Chị cô đặt vé máy bay khá sớm, chuyến bay bắt đầu lúc bảy giờ sáng. Mặc dù đã chuẩn bị xong hết đồ từ hôm qua rồi nhưng Mộng Khiết vẫn bị chị họ gọi dậy từ lúc bốn giờ sáng. Gọi dậy không phải là để kiểm tra đồ đạc mà là để tập thể dục, vận động cơ thể trước khi ra sân bay.
Vì là lần đầu tiên xuất ngoại nên Tần Mộng Khiết có hơi phấn khích quá mức, đến nỗi cô nằm thức đến một giờ sáng mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thấy gọi mãi mà em gái không chịu dậy, lại còn cật lực vùi sâu vào trong chăn hơn, Tần Tố Hinh liền dùng sức kéo tung cái chăn ra, hai tay kéo tay Mộng Khiết ngồi dậy.
Cô gái nhỏ ngồi trên giường dụi hai con mắt đang nhắm tít lại của mình, ngáp một cái rồi lại mắt nhắm mắt mở nhìn chị cô.
- Chị ơi, chị tự tập một mình đi, mặc kệ em. Khi nào chuẩn bị ra sân bay rồi hẵng gọi em dậy, thế nhé.
Nói rồi cô ôm con gấu bông bên cạnh nằm ngủ tiếp.
Tần Tố Hinh thở dài một cái:
- Cái con bé này...
Chị cô vừa rời đi được nửa tiếng thì đã nghe thấy tiếng chuông đuện thoại bên cạnh vang lên. Mộng Khiết một lần nữa mở mắt ra, thấy người gọi tới là Chu Hiểu Tinh thế là đành phải gọi lại cho cô bạn.
- Tớ nói nè, sao cậu dậy sớm thế hả?
- Thì tại vì hôm nay tớ không tiễn cậu được nên mới phải gọi điện thoại chứ bộ.
Thật hết cách mà, cô cũng chỉ là đi du lịch cùng chị gái chứ có phải là đi luôn đâu. Bị đánh thức thêm lần nữa cũng khó mà ngủ lại được, Mộng Khiết ngồi trên giường vừa ngáp vừa nói chuyện điện thoại.
- Thôi, cúp nha, tớ xuống nhà ăn sáng rồi chuẩn bị đi đây.
- Ừ, nhớ mua quà cho bạn bè đấy.
*****
Chuyến bay bắt đầu cất cánh, xuyên toạc qua những đám mây trắng muốt, Mộng Khiết không kìm được mà đưa máy ảnh lên chụp. Phải công nhận cô chụp cũng khá đẹp đấy chứ.
Tần Mộng Khiết mang theo tâm trạng vô cùng vui vẻ đi chơi mà không hề hay biết rằng sau khi quay trở về sẽ khó để gặp lại cậu thiếu niên mình thích nữa.
Tại nhà của Tạ Hoài Du, sau cả một đêm suy nghĩ rồi lại tự cổ vũ, động viên bản thân mình nhưng có vẻ cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Với lại cũng có mấy lần Tạ Hoài Du cũng thể hiện khá rõ tâm ý rồi, thế nhưng Mộng Khiết ngây thơ vốn chẳng nhận ra điều đó. Đơn giản là bởi vì cô cảm thấy bản thân không đủ tốt đẹp nên chẳng thể nào có việc như Tạ Hoài Du thích cô xảy ra được.
Nhớ lại những lúc như thế càng khiến anh không dám mở lời. Đúng là tình đầu thì chóng tan. Người ta ít nhiều còn trải nghiệm được cảm giác yêu nhau cùng mối tình đầu, còn anh thì lại đang chuẩn bị cất giấu tình cảm vào trong lòng mình.
Dù sao cũng không ở Bắc Kinh nữa, mai mốt có khi cô sẽ gặp được người khác tốt hơn, vậy thì anh cũng đâu phải nhất thiết nói ra làm gì. Tuy Bắc Kinh có nhiều trường đại học tốt nhưng trường anh thích lại ở Thượng Hải. Trước khi gặp được cô gái ấy, anh đã quyết tâm thi đỗ vào ngôi trường có tiếng ở Thượng Hải rồi.
Nhưng chuyện gì ra chuyện đấy, anh không thể để cảm xúc của lấn át đi lý trí của mình như thế được. Vẫn có thể liên lạc được với nhau mà, chỉ cần vẫn có thể nhắn tin cho cô bé ấy thôi là anh cũng đã mãn nguyện rồi.
- Anh! Làm gì mà đững thẫn thờ ở đó vậy?
Tạ Ngọc Trân nhìn anh trai đầy nghi hoặc, tự nhiên cứ đứng ngay cầu thang bần thần suy nghĩ gì đó.
- Thế anh có nói với chị Mộng Khiết là sẽ đến Thượng Hải chưa?
Tạ Hoài Du tiến vào trong bếp mở tủ lạnh lấy hộp sữa rồi đáp:
- Vẫn chưa.
- Tại sao?
- Nói với cô ấy làm gì?
Tạ Ngọc Trân hơi nhăn mặt lại, rõ ràng là anh trai cô thích con gái nhà người ta, bây giờ thi cũng xong rồi, chỉ còn chờ kết quả nữa thôi là anh sẽ đến Thượng Hải học luôn. Đến lúc đó hai người muốn gặp mặt trực tiếp cũng khó mà gặp được.
- Này, anh có thích Mộng Khiết thật không đấy? Hay chỉ là cảm thấy có chút hứng thú thôi vậy?
Tạ Hoài Du chẳng nói chằng rằng, chỉ chuyên tâm dùng bữa sáng của mình rồi lại về phòng chơi game.