Tình Đầu Mãi Mãi

Chương 87





Anh đành cắn răng thả Bạch Hồng ra, mặt mũi tối sầm chực đi vào phòng tắm.

Bạch Hồng mắt lim dim, đưa tay níu áo Du Quân lại.
- Ngoan, anh đi tập cơ tay một chút.
Du Quân nói, đầu không dám ngoảnh về sau nhìn dáng vẻ gợi dục của cô.

Nhưng Bạch Hồng vẫn không chịu nghe lời, cứ đứng lên mà áp sát thân mình vào lưng Du Quân.
- Vợ à, em vẫn chưa biết anh nguy hiểm thế nào sao?
Du Quân nín thở, gằn giọng hỏi lại.

Bạch Hồng thấy thế mà cong môi, âm điệu tà mị như muốn dụ hoặc người nghe, đáp:
- Biết chứ.

Con sói già trước mặt em đang thèm thịt lắm rồi.
Sáu năm lăn lộn ngoài xã hội, giờ cô đã hai mươi tư tuổi, những chuyện người lớn này cũng không thể mãi ngơ ngác như hồi còn học sinh.
- Vợ của anh chưa sẵn sàng, anh không thể làm tổn thương vợ được.
Du Quân nhắm mắt dỗ dành cô.

Bạch Hồng thấy trong lòng ấm áp khó tả.

Anh trân trọng và nâng niu cô như vậy, sao có thể không động lòng đây.
- Ngốc.

Ai nói em chưa sẵn sàng?
Bạch Hồng bật cười.

H@m muốn của Du Quân lớn đến nhường nào, cô cũng đã biết cả, thế nên mới có gan chung phòng đêm nay.

Nếu Bạch Hồng sợ, cô chắc chắn đã chạy trốn từ lâu rồi.
Du Quân chớp mi, ngỡ ngàng quay lại nhìn cô.


Anh lập tức như một con thú đói được phóng thích, lao tới đè Bạch Hồng lên giường.
Bầu ng ực tròn đầy bị nắn b óp mạnh bạo, Du Quân như muốn mê mẩn với sự mềm mại thơm thơm ngập trong bàn tay mình.

Cảm giác gì thế này? Nó ập đến và hoàn toàn nhấn chìm Du Quân vào bể tình d*c vọng.
Đã bao năm qua, anh phải chật vật vì thèm khát nó, nhớ nhung nó.

Đã bao năm qua, anh sợ rằng mình sẽ chẳng thể kiểm soát nổi bản năng đàn ông mà chạm tay vào bất kì người con gái nào khác ngoài Bạch Hồng.

Nhưng may thay, nỗi sợ ấy lại chưa từng xảy ra.

Để rồi giờ đây, thứ quả chín hồng, căng mọng và ngọt thơm ấy cứ trưng ra trước mắt Du Quân như một phần thưởng xứng đáng cho sự thủy chung mà anh luôn giữ gìn.
Dù cho đây đã là lần thứ hai anh được chạm vào đôi gò b ồng ấy, song quả nhiên sự sung sướng vẫn vẹn nguyên như thuở đầu, vẫn chạy dọc cơ thể anh như một luồng điện tê dại, rồi dồn hết xuống nơi th@n dưới sung mãn.

Du Quân khẽ run và nóng bừng lên vì k1ch thích.

Anh yêu nơi đầy đặn này chết mất.
Dây váy lỏng lẻo bị kéo xuống, để lộ một cảnh xuân mơn mởn như mời gọi.

Du Quân cổ họng đã khô khốc, bắt đầu nín thở, cúi xuống tham lam m*t lấy nhũ h0a hồng nhuận.

Anh say mê náo loạn, vẽ đường tròn quanh đỉnh ngực cư*ng cứng.

Trên nước da mơn mởn của cô, Du Quân đưa lưỡi viết tên mình như muốn khắc ấn chủ quyền.

Thi thoảng anh lại không kiềm chế được mà lỡ cắn một phát làm Bạch Hồng bật tiếng r3n rỉ.
Năm ngón tay hư hỏng không chịu an phận mà từ từ lần mò trên khắp các đường cong.

