Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 41





Đêm đã khuya, không có tiếng ve hay côn trùng kêu, chung quanh bốn bề yên tĩnh.
Quý Tiêu lăn lộn trên giường hai vòng, trong cổ họng còn sót lại vị khô đắng khiến cô không ngủ được.
Lật đến trang cuối cùng của cuốn truyện tranh trên tay, Quý Tiêu như bị ma xui quỷ khiến, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, nhấp vào trang diễn đàn trường.
Diễn đàn gần đây không còn sôi nổi như tuần trước nữa, những bài viết mới nhàm chán, tẻ nhạt xuất hiện làm trôi đi bài viết cũ, vả lại cũng không có drama nào nổi bật.

Quý Tiêu lướt nhìn trang chủ, bài viết về cô trước đó đã bị xóa đi.

Tuy nhiên, điều cô quan tâm ở đây không phải tìm kiếm bài viết về mình, mà là nhấp vào phần “Tin nhắn”.
Thông báo tin nhắn trống không, ngoại trừ quảng cáo trong ứng dụng của diễn đàn trường thì chỉ có một bức ảnh đại diện màu hồng đáng yêu của tiểu thư thỏ.
Quý Tiêu nhìn tấm ảnh đại diện cuti kia, gõ bốn chữ:【Hello đại ka, có ở đó không?】
Ánh trăng xuyên qua ô cửa chiếu vào phòng Ngụy Khinh Ngữ, nàng đang ngồi trên bệ cửa sổ, tay cầm quyển sách dày màu đen yên lặng đọc.
Bộ đồ ngủ bằng vải lanh và cotton rộng rãi che phủ hoàn toàn dáng người thon gầy của nàng, chỉ lộ ra một phần nhỏ mắt cá chân trắng nõn cân đối và xinh đẹp, đủ để khiến lòng người say đắm.

"Ting…"
Tiếng thông báo điện thoại phá vỡ bầu không gian yên tĩnh này.
Một tay ôm cuốn sách, tay còn lại cầm chiếc điện thoại lên, Ngụy Khinh Ngữ hơi nhướng mày khi nhìn thấy tin nhắn gửi đến.

Cái avatar quen thuộc hiện lên, không chút ngại ngùng mà thân thiết gọi mình là “đại ka”.
Ngụy Khinh Ngữ có chút tò mò tại sao Quý Tiêu lại hỏi nàng có rảnh không, liền gõ một chữ đáp lại cô:【Có.】
Quý Tiêu rất vui mừng khi nhìn thấy tin nhắn được trả lời ngay lập tức…
Cô giật mình, từ trên giường ngồi thẳng dậy, nói:【Muộn như vậy, mà bà còn chưa ngủ hả?】
【Chưa, còn cậu thì sao?】Ngụy Khinh Ngữ chậm rãi đáp, theo phản xạ ngước lên nhìn đồng hồ.

Đã gần mười hai giờ, mặc dù ngày mai là thứ Bảy, nhưng theo thói quen sinh hoạt của báo thủ Quý Tiêu thì đáng ra giờ này cô đã say giấc nồng rồi.

Ngụy Khinh Ngữ nghĩ tới việc Quý Tiêu đang yên đang lành lại tìm nàng nói chuyện phiếm, cảm thấy cô dường như là có chuyện gì muốn nói, liền hỏi lại:【Sắp mười hai giờ rồi, có chuyện gì khiến cậu phiền lòng không ngủ được à?】
Quý Tiêu lại lăn nửa vòng trên giường, cầm điện thoại di động như đang than trời than đất với tiểu thư thỏ:【Vừa nãy tui mới uống một hớp thuốc, đắng gần chết, ngủ không được.】
Kèm theo một sticker chú chim cánh cụt đang khóc thút thít xuất hiện trên khung chat của Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng chợt nhớ tới hình ảnh cô hùng hồn bưng bát thuốc lên uống một ngụm lớn.
Hàng lông mày nhăn lại, tràn ngập sự đau khổ.

