Tình Đầu Khó Phai

Chương 4: Lựa chọn




Lạc Tử Thịnh nôn không ngừng, Thẩm Thiển Vũ không dám gây ra tiếng động quá lớn, sợ đánh thức bố mẹ đã ngủ ở một gian phòng khác. Nhà họ Thẩm không có người canh cổng, bố mẹ anh sẽ chỉ kiên trì trên một số vấn đề mang tính nguyên tắc, những chuyện khác thì sẽ không hỏi đến. Anh đành phải khẽ gõ cửa phòng Thẩm Thiển Y, sau đó gọi cô dậy.



Thẩm Thiển Y vừa nhìn thấy Lạc Tử Thịnh thì không khỏi hoảng hốt, nhưng vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh rất nhanh.



Thẩm Thiển Y cẩn thận để ý tất cả, sau đó dùng khăn mặt ấm tỉ mỉ lau mặt cho Lạc Tử Thịnh. Mà Thẩm Thiển Vũ thì mang theo vẻ mặt vui đùa nhìn cảnh tượng này.



“Anh thế là vẻ mặt gì vậy.” Thẩm Thiển Y vô cùng hoang mang với vẻ mặt đó của Thẩm Thiển Vũ.



“Rốt cuộc biết vì sao đàn ông nhất định phải cưới một cô vợ ở nhà lãng phí đồ ăn rồi, thì ra chính là để đợi thời khắc được chăm nom này.”



Thẩm Thiển Y bật cười, “Lãng phí đồ ăn à, về sau em nhất định sẽ nói với chị dâu tương lai.”



Lúc này Lạc Tử Thịnh đã ngủ, Thẩm Thiển Y nhìn về phía anh trai mình với vẻ khó hiểu, “Vì sao anh ấy lại như vậy?”



Thẩm Thiển Vũ lắc đầu, chuyện này thật sự là một lời khó nói hết. Anh trần thuật vắn tắt tình hình hiện giờ của Lạc Tử Thịnh.



“Làm thế nào anh ấy mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trong thời gian nhanh nhất?”



“Trong thời gian nhanh nhất tìm một cô gái có thân phận địa vị lừng lẫy rồi kết hôn.” Thẩm Thiển Vũ nói đùa.



Thẩm Thiển Y sửng sốt một lát, sau đó nghiêm túc nhìn Thẩm Thiển Vũ, “Em đủ điều kiện không?”



••••



Khi Lạc Tử Thiên ba lần bốn lượt nhắc đến tên của Thẩm Thiển Y trước mặt Lạc Tử Thịnh, Lạc Tử Thịnh không thể coi đó là câu hỏi đơn thuần nữa.



“Bố, bố có ý gì vậy?”



Lạc Tử Thiên cũng không thừa nước đục thả câu nữa, “Thẩm Thiển Trình có ý muốn anh trở thành con rể ông ấy.”



Lòng Lạc Tử Thịnh trùng xuống, tập đoàn Thẩm Thị là một trong những công ty giàu có nổi tiếng nhất Thâm Hạ, cũng là công ty duy nhất có thể địch được Thịnh Nhân, có điều phương hướng mục tiêu của hai công ty không giống nhau. Mũi tiến công chính của Thịnh Nhân là nhằm vào lĩnh vực bất động sản và công thương nghiệp, còn của Thẩm Thị chủ yếu là ngành dịch vụ, công nghiệp phần mềm và đầu tư tài chính. Tập đoàn Thẩm Thị, quả nhiên có thể hấp dẫn con cáo già Lạc Tử Thiên này.



Có điều, tuy Lạc Tử Thịnh anh bị mắc vào tình cảnh này, nhưng không có nghĩa là anh muốn khuất phục rồi tiến hành đám cưới thương nghiệp.



Lạc Tử Thịnh nắm chặt tay, “Ý của bố là…”



Lạc Tử Thiên không mảy may để ý đến sự thay đổi của anh, ý cười càng sâu, “Bắt đầu từ ngày mai anh chính là tổng giám đốc ủy quyền của Thịnh Nhân, hơn nữa bất động sản cũng trực tiếp thuộc quyền quản lý của anh.”



