán bar đó là bài anh ấy thích nhất. Anh ấy đã từng nói, khi nhìn thấy những con người đáng thương đó, anh ấy nguyện làm một ma cà rồng, bất kể bệnh tật, đói khổ, đau đớn đến mức nào, chỉ cần cắn một miếng là có thể triệt để cứu vớt họ từ dưới đáy vực sâu, có một sinh mệnh vĩnh hằng, là sinh vật tà ác cũng được, không được Thượng đế tha thứ cũng chẳng sao, xuống địa ngục cũng tốt, chỉ cần có thể sống, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
“Hôm đó em ôm chặt lấy anh không cho anh rời xa, anh bỗng nhớ tới anh ấy. Anh ấy tự sát bởi vì tự trách chính mình, mỗi khoảnh khắc khoanh tay đứng nhìn những con người khốn khổ đã làm tổn thương đến tận sâu tâm hồn anh ấy, giải thưởng bất ngờ đó làm anh ấy không thể tự tha thứ cho mình. Nếu như anh nghe lời anh ấy nhanh chóng đến Nhật Bản, có lẽ anh ấy sẽ không chết, hoặc có thể sống thêm một thời gian rồi mới chết. Đây là một lỗi lầm không thể nào tha thứ được, mãi mãi không còn cơ hội để hối hận. Em có thể xem đây là lời biện hộ của một người đàn ông trưởng thành tìm hoa bắt bướm. Nhưng lúc em khóc trong lòng anh… anh thật sự rất sợ hãi. Tối hôm đó, anh không có dũng khí để từ chối bất kì lời thỉnh cầu của người nào muốn anh ở bên cạnh”.
Nhiếp Phong từ đầu đến cuối đều nhìn về phía xa, dáng người thẳng đứng, biểu cảm nghiêm túc. Trần Dư Phi giơ tay lên, nắm chặt lấy bàn tay đang buông thõng bên hông. Hai người đều nắm chặt, những ngón tay đan xen vào nhau. Bàn tay luôn ấm nóng của anh lúc này lại có đôi chút mát lạnh, nét dịu dàng cuồn cuộn trào dâng trong lòng Trần Dư Phi, chầm chậm, chầm chậm áp sát vào anh, vòng tay ôm chặt lấy eo của anh, áp mặt vào ngực anh, cảm nhận được hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp và cơ thịt bỗng căng ra của anh.
Trần Dư Phi không quen làm động tác này. Cô không hề có một chút kinh nghiệm nào trong việc lấy lòng đàn ông, chỉ biết dùng những ngôn ngữ cơ thể có phần hơi cứng nhắc xuất phát từ nội tâm để nói cho anh biết tình cảm, những yêu thương của cô dành cho anh.
Đời người rất ngắn ngủi và cũng rất dài, biết bao nhiêu ngã tư, đông nam tây bắc, trước sau trái phải, sẽ gặp phải điều gì, sẽ bỏ lỡ thứ gì, không ai có thể biết được. Có lẽ một lần dừng chân, một lần quay đầu, nếu lầm lỡ chỉ trong một giây, những vướng mắc trong chớp mắt trôi đi, kết quả cuối cùng hoàn toàn không giống nhau. Vận mệnh không phải luôn luôn từ bi, hầu hết thời gian nó đều đứng một bên lạnh lùng quan sát, nhìn bạn lòng vòng lạc đường không tìm được lối ra trong mê cung giống như lưới nhện vậy. Vì thế khi cuối cùng xuất hiện một cái ôm chân thực, thì hãy đừng chần chừ, đừng phụ những tháng ngày tìm kiếm vất vả trước đó.
Điếu thuốc trên tay dần cháy hết, ngón tay bỗng cảm thấy nóng, cánh tay Nhiếp Phong vô thức búng đầu thuốc bay đi, anh đứng lặng một lúc, sau đó ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Trần Dư Phi vào lòng, càng ôm càng chặt.