Ngụy Khinh Ngữ gõ nhẹ vào màn hình, mặt không biến sắc hỏi:【Tại sao cậu lại phải uống thuốc?】
【Tui cũng không muốn uống thuốc đâu, tại tui phải thử thuốc cho người khác thôi chứ bộ.】Quý Tiêu giải thích.
Nghĩ một lúc, cô ấy nói thêm:【Để thể hiện sự chân thành của tui.】
Ngụy Khinh Ngữ bỗng dưng tò mò về những suy nghĩ trong lòng của Quý Tiêu, nàng hỏi:【Tại sao?】
Trong phòng truyền đến tiếng gõ phím, Quý Tiêu dùng lời lẽ hết sức đơn giản, dễ hiểu giải thích cho tiểu thư thỏ:【Bà cũng biết đó, chuyện tui làm trước đây quả thật là không có tình người, quá zô zăn hóa, nhất là đối với người mà tui phải thử thuốc giúp ấy.


Sức khỏe của cô ấy không được tốt nên tui đã nhờ bác sĩ kê đơn thuốc.

Tui biết cô ấy không tin tưởng tui nên tui muốn dùng hành động để chứng minh rằng tui đã thay đổi, đã cải tà quy chính và sẽ không làm tổn thương đến cô ấy nữa.】
Ngụy Khinh Ngữ nhìn những lời này của Quý Tiêu, tâm tình trở nên phức tạp.
Việc kê đơn và thử thuốc thật sự là xuất phát từ lòng tốt của Quý Tiêu.
Hóa ra là mình đã nghĩ quá nhiều.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn hàng cây xanh trước cửa phòng, trong lòng càng thêm áy náy.
Nàng nhìn màn hình với đôi mắt mờ mịt, ngập ngừng hỏi:【Vậy cậu có thấy cô ấy có thiện cảm với cậu hơn chưa?】
Quý Tiêu suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: 【Cái này tui cũng không biết nên nói thế nào, không biết có phải là do tui ảo tưởng hay không, nhưng tui cảm thấy hình như cô ấy đã bắt đầu đối xử với tui tốt hơn rồi.】
【Vậy thì tốt.】
Quý Tiêu thật sự hy vọng có thể bù đắp lại những tổn thương mà nguyên chủ đã gây ra cho Ngụy Khinh Ngữ.
Sau đó cô mới có thể yên tâm mà giữ được tuyến thể lành lặn để sống sót đến chương cuối cùng.
Cũng không biết đây có phải lý do thật sự không, Quý Tiêu tiếp tục nói với tiểu thư thỏ ở bên kia màn hình:【Không biết bà có tin tui hay không, hoặc có thể bà đang nghĩ là tui đang cố ngụy biện cho bản thân mình.

Nhưng những việc tui đã làm trong quá khứ thật sự không như tui mong muốn, điều đó làm tui nghĩ lại thôi cũng cảm thấy rất buồn phiền.】
Quý Tiêu thở dài.
Nơi này so với thế giới thực của Quý Tiêu cũng không có nhiều khác biệt lắm, vì để có thể an toàn sống sót, cô đã phải nỗ lực rất nhiều để thu hẹp khoảng cách với Ngụy Khinh Ngữ.
Dãy số "190245" chẳng qua chỉ là một dãy số ngẫu nhiên, không có ý nghĩa gì đối với nhiều người.
Nhưng đối với Quý Tiêu, đó là một chút an ủi xoa dịu cô trong cái thế giới xa lạ này.
Có lẽ là bởi vì cô biết tiểu thư thỏ là một người đáng tin cậy, cũng không lo lắng việc sẽ gặp phải mặt nhau trong tương lai, cho nên Quý Tiêu mới dễ dàng buông lỏng phòng bị, nói cho đối phương biết bí mật lớn nhất trong lòng cô.
【Nhưng dù sao tui cũng là người gây ra tổn thương cho người khác, tui sẽ cố gắng bù đắp lại từng chút một.】
Dứt lời, Quý Tiêu gửi cho tiểu thư thỏ một cái sticker mèo đang uống bia.
Vốn chỉ là một chú mèo con lông xù đang uống bia nhìn rất đáng yêu, nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại cảm thấy như có gì đó đang nghèn nghẹn trong cổ họng.