Ai cũng biết bất động sản là nguồn thu nhập chính của Thịnh Nhân, tương đương với thanh danh, trước giờ Lạc Tử Thiên đều nắm chặt trong tay mình. Vậy mà lần này ông ta sẵn lòng buông tay để lấy lòng Thẩm Thị, ông ta thật sự dùng đến vốn gốc rồi. Hơn nữa ông ta nói là “ủy quyền”, rất rõ ràng là để khiến Lạc Tử Thịnh khuất phục, nếu sau này anh không khuất phục, Lạc Tử Thiên có thể thu hồi quyền hạn bất cứ lúc nào.



“Dựa vào đâu bố liền cho rằng con sẽ đồng ý?” Lạc Tử Thịnh cao giọng.



“Anh sẽ đồng ý. Anh là con trai của Lạc Tử Thiên tôi, trong cơ thể anh chảy dòng máu của tôi. Tôi là một con báo chỉ biết chinh phục người khác, con trai tôi sao có thể chỉ là một con mèo bệnh được.”



Lạc Tử Thịnh trừng mắt nhìn Lạc Tử Thiên, “Con trai ông? Không phải trước giờ ông chỉ có một con trai sao?”



Lạc Tử Thiên cũng không tức giận, “Tin tôi đi, tôi sẽ không hại anh. Chỉ cần anh cưới Thẩm Thiển Y, nhà họ Thẩm sẽ trở thành hậu thuẫn của anh vô điều kiện. Tôi đã thăm dò rồi, vợ chồng Thẩm Thị đối xử với cô con gái bảo bối này rất tốt, tuy rằng con bé đó không phải…”, ông ta hơi dừng lại rồi lại tiếp tục nói, “Sau này Thẩm Thị và Thịnh Nhân sẽ hợp tác rất nhiều. Hơn nữa đối với sự kiên trì về phương hướng tài chính của anh cũng sẽ trăm lợi không có một hại.”



Lạc Tử Thịnh cười lạnh, giúp ông ta mở miệng: “Quan trọng nhất là, chỉ cần giới truyền thông công bố tin tức về hôn lễ, cổ phiếu của Thịnh Nhân sẽ theo đó nước đẩy thuyền lên. Ông là vì tốt cho tôi, bán con cầu vinh, đương nhiên tốt.”



“Anh đang nói lời vô liêm sỉ gì thế hả?”



“Tôi nói sai rồi à?” Lạc Tử Thịnh tuyệt không cúi đầu.



“Anh có thể phản đối.” Gậy trong tay Lạc Tử Thiên bị ném tới góc tường, “Vậy anh cứ nhìn Hạ Thị tuyên bố phá sản đi, sau đó anh mang theo cô bạn gái nhỏ của anh lang thang lưu lạc luôn nữa!”



Lòng bàn tay Lạc Tử Thịnh đổ mồ hôi lạnh, sau đó anh xoay người chạy ra ngoài.



Lạc Tử Thịnh anh cuối cùng cũng đi tới ngày hôm nay, nhưng lại phải dựa vào một người phụ nữ để tăng địa vị. Anh lái xe như điên.



•••••



Từ lúc tan làm về Hạ Tư Linh đã chú ý tới chiếc xe đó, cô thử đi qua, quả nhiên là anh.



Lạc Tử Thịnh đi theo Hạ Tư Linh về đến nhà trọ.



“Đói không? Em đi nấu cơm.” Hạ Tư Linh cười nhẹ, sau đó lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra rồi tiến vào phòng bếp.



Lạc Tử Thịnh vươn tay qua muốn giữ chặt cô, nhưng chỉ dừng lại giữa không trung. Khóe miệng anh khẽ động, nhưng anh chỉ nhìn Hạ Tư Linh đi vào phòng bếp.



Hạ Tư Linh chuyên tâm nấu nướng, nhưng mạch suy nghĩ thế nào cũng không chuyên tâm được, trên báo chí sớm đã tiết lộ ra tin tức gần đây của Thẩm Thị và Thịnh Nhân, một dạo còn truyền ra chuyện đám hỏi của hai nhà. Cô vốn cũng không xác định được, nhưng hôm nay, liếc mắt nhìn Lạc Tử Thịnh, cô đã biết không có lửa thì sao có khói.



Cô nên nói gì, tranh cãi với anh? Oán giận sao anh có thể vứt bỏ mình? Hay là giống một oán phụ chỉ trích anh?



Hạ Tư Linh cười tự giễu, sau đó lắc lắc đầu.



Đồ ăn được nấu xong, tay nghề rất tốt. Nhưng Lạc Tử Thịnh thế nào cũng đều cảm thấy vô vị, giống như nhai sáp vậy.