Du Quân siết nhẹ vòng eo thon và cả chiếc hông đầy đặn đang ưỡn cong lên vì bị anh trêu ghẹo.
Roẹt!
Tiếng vải rách toạc vang lên giữa không gian mờ ảo.

Lúc này thì toàn bộ cơ thể tr@n trụi mê hoặc của Bạch Hồng đã được phô bày đầy kiều diễm dưới thân anh.

Cô ngại ngùng vội đưa tay xuống che chắn.

Du Quân nheo mắt mê muội, không nhanh không chậm, lướt ánh nhìn dọc khắp thân hình cô.

Môi anh mơ màng nhếch lên, thở hắt ra rồi khẽ co giật thân mình một nhịp vì d*c vọng bị đẩy lên cao độ.
Thật giống như một bức tranh vậy, từng đường nét mới nữ tính, mềm mại và ngọt ngào làm sao.

Trên tấm thân Bạch Hồng dường như đang có một mùa xuân nở rộ, nơi đâu cũng đỏ hồng duyên dáng và căng mịn lên.

Đáng yêu chết mất.
Tách hai chân cô ra, anh cầm lấy cổ tay cô vợ nhỏ, khóa ngược lên đầu, tay còn lại rón rén chạm vào nơi tư m@t ngàn vàng kia.
Cách một lớp vải mỏng, ngón trỏ cùng ngón giữa của anh nhẹ nhàng m ơn trớn khu vườn ngọt ngào, bờ môi ở phía trên cũng cật lực khuấy đảo khoang mi3ng.

Thằng nhỏ tò mò giờ đây đã khám phá ra một thiên đường mới, nó vui sướng và phấn khích vô độ.

Khi lướt qua khẽ khàng, khi mạng bạo vuốt v e, cử chỉ tuy rối loạn vì còn nhiều bỡ ngỡ nhưng lại vô tình k1ch thích sự nhạy cảm của cô một cách mạnh mẽ.
Bạch Hồng toàn thân bỗng chốc trở nên mềm nhũn, nơi tư m@t không thể ngừng tiết dịch ướt đẫm và co bóp liên hồi.

Tiếng rên của cô cứ cao vút lên, trong veo như chiếc chuông gió.
Đến khi d*m thủy đã tuôn trào như suối, Du Quân mới thẳng tay cởi bỏ lớp phòng vệ cuối cùng của cô.

Anh đưa hai ngón tay kia lên, để đầu lưỡi mình li3m một lượt từ trên xuống, không sót một giọt chất lỏng nào.
Đột nhiên ngay sau đó, Du Quân giữ cho hai chiếc đùi nhỏ nhắn mở rộng ra và cúi đầu xuống dưới.
- Ưm...Đừng! Dưới đó bẩn lắm.
Bạch Hồng kéo tóc anh lại.

Du Quân lắc đầu, dịu dàng hôn lên lòng bàn tay hồng hào.
- Không bẩn.

Rất ngọt.

Nói rồi, anh đặt miệng mình lên cô bé nhạy cảm.

Đầu lưỡi liên tục tiến sâu, li*m m*t nhẹ nhàng.

Bạch Hồng vặn vẹo thân mình, một cảm giác khó tả đang choán lấy cô.

Cô muốn nữa, muốn thật nhiều hơn nữa.

Phía dưới kia, sự ẩm ướt và nóng ran của chiếc lưỡi nam tính không thôi âu yếm làm cho cô rơi vào cơn u mê lạ lùng, mất hết toàn bộ sức lực.
Khi đã hoàn thành màn dạo đầu, Du Quân hài lòng li3m mép, trút bỏ lớp áo choàng tắm.

Thân hình hoàn mỹ chuẩn chỉnh đến từng múi cơ bụng mập mờ hiện lên trong ánh đèn vàng.
Gần mười phút m ơn trớn cho Bạch Hồng làm quen dần, chính anh cũng đã phải chịu đựng cơn rạo rực rất khổ sở.