Từ vụ trong căn phòng tối kia cho đến chuyện của Lưu Mỹ Na, rồi cả chiếc rổ đào nhỏ trên cổ tay, Quý Tiêu thực sự đã làm được rất nhiều điều như cô ấy nói.

Chỉ là lúc đó, nàng đối với hành động trước kia của Quý Tiêu không mấy thiện cảm nên không thể nào hoàn toàn tin tưởng cô.

Ngụy Khinh Ngữ gõ bàn phím, trả lời Quý Tiêu:【Đừng nản lòng, rồi cô ấy có thể sẽ hiểu ra thôi.】
【Miễn là cậu làm điều đó một cách thật lòng, đối phương nhất định sẽ cảm nhận được.】
Quý Tiêu không biết rằng tiểu thư thỏ là Ngụy Khinh Ngữ, cô chỉ nghĩ rằng nàng đang nói những lời an ủi mà mọi người vẫn hay làm với nhau.
Nhưng Quý Tiêu vẫn hiểu ý, cô thoáng cười, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp: 【Đúng vậy, tui là Quý Tiểu Cường, đánh cũng không chết.】
Những lời mà cô tâm sự với tiểu thư thỏ cũng giống như là đang tự cổ vũ chính bản thân.
Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ lùa vào, mái tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ khẽ tung bay theo làn gió, hai hàng lông mày hơi cau lại.


Nhìn những dòng chữ Quý Tiêu gửi đến, nàng cảm thấy rằng chúng như đang chất chứa sự đau buồn của một cô gái này.

Ngụy Khinh Ngữ học theo phong cách nhắn tin của Quý Tiêu, lần mò mở chức năng nhãn dán cảm xúc.

Nàng tìm được một cái sticker cổ vũ tinh thần có viết hai chữ “Chaiyo” dễ thương cute hột me trong hộp thoại rồi ấn gửi đi.

Gần như cùng lúc đó, một con thỏ xám trắng nhảy lên khỏi màn hình của Quý Tiêu.
Nhãn dán này có vẻ đã cũ, tuy nó không bắt kịp được với xu thế hiện giờ, nhưng đổi lại là bộ lông mềm mại của chú thỏ nhỏ nhìn rất đáng yêu.

Nó giơ cao hai tay đang cầm cà rốt với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, bên trên đầu có viết hai chữ "Cố lên", trông rất hoạt bát, năng động.

Quý Tiêu không thể nhịn cười.
Đúng là tiểu thư thỏ.
Tiếng chuông điểm 12 giờ của chiếc đồng hồ ở dưới lầu vang lên, báo hiệu một ngày mới đã đến.

Đây là chiếc đồng hồ gỗ cổ mà Quý Thanh Vân gửi đến để trang trí nhà Quý Tiêu.

Bất giác, thời gian đã đến mười hai giờ.
Quý Tiêu lo lắng nếu còn chat tiếp sẽ làm mất thời gian nghỉ ngơi của tiểu thư thỏ, vội vàng nói: 【Thôi cũng khuya rồi, tui không quấy rầy nữa, bà đi nghỉ ngơi đi.】
Thế nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại có chút mất mát, nhìn thấy tin nhắn của Quý Tiêu giống như muốn kết thúc cuộc trò chuyện, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Trầm mặc một hồi, nàng lại hỏi: 【Miệng hiện tại còn đắng không?】
Nghe vậy, trong mắt Quý Tiêu hiện lên một tia kinh ngạc, thật khó tin khi tiểu thư thỏ vẫn còn nhớ rõ những lời cô nói ban nãy.
Cô khẽ cắn môi, lắc đầu nói: 【Không đắng, cùng bà tán gẫu lâu như vậy, tui thấy hết đắng từ lâu gòi.】
Ngụy Khinh Ngữ nhìn hàng chữ mà Quý Tiêu gửi đến, bất giác hơi cong mắt.
Vẻ mặt nàng thả lỏng, đáp lại:【Được rồi, cậu ngủ sớm đi.】
【Ừ, bà cũng vậy!】
Sau khi trò chuyện với tiểu thư thỏ, những phiền muộn mà Quý Tiêu luôn giấu kín khi sống trong thế giới này đã dịu bớt đi rất nhiều.
Vừa nói, cô vừa giơ tay tắt công tắc điều khiển đèn trong phòng, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành.