Rốt cuộc, anh không chịu nổi cái nhạt nhẽo nghẹn đặc ấy, anh buông đũa.



Hạ Tư Linh nhìn anh, anh thất thố rồi, trước kia anh tuyệt đối sẽ không mất kiên nhẫn như vậy.



“Đồ ăn không hợp khẩu vị.”



Anh không để ý đến sự “thấu hiểu lòng người” của cô lúc này, “Em biết cả rồi?”



“Mỗi ngày trên báo đều thấy, muốn không biết cũng khó.” Cô cũng phối hợp, không giả bộ hồ đồ.



Anh thở dài, “Em nghĩ thế nào?”



“Suy nghĩ của em có thể chi phối quyết định của anh sao?” Hạ Tư Linh đối mặt với anh, đôi mắt không hề yếu thế.



“Không thể.”



“Vậy suy nghĩ của em cũng không quan trọng.”



Đề tài đến đây tắc lại, Lạc Tử Thịnh vốn định nói anh vừa mới biết được chuyện này, cái gì mà quyết định với không quyết định chứ. Nhưng giờ phút này, trong mắt cô, giống như anh đã sớm biết rồi vậy, chỉ là bây giờ mới báo cho cô biết mà thôi. Anh vốn là người không nói nhiều hoặc hay bép xép, trước giờ anh đều cảm thấy tất cả nên dùng hành động để chứng minh. Nhưng hiện giờ, sự im lặng của anh lại giống như dồn đoạn tình cảm này đến bước đường cùng.



“Em có thể oán giận.”



Hạ Tư Linh nhìn anh chằm chằm, “Không phải em không muốn lựa chọn tin tưởng anh, mà là vốn anh rất cần cuộc hôn nhân này. Người khác có lẽ sẽ không biết, nhưng em biết, anh tuyệt đối sẽ không giống như Thẩm Thiển Vũ nóng đầu lên mang em bỏ trốn. Sao nhà họ Thẩm có thể vô duyên vô cớ liền nhìn trúng anh trở thành con rể họ chứ? Lấy tình bạn hơn mười năm của anh và Thẩm Thiển Vũ, bảo anh ta giúp anh chút ấy cũng không khó.”



“Ở trong mắt em Lạc Tử Thịnh anh bỉ ổi đến vậy ư?” Hiện giờ Lạc Tử Thịnh mới thật sự phẫn nộ.



“Anh muốn em nghĩ thế nào? Nghĩ anh sẽ làm trái ý nguyện của bố anh, sau đó đưa em rời xa chốn thị phi này? Lạc Tử Thịnh, anh chịu sao? Anh chịu vứt bỏ cơ hội không dễ dàng mới có được này sao? Chịu từ bỏ cơ hội giẫm anh cả của anh dưới lòng bàn chân? Tin rằng không lâu nữa công văn bổ nhiệm anh thành tổng giám đốc sẽ được lệnh xuống nhỉ!”



Chính là bởi rất hiểu anh, mới biết, anh sẽ không làm những chuyện đó vì em. Tình yêu của anh, từ trước tới nay cứ tạm để đó.



“Nếu anh nói hôm nay anh mới biết được ý nguyện của bố anh thì sao?”



“Vậy em rất muốn biết, đời này anh sẽ vì người khác mà từ bỏ được Thịnh Nhân sao?”



Cô biết, anh sẽ không. Sự trầm mặc của anh đã cho ra đáp án tốt nhất rồi.



Sao anh có thể từ bỏ được? Năm anh tám tuổi, lúc tận mắt thấy mẹ mình chết dưới sự bức bách của Bạch Tố Cầm, anh đã thề, đời này anh nhất định sẽ vượt trội hơn người, sau đó đoạt lấy Thịnh Nhân để báo thù cho mẹ, là nỗi hận đó giúp anh trở thành đứa con cưng của ông trời trong mắt người khác. Sao anh có thể vì người khác mà từ bỏ được?




Vừa rồi anh quả thật thất thố, tỉnh táo lại anh hẳn là biết, đây là cơ hội duy nhất của anh.



Sau hồi lâu không nói gì, Lạc Tử Thịnh xoay người rời đi.



