Hôm nay đúng là một ngày tồi tệ mà.
Sáng sớm hôm nay dậy, Mộng Khiết khổ sở ôm bụng đau đi học. Cơ địa mỗi người mỗi khác, mỗi lần "bà dì" của cô ghé thăm đều khiến cô đau bụng đến chết đi sống lại. Sắc mặt cô nhợt nhạt đi hẳn, mẹ thấy thế, pha cho Mộng Khiết ly nước gừng để uống.
- Đây, uống đi cho ấm bụng.
- Con cảm ơn.
Tạ Hoài Du thấy mặt Tần Mộng Khiết kém sắc hẳn đi, nghĩ rằng cô đang bị ốm, lo lắng hỏi thăm thử:
- Em bị ốm hả?
Mộng Khiết yếu ớt đáp lại:
- Không ạ, em vẫn khỏe.
Tạ Hoài Du không tin, lấy tay sờ lên cô. Quả thật không bị sốt nhưng vì sao lại trông mệt mỏi thế kia. Bây giờ anh mới để ý thấy, từ lúc bước lên xe đến giờ cô toàn ôm bụng thôi.
- Em đau bụng hả?
- Vâng... chắc là sẽ hết nhanh thôi, tháng nào cũng bị vậy mà.
Tháng nào cũng bị? Tạ Hoài Du hơi thắc mắc, sao có thể mỗi tháng đều bị đau bụng được. Suy nghĩ một lát anh dường như nhận ra điều gì đó.
"Không lẽ... tới kì?"
Có vẻ như anh đã tìm được câu trả lời rồi, thấy cô cứ ôm bụng chịu đau mãi như vậy mà anh cũng chẳng thể làm gì cho cô được. Tạ Hoài Du đi trước dìu Mộng Khiết xuống xe rồi đưa cô đến tận cửa lớp.
- Mộng Khiết sao thế, trông cậu có vẻ mệt mỏi quá. Một bạn nữ tên Lâm Mộng Dao chạy đến hỏi thăm.
- Tớ hơi đau bụng ấy mà.
Nguyên cả một tiết học Tần Mộng Khiết chẳng thể nào tập trung nổi, gắng gượng đến tiết thứ tư, không thể chịu nổi nữa, Mộng Khiết đành xin giáo viên cho xuống phòng y tế. Thấy sắc mặt tái nhợt của cô học trò, giáo viên cũng không làm khó cô nữa, trực tiếp để Mộng Khiết xuống y tế nằm đến giờ ăn trưa luôn. Chu Hiểu Tinh nhìn theo, sợ cô bạn đi không nổi nên cũng xin giáo viên để mình đỡ Mộng Khiết đi.
Bụng Mộng Khiết bây giờ còn đau hơn lúc sáng, mặt cô tái mét đi. Cô y tá đưa thuốc giảm đau cho Mộng Khiết uống, lấy thêm túi chườm ấm đưa cho Mộng Khiết, sau đấy bảo cô nằm nghỉ một lát.
Đặt túi chườm ấm trên bụng, Tần Mộng Khiết cố gắng thả lỏng người, một lúc sau ngủ thiếp đi luôn. Nhắm mắt một chút mà đã đến giờ ăn trưa rồi, do bụng vẫn đang còn đau nên Mộng Khiết lấy điện thoại ra, nhờ cô bạn mua giúp một hộp sữa.
—————
Nhà ăn,
- Sao hôm nay không thấy Tần Mộng Khiết thế? Châu Chấn Kiệt biết ý của cậu bạn bên cạnh, lên tiếng hỏi Chu Hiểu Tinh.
- Cậu ấy xuống phòng y tế nằm rồi.
Nghe đến đây, Tạ Hoài Du lo lắng hỏi thêm:
- Bị sao thế?
- Cậu ấy đau bụng quá, phải xuống y tế xin thuốc.
- Đây là đau bụng kiểu gì thế? Đến mức phải xuống y tế xin thuốc giảm đau.
Chu Hiểu Tinh chỉ biết lắc đầu thở dài, sau đấy nhỏ giọng xuống nói:
- Con gái tới kì hầu hết đều sẽ bị đau bụng như thế, tùy cơ địa mỗi người. Có người đau, cis người không.
Dứt lời, Hiểu Tinh đứng lên đi mua sữa cho bạn mình. Tạ Hoài Du cũng ăn vội chỗ cơm còn lại rồi đứng lên đi luôn, bỏ lại Châu Chấn Kiệt vẫn đang từ tốn nhai cơm.
- Này này, cậu đi đâu thế!
—————
Cạch,
Chu Hiểu Tinh mở cửa bước vào, nghe thấy có tiếng động, Mộng Khiết ngồi dậy xem thử.
- Cậu dậy rồi hả, tớ mua sữa cho cậu rồi này.
- Ừ, để lát lên lớp tớ trả tiền cho cậu.
Ánh mắt cô dừng lại trên người Tạ Hoài Du, sao anh cũng chạy xuống đây vậy nè. Trong tay anh cầm một chiếc bánh bông lan nhỏ đưa cho Tần Mộng Khiết.
- Uống sữa thôi thì không no được đâu, ăn thêm cái này đi.
Chu Hiểu Tinh biết ý lẻn ra ngoài trước, để Tần Mộng Khiết lại cho Tạ Hoài Du lo.
- Sao không xin nghỉ?
- Chỉ đau bụng thôi, có gì đâu mà phải nghỉ.
Tạ Hoài Du nhìn cô thở dài, mà Từ Mộng Khiết sau khi ăn xong cũng định quay trở về lớp học. Tạ Hoài Du đề nghị dìu cô đi, hành động nhỏ nhưng lại tinh tế của Tạ Hoài Du lại khiến con tim cô thêm xao xuyến. Thế nhưng sợ bị mọi người chú ý nên cô tự đi về lớp học.
Chỉ qua một ngày mà có thể thấy được sự quan tâm tinh tế của Tạ Hoài Du đối với người khác. Anh không chỉ đối xử tốt với bạn bè mà còn dịu dàng với con gái nữa. Ý đầu tiên thì đúng rồi nhưng ý thứ hai thù chưa chắc, đó là Mộng Khiết nghĩ thế thôi chứ thực ra ngoại trừ mẹ và em gái anh ra thì cô là người con gái đầu tiên được anh quan tâm đến thế. Tạ Hoài Du nghi hoặc, chẳng lẽ anh biểu hiện chưa đủ rõ ràng hay sao, sao Tần Mộng Khiết mãi chưa nhận ra sự đối đãi khác biệt của anh dành cho cô chứ!?