Ngồi bên giường, Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy ánh sáng chiếu xuống thảm cỏ ngoài cửa sổ đã biến mất.
Cô biết Quý Tiêu sắp đi ngủ.
Xem ra lúc nãy cùng mình tán gẫu một hồi, cô ấy chắc hẳn đã giải tỏa được một chút phiền muộn trong lòng.
Chỉ là Ngụy Khinh Ngữ không hiểu nổi, cô nói "Đều không phải tui cố ý làm" nghĩa là gì?
Nàng thiếu nữ nghĩ lại lời vừa rồi Quý Tiêu nói, chân mày khẽ nhíu lại.

Cô ấy thật sự đang che giấu chuyện gì sao?
"Ting..."
Một tiếng rung khác phát ra từ chiếc điện thoại di động bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Trong hộp tin nhắn trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn: Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bé:【Chúc ngủ ngon.】
Ánh trăng yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ rơi xuống khuôn mặt nàng thiếu nữ, trong đôi mắt màu xanh ngọc thoáng hiện lên ý cười.
Những ngón tay như ngọc vui vẻ nhảy múa trên màn hình.
Căn phòng tối om, Quý Tiêu vừa đặt người xuống giường đã ngủ, không để ý màn hình điện thoại di động để trên tủ đầu giường đang sáng lên.
Như một khúc hát ru êm đềm bay lơ lửng trong bóng tối, rơi vào cõi mộng mơ sâu thẳm của người con gái đang vẽ mộng đẹp.
【@user190245: Chúc ngủ ngon.】

Khi kỳ thi đến gần, Quý Tiêu đang ôn tập môn Sinh Học theo thời khóa biểu mà Ngụy Khinh Ngữ đã lên kế hoạch cho cô.

Ngay cả trong giờ nghỉ tự do của tiết học thể dục, cô ấy vẫn nghiêm túc ngồi học bài bên trong phần khán đài trống được rào sắt bên cạnh sân chơi để tránh bị người khác làm phiền.

Tuy nhiên, mặc dù những lời bàn tán, thảo luận về Quý Tiêu trong diễn đàn đã giảm, nhưng điều đó không có nghĩa là số lượng Omega ngưỡng mộ Quý Tiêu trong trường học cũng giảm đi.
Quý Tiêu vừa ngồi xuống, ở cách đó không xa có một cô gái cầm sách bài tập môn Toán đi tới.
“Quý Tiêu, câu hỏi này mình không biết nên làm thế nào, cậu có thể giải thích giúp mình được không?” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, thanh âm ấy truyền vào tai Quý Tiêu nghe rất mềm mại.
Quý Tiêu nhìn vào cuốn sách bài tập mà cô gái nhỏ đưa cho, thấy một câu hỏi được đánh dấu bằng vòng tròn màu đỏ rất rõ ràng.
Cô không để ý đến việc cô bé ấy cắt ngang suy nghĩ giải Toán của mình, gật đầu đúng chuẩn tác phong chuyên nghiệp của một giáo viên thực tập môn Toán: "Được nha."
“Cám ơn, Quý Tiêu.” Cô gái nhỏ nghe vậy trên mặt tràn đầy vui mừng, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu.

Làn gió thoảng qua tà váy cô gái, toát ra vẻ đẹp của tuổi thanh xuân tươi tắn rạng ngời.

Chẳng qua là một người thì đang nghiêm túc giảng bài, còn người kia tâm hồn lại đang treo ngược cành cây.
Đôi mắt rụt rè của cô gái nhỏ lén lút chuyển từ bài tập sang sườn mặt của Quý Tiêu.
Nét bút đen uyển chuyển viết nên những dòng công thức trên từng trang giấy, cô gái nhỏ âm thầm ngắm nhìn những nét bút của Quý Tiêu.

Dù ghi ra giấy nhưng cô gái lại cảm thấy những dòng chữ đó như đang ghi tạc vào trong trái tim mình vậy.

Mái tóc đuôi ngựa đen bóng như thác nước mềm mại chảy từ đỉnh đầu xuống, sống mũi cao thẳng toát lên vẻ khí khái.
Vài sợi tóc rủ xuống trán, thoải mái tự do, không chút gò bó, cô ấy quả thực là Alpha xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp.

“Cậu hiểu rồi chứ?” Quý Tiêu đặt bút xuống, hỏi.
Cô bé nhìn tờ giấy viết đầy chữ, lắc đầu: “Mình vẫn chưa hiểu lắm…”
Quý Tiêu nghe xong thì hơi cau mày.
Đây là lần thứ hai cô nói với cô bé, nhưng cô không thể hiểu được cô ta có thật sự đang tập trung nghe hay không nữa.
Quý Tiêu có chút thất vọng, nhìn vào tờ giấy nháp cô đã viết cách giải tận hai lần.
Rõ ràng là ở thế giới thực cô từng có kinh nghiệm giảng dạy khá phong phú, vậy mà giảng đi giảng lại hai lần tỉ mỉ như thế mà cô bé vẫn không hiểu.
Cô đã phải gác bài tập Sinh Học của mình sang một bên để giảng bài cho cô bé này, và bây giờ thì Quý Tiêu đang đặt một dấu chấm hỏi to đùng cho sự nghiệp giảng dạy của mình.
"Chính là một bước này, mình không biết giải nó thế nào, cậu có thể..."
Thấy Quý Tiêu tốt bụng, cô gái nhỏ lại muốn làm phiền cô thêm lần nữa.
Chỉ là cô bé chưa nói xong thì đã bị ngắt lời.

"Tôi khuyên cậu nên xem qua các phương pháp đạo hàm của những công thức toán học này."
Ngụy Khinh Ngữ đứng ở bậc thềm thấp hơn một chút, mặt không chút thay đổi nhìn cô bé ngồi bên cạnh Quý Tiêu.
Đôi đồng tử màu ngọc lam đó tràn đầy sự thờ ơ và lạnh lùng, nàng không một chút khách sáo nói.

"Tôi..." Cô bé muốn đáp lại Ngụy Khinh Ngữ.
Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt Omega cấp S của nàng, cô bé không thể nói ra lời nào, cầm lấy sách bài tập ở trước mặt Quý Tiêu, vội vàng nói: "Mình đi đây" rồi bước nhanh ra khỏi khu vực khán đài.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng lưng của cô gái đang chạy trối chết, lập tức đi thẳng đến chỗ ngồi còn trống bên cạnh Quý Tiêu.

Nàng vừa đặt cuốn sách trong tay xuống, vừa nói: "Cô trước kia không phải rất hay cau có với người khác sao? Vậy mà bây giờ lại có thể học cách thông cảm, thương xót người khác như vậy à?"
Giọng nói của nàng không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng Quý Tiêu lại cảm thấy có chút áy náy.
Dáng vẻ kiên nhẫn của cô lúc nãy đối với cô gái nhỏ kia quả thật có chút không phù hợp với tính cách nguyên chủ.