Sớm đã biết, không có gì hấp dẫn anh hơn Thịnh Nhân, nhưng vẫn không cam lòng, vẫn tủi thân, vẫn đau lòng, vẫn giận dữ. Đồ ăn trên bàn bị hất đổ xuống mặt đất. Cuối cùng cô để mặc bản thân, giống như một cô gái bình thường bắt đầu khóc lớn. Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này, cô đã biết đây là cái kết của cô. Cô buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, thổ lộ với anh, sau đó theo anh đến Mỹ. Không ai hỏi cô có mệt không, không ai biết sự vùng vẫy trong lòng cô. Không ai hiểu sự kiêu ngạo của cô từng bước bị mài nghiền dập nát như thế nào.



Nhưng hiện giờ, tất cả, đều hóa thành phù vân.



Cô kiêu ngạo kiên cường, ai có thể cho cô mượn một bờ vai?



Không ai có thể sưởi ấm cô.



““““`



Lạc Tử Thịnh xông thẳng vào nhà Thẩm Thiển Vũ. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiển Vũ thấy may vì bố mẹ không có ở nhà. Đối mặt với sự phẫn nộ của Lạc Tử Thịnh, bản thân anh cũng nín lặng.



“Sao lại như vậy?” Lạc Tử Thịnh tới là muốn nhận được một lí do, một lí do có thể khiến mình tin phục. Trước mắt không phải ai khác, mà là người bạn tốt nhất đi cùng anh qua năm tháng niên thiếu.



“Bố mẹ tôi quyết định.” Thẩm Thiển Vũ tuyệt đối sẽ không nói cho Lạc Tử Thịnh biết chân tướng, cho dù là bạn tốt nhất. Có lẽ từ sớm anh cũng đã giác ngộ, bản thân mình có thể đi ngược lại với mọi người, nhưng tuyệt đối sẽ không đi ngược lại với em gái mình. Anh đổ tất cả lên trên người bố mẹ, tuy họ vô tội biết bao.



“Chẳng lẽ ông không nói rõ rằng tôi và…” Lạc Tử Thịnh đột nhiên dừng lại, anh tin Thẩm Thiển Vũ biết rất rõ về tình cảm của mình và Hạ Tư Linh, mà cậu ấy yêu thương em gái như vậy, đương nhiên cũng hẳn là sẽ không giao em gái mình cho một người mà trong lòng người đó không có cô ấy.



“Họ cảm thấy điều đó căn bản không đại biểu cho thứ gì cả, có ai hồi còn trẻ không phải như vậy chứ. Huống chi bản thân bố mẹ tôi xe duyên nhờ cuộc hôn nhân thương nghiệp, bao năm như vậy họ đều tương kính như tân sống rất tốt, đương nhiên cũng liền cảm thấy không sao cả.” Ngữ khí của Thẩm Thiển Vũ thản nhiên, sau đó đón nhận ánh mắt nghiền ngẫm của Lạc Tử Thịnh.



Thẩm Thiển Vũ rất rõ ràng, muốn xóa bỏ nỗi hoài nghi trong lòng Lạc Tử Thịnh là rất khó, bản thân mình nhất định phải vô cùng trấn tĩnh. Một khi cậu ấy biết được là Thiển Y đề cập đến chuyện muốn lấy cậu ấy, với tính cách của cậu ấy thì cho dù chấp nhận cuộc hôn nhân này, thế nào cũng sẽ chán ghét Thiển Y.



Lạc Tử Thịnh cắn cắn môi, “Vì sao ông không nói sớm cho tôi biết?”



“Tôi cũng mới biết tin mà.” Thẩm Thiển Vũ phân rạch ròi mối liên hệ với mình.



“Anh, em về rồi.” Thẩm Thiển Y đứng ngoài cửa, ý thức chỉ biết đến chuyện đổi giày, không biết hai người đàn ông trong phòng khách gần như đều đồng thời nhìn chằm chằm vào mình.



Lúc Thiển Y phát hiện Lạc Tử Thịnh thì quả thực rất kinh ngạc, nhưng bản lĩnh duy trì vẻ bình tĩnh mười mấy năm trời lại được dịp thể hiện.



Vốn cô định gọi Lạc Tử Thịnh, nhưng đột nhiên không biết nên gọi anh thế nào, hoặc là nói quan hệ hiện giờ giữa hai người có chút vi diệu.



“Cái đó, ừm, sao anh lại ở đây?”




Lạc Tử Thịnh đánh giá Thiển Y hồi lâu, “Đi học về?”