Phía dưới không ngừng cư*ng lên, khó chịu và nóng rát vô cùng.

Du Quân nhìn cô gái quyến rũ nằm trước mắt nhìn.

D*c vọng của anh thật sự đã đạt đến cực điểm.
- Bé nhỏ...anh chịu không nổi nữa...cho anh, có được không?
Du Quân ngữ khí khàn khàn, hỏi xin Bạch Hồng.

Nhận được cái gật đầu của cô, Du Quân mới khẽ nâng hông cô lên, từ từ đưa vật n@m tính của mình vào trong.
- Á!
Bạch Hồng kêu lên đau đớn.

Kích cỡ này, thật sự không thể nhét vừa được.
- Thả lỏng, chịu đau một chút, anh sẽ nhẹ nhàng.
Du Quân vuốt gương mặt nhăn nhó của Bạch Hồng, dịu giọng vỗ về.

Rồi anh gồng mình, chậm rãi đưa cậu bé cứng nóng vào sâu hơn.

Âm điệu r3n rỉ đầy da diết của cô vợ nhỏ càng làm Du Quân thêm k1ch thích.

Anh chau mày, gầm lên một tiếng, rồi trực tiếp đâm xuyên qua màng trinh xử nữ.
Nối tiếp sau đó là hàng loạt âm thanh va chạm của da thịt khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt.


Du Quân liên tục ra vào nơi hạ th@n Bạch Hồng, tốc độ ngày một nhanh hơn, mạnh hơn.
Căn phòng xa hoa ngập tràn hương vị đê mê của kh0ái cảm.

Gương mặt Bạch Hồng đỏ bừng, toàn thân bị một xúc cảm lạ lùng xâm chiếm, xúc cảm của đau buốt xen lẫn thỏa mãn.

Đốt sống của cô như tê cứng lại và cơ thể bị xẻ làm đôi.

Mỗi một lần cây côn hiếu chiến kia đẩy vào sâu lại là một lần Bạch Hồng nín thở mà siết thật chặt lấy anh.
- Hộc...hộc...Bên trong em, ấm và ẩm quá.
Du Quân trầm giọng, nói.

Trên đôi mắt đỏ đục đang có một màn sương mờ của nhục d*c che phủ.

Tiếng th ở dốc quyện cùng tiếng rên, làm nên một đêm tân hôn thật hoàn hảo.
Mười lăm phút sau, Du Quân càng điên cuồng nhấp sâu hơn, mạnh bạo hơn.
- A...ưm...Em thấy lạ lắm...
Bạch Hồng r3n rỉ thốt lên.

Du Quân hơi thở đứt quãng, đáp lại:
- Agg! Anh cũng ra đây.
Nói rồi, Du Quân siết chặt tay Bạch Hồng rồi chau mày, phóng hết tất cả tinh túy của mình vào trong cô.
Hai lồ ng ngực cùng phập phồng lên xuống vì hô hấp và nhịp tim dồn dập.

Tấm lưng Du Quân đã ướt sũng mồ hôi.

Dưới thân anh, Bạch Hồng khẽ co giật, hai chân run lẩy bẩy.
Khi vật n@m tính vừa được rút ra, cô đau nhói cắn môi, lờ đờ đưa mắt nhìn anh.

Bờ môi của Du Quân và Bạch Hồng lại tiếp tục cuốn lấy nhau, nồng nàn và ngọt ngào chưa từng.
Chưa được bao lâu, Du Quân đã hít sâu, dứt khoát lật ngược người Bạch Hồng lại, đặt cô nằm sấp xuống và nâng bờ m ông đ ẫy đà lên.
- Anh muốn nữa...
Và thế là cả hai lại cùng hòa làm một, đi vào tận nơi sâu nhất của nhau.

Trước khi Bạch Hồng ngất đi vì mệt lả, cô chỉ kịp nghe được mập mờ câu nói của Du Quân:
- Ôi...em làm anh phát điên mất thôi.