“Anh không giúp anh tôi?”
”Tôi chỉ là không thể giúp nổi!”
Tôi mới là khịt mũi khinh bỉ đấy. Anh mà cũng có cái không được? Có phải tôi nghe nhầm rồi không? Theo tôi biết thì, Lý Hiển chẳng có việc gì là làm không được. Anh ta đánh nhau, vi phạm đủ thứ nội quy nhà trường,... Chỉ có điều anh ta là điển hình của loại học sinh đẹp trai, thông minh, giàu có, học giỏi. 100% nữ sinh đi ngang qua anh ta thì hết 50% phảiquay đầu. Còn nói gì đến chuyện anh ta không đủ bản lãnh giúp anh tôichứ.
Lý Hiển và tôi đi trong im lặng, cuối cùng cũng đứng trước phòng củathầy giám thị. Xa xa đã nhìn thấy Thiếu Hoành đang ngồi nghe điệp khúcthân quen của thầy ấy. Hết nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, cũng thậtmay thầy hiệu phó chẳng có ở đây, chỉ một mình thầy giám thị đơn thânđộc mã thì tôi có thể đối phó được, chỉ sợ đụng phải thầy hiệu phó, hếthỏi trên trời rồi lại nói dưới đất.
”Thầy ơi, lần này thầy đừng phạt anh ấy nữa được không? Em chịu giúp anh ấy!”
Thầy giám thị chính là bị bố tôi nhờ vả đấy. Đừng tưởng tôi không biết,mà là biết rất rõ đó. Thầy ấy nghe danh khó tính ngất trời, thế nhưngchỉ vài câu thôi là đã khuất phục.
”Không phải thầy không nể mặt bố các em, chỉ là bố em đã nhờ thầy trôngcoi thằng quý tử của ông ấy. Còn em thì chẳng lo gì nữa, chỉ có tên đầutrâu này thôi!”
Thấy chưa? Thầy ấy sắp bị tôi hạ rồi. Đến đây tôi liền nói tiếp: “Thầy tha cho anh ấy đi. Về nhà em nhất định mách với bố ạ!”
”Được rồi, được rồi. Thiếu Hoành mau về lớp đi, còn có lần sau thì đừng trách thầy không nể mặt bố em!”
Thiếu Hoành nghe nói thế. Mặt mày hớn hở, sống chết cảm ơn thầy. Bước ra khỏi phòng giám thị, tôi liền đổi sắc. Hướng Thiếu Hoành mà mắng mộttrận: “Tô Thiếu Hoành? Đây là lần thứ mấy anh đánh nhau rồi hả? Tôi nóicho anh biết nha, còn có lần sau tôi tuyệt không cầu xin giúp anh.”
”Biết rồi, là anh sai!”
Lý Hiển bên cạnh chẳng nói chẳng rằng, tôi đi chung với bọn họ cũng sinh chán. Vừa định đổi hướng quay về lớp học, Lý Hiển đột nhiên lên tiếng:“Chị Đại, hay là chúng ta đi ăn trưa đi. Thiếu Hoành, cậu...”
Nói đến đây Thiếu Hoành đột nhiên chen vào: “Phải đó, phải đó. Thanh Thanh, đi ăn đi!”
Tôi nghi ngờ liếc sang Lý Hiển rồi lại lườm Thiếu Hoành. Tôi chẳng phảikhông ưa gì Lý Hiển, cũng không phải ghét Thiếu Hoành. Tôi chỉ là khôngmấy thiện cảm với họ thôi. Tôi đối với Lý Hiển không phải là gặp nhauthì cãi nhau, chỉ anh ta là Anh Hai, tôi là Chị Đại. Thử hỏi có phảikhông được hợp nhau không? Diễn đàn của trường thường hay nói chúng tôilà cặp đôi không có khả năng trở thành gì đó của nhau nhất đấy.
”Không cần, tôi đi tìm Hứa Kinh!”
Trước lúc quay đi, nhìn thấy hai tay Lý Hiển bấu chặt vào nhau. Có lẽcậu ta lại thất bại trước kế hoạch chơi khâm tôi rồi. Hôm nay lớp A1chúng tôi thật may mắn. Học bốn tiết thì vắng toi ba tiết rồi. Mà tiếtcuối lại là tiết tự chọn, thế nên đám “thần kinh” chúng tôi liền xáchcặp ra về.
Trời nắng gắt như thế, cái đường dẫn ra cổng còn rất xa. Không biết đi đến bao giờmới đến được cổng trường đây. Chưa đi được bao lâu, nhìn thấy Hứa Kinhchạy như bay từ cổng trường đến, hổn hển nói: “Chị Đại,... lúc nãy tớ nghe thấy... có người... mắng cậu...”
Nhìn thái độ của Hứa Kinh là biết cậu ta chưa nói xong. Nhưng tôi đã đirất xa cậu ta vẫn còn nghe thấy cái loa phát thanh là cậu ta đang nóichuyện với Hạ Thường. Từ xa đã nhìn thấy Lý Hiển nổi bật giữa đám người, bởi vì tất cả nữ sinh đều đứng về phía cậu ta.
Khó khăn lắmtôi mới chen chúc được vào dòng người, nhìn thấy Lý Hiển đang tóm lấy cổ áo của một bạn học khác. Phía sau bạn học nam kia là một cô gái kháxinh đẹp, chắc là bạn gái của cậu ta. Có lẽ bạn gái của tên này đụngchạm đến bạn gái của Lý Hiển rồi, nên Lý Hiển mới có thái độ như thế.Thật không may cho anh bạn này, đụng ai không đụng lại đụng vào Lý Hiển, lần này thảm rồi.
Tóm lấy một bạn nữ sinh bên cạnh, tôi hỏi mãi mà bạn học ấy cũng chẳng chịu nói. Có phải là không xem tôi ra gì không?
Trong lúc tôi hỏi hết người này đến người khác, thì nghe mấy nữ sinh kia gọi “Lý Hiển cẩn thận!“. Không được rồi, Lý Hiển giúp anh tôi một lần.Tôi cũng phải giúp anh ta một lần.
”Này, này! Dừng lại! Muốn bị bắt lên phòng giám thị à?”
Bạn học kia còn chưa biết, nhân lúc Lý Hiển phân tâm đẩy anh ta một cái, Lý Hiển mất đà liền ngã xuống đất.
Tôi nói: “Anh bạn à? Không nể mặt tôi sao? Tôi nói không nghe hả? Khôngbiết người này là ai sao, tôi nói nghe nhé, là Anh Hai đấy, biết chưa?Lần sau đừng đụng vào anh ta nữa, nếu không tôi không tha đâu đấy. Lầnnày thì mau đi đi!”
Cô bạn gái kia chẳng những không chịu đi mà có ý muốn mắng lại, tôi liền nói: “Bạn à! Xin lỗi, tôi không biết bạn có chuyện gì, nhưng mà tôi làbạn của người đang ngã này. Thấy anh ta bị đánh, tôi không ngăn cũngkhông phải chuyện nên làm.”
Cô ấy vung tay lên, định tát vào mặt tôi. Tôi không tránh, đứng yên ở đấy.