Tình Đầu Ngọt Ngào

Chương 4: Thi đấu




Bé Khiết ơi, đi học thôii~

Tiếng của Chu Hiểu Tinh vọng lên từ bên ngoài. Hôm nay trời xanh mây trắng, không khí thoáng đãng, mát mẻ. Đường phố vẫn nhộn nhịp như bao ngày, từng hàng cây xanh đung đưa trong gió như đang nhảy múa.

—————

Buổi chiều ở lớp học, hôm nay không khí sôi động hơn hẳn ngày thường, mọi người dường như chỉ đang tập trung bàn luận về một việc gì đó. Với bản tính tò mò của mình, Tần Mộng Khiết chen vào đám đông trong lớp hỏi thử.

- Mọi người đang bàn tán gì thế?

Một bạn nữ nhanh miệng trả lời:

- À, hôm nay đàn anh trường chúng ta có trận thi đấu bóng rổ với trường khác ấy mà.

- Aaa, có thể xem đàn anh đẹp trai chơi bóng rổ làm tớ thấy hạnh phúc quá.- Một bạn nữ khác chen vào nói.

- Mộng Khiết có muốn đi coi không? Chu Hiểu Tinh kéo áo Mộng Khiết hỏi nhỏ. Tần Mộng Khiết khó hiểu, bình thường cả bản thân cô và Chu Hiểu Tinh có coi mấy trận thi đấu thể thao thế này đâu. Cô nhìn bạn mình nghi hoặc, hỏi:

- Có Châu Chấn Kiệt à?

Chu Hiểu Tinh giật mình, má hơi đỏ lên gật đầu, ai mà chẳng muốn được ngắm nhìn người mình thích nhiều hơn. Mộng Khiết cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý đi coi chung. Bỗng cô hỏi thêm:

- Có Tạ Hoài Du không?

- Có. Cậu... Cũng muốn coi anh ấy thi đấu hả. Chu Hiểu Tinh liếc nhìn Mộng Khiết cười gian xảo, lúc này đây cô mới biết bạn mình cũng có một chút ý đồ.

- Tớ hỏi thế thôi, cậu đừng suy bụng ta ra bụng người! Tần Mộng Khiết quay đầu về bàn học của mình.

- Haha, bông hoa của tình yêu đã bắt đầu nở rộ trong lòng cậu rồi đúng không~

- Ăn nói xà lơ không à!

—————

Buổi chiều hôm ấy, sau khi tiết học kết thúc, Chu Hiểu Tinh nhanh chóng lôi kéo Tần Mộng Khiết đến sân bóng rổ thật nhanh để kiếm vị trí xem tốt nhất.

- Woaa, đông thật đấy! - Mộng Khiết cảm thán- Họ có sức hút đến thế sao?

- Hihi.

Hôm nay Tạ Hoài Du trông khác hẳn so với mọi ngày. Bình thường trông anh mang dáng vẻ học bá nhẹ nhàng, không ngờ hôm nay lại mang dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng hẳn. Tần Mộng Khiết nhìn bao quát một lượt, ánh mắt cô chợt dừng lại trên bóng lưng một người. Đó là một cậu con trai trong đội bóng rổ trường đối thủ.

- "Sao người đó... trông quen thế nhỉ?"

Cả hai đội đang đứng ngoài sân khởi động, bỗng Tạ Hoài Du nhìn lên, bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Tần Mộng Khiết. Anh cười thầm rồi quay sang gọi Châu Chấn Kiệt.

- Này, crush cậu tới tìm kìa.

Nghe tới đây, Châu Chấn Kiệt giật mình, tai đỏ lên.

- Hả, đâu cơ?

Nói rồi cậu nhìn theo hướng Tạ Hoài Du chỉ. Chu Hiểu Tinh thấy Châu Chấn Kiệt nhìn qua, vừa cười vừa đưa tay lên vẫy vẫy. Châu Chấn Kiệt mỉm cười đáp lại, bạn bè xung quanh thấy vậy thì liền trêu chọc cậu.

Một bạn nam nói: - À à, thì ra đó là bạn gái cậu.

- Tụi này biết rồi nhá, có bạn gái mà giấu hả.

Chu Hiểu Tinh cười cười, bên này, Tần Mộng Khiết cũng đang nhìn chằm chằm vào Tạ Hoài Du. Không biết từ lúc nào cô lại để ý đến anh nhiều như thế, chắc do vẻ ngoài nổi trội của anh chăng?

Trận đấu bắt đầu, tiếng reo hò cỗ vũ không ngừng vang lên, từng cơn gió mát thổi qua, trước sự cổ vũ nhiệt tình của những người khác, Tần Mộng Khiết vẫn chỉ im lặng đứng xem. Cô như đang khắc ghi từng khoảnh khắc của Tạ Hoài Du vào trong trái tim mình, hôm nay anh vẫn đẹp như vậy, thậm chí trông còn ngầu hơn ngày thường.

Lúc này gió thổi mang theo hơi nước, Tần Mộng Khiết ngẩng đầu lên đã thấy mây đen kéo tới. Một lúc sau, trời đổ mưa bay bay, trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra, chưa được bao lâu thì phải ngừng lại vì mưa ngày càng lớn hơn. Mọi người chạy vội vào trường trú mưa, Chu Hiểu Tinh cũng nhanh tay kéo Tần Mộng Khiết chạy vào trong.

Trong lúc mọi người đang chạy vào trong trú mưa, cô đã nhìn thấy được khuôn mặt của chàng trai lúc nãy. Đó là cậu bé hàng xóm chơi với cô lúc nhỏ, cậu ta tên Trần Bách An. Lúc này, cậu con trai ấy cũng đưa mắt sang nhìn, nhưng lại chỉ thấy được bóng lưng phía sau.

- Ầy, sao trời đột nhiên lại đổ mưa thế kia!

Tần Mộng Khiết đáp lại: Biết sao giờ, thời tiết dạo này thất thường lắm.