Tâm trí Quý Tiêu như đang đi tàu lượn, cô liền ngang ngược giải thích: "Bổn tiểu thư...!là bởi vì muốn giữ thể diện với người ngoài, nên phải cư xử lịch sự nhã nhặn hơn."
"Đối với cô… À, còn Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh, đương nhiên không cần khách sáo như vậy!"
Ngụy Khinh Ngữ khi nghe Quý Tiêu coi mình khác với những người được cô coi là ‘người ngoài’ kia, dường như nàng cảm thấy trái tim của mình lại đập nhanh hơn.
Mặc dù sau đó nàng nghe thấy tên của "Kỳ Kỳ" và "Phòng Nhất Minh", nhưng nhịp tim đập nhanh bất thường này vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Được rồi, đừng ở đây tán gẫu nữa, cô đã lãng phí mười lăm phút rồi.

Hôm nay không giải xong bài này thì cuối tuần đừng hòng được đọc truyện tranh." Ngụy Khinh Ngữ cắt ngang lời của Quý Tiêu, người còn đang muốn tiếp tục giải thích kia, cũng đồng thời để ngăn chặn trái tim đang đập loạn nhịp đến bất thường của mình.
Không còn bị người khác quấy rầy, Quý Tiêu ngồi trên bậc thang làm bài mà Ngụy Khinh Ngữ đã giao cho cô, mà nàng thiếu nữ ngồi bên cạnh cũng đang an tĩnh lật xem những bài báo được viết bằng tiếng Anh.
Ánh nắng chiều tà không còn gay gắt như buổi trưa, mang theo tia ấm áp len lỏi qua những cành cây còn chưa kịp cắt tỉa chiếu rọi xuống khán đài.
Cách đó không xa, có tiếng tập duyệt chương trình của câu lạc bộ, xen lẫn với tiếng bút sột soạt trên mặt giấy.
Ngụy Khinh Ngữ không bao giờ nghĩ rằng nàng và Quý Tiêu sẽ có một ngày ngồi học cùng nhau như thế này.
Nàng vẫn nhớ khi còn nhỏ, cha nàng đưa hai người đi luyện thư pháp, cho dù có dùng kẹo ngọt dụ dỗ thì Quý Tiêu nhỏ cũng chỉ ngồi được hai phút đã chạy đi đuổi theo mông con Corgi.
Hương Brandy đào thoảng nhẹ theo gió thoảng qua mũi Ngụy Khinh Ngữ, mang đến một chút dễ chịu của mùa thu.
Ngụy Khinh Ngữ lặng lẽ đặt tờ báo tiếng Anh trên tay xuống, ma xui quỷ khiến nhìn về phía người ngồi bên cạnh.

Ánh sáng phản chiếu trên mặt đất, ánh lên đôi mắt màu hổ phách của cô gái đang chăm chú đọc những câu hỏi trong sách.
Phải chăng thứ ánh sáng mờ ảo kia đã làm mê muội đôi mắt của nàng, Ngụy Khinh Ngữ đột nhiên có cảm giác rằng người đang chăm chỉ giải bài trước mặt nàng là Quý Tiêu, đồng thời cũng không phải là Quý Tiêu.
"Bạn ơi!! Cúi đầu xuống!!!"
Một tiếng hét vang dội và khẩn trương từ cách đó không xa truyền đến.
Ngụy Khinh Ngữ chưa kịp nhìn lên để xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng Quý Tiêu, người đang tập trung giải bài, đã phản ứng nhanh hơn nàng.

Cô trực tiếp ôm nàng, xoay người bảo vệ người trong lòng.
Trong thời khắc này, gió nổi lên, lá rơi xào xạc.
Cây bút rơi xuống, lăn trên những bậc thềm.
Bị người kia đè xuống dưới thân để bảo hộ, Ngụy Khinh Ngữ nhất thời mất đi tầm nhìn.
Trong thời khắc này, tất cả những gì nàng có thể ngửi thấy là hương thơm tràn đầy sự ấm áp của người trước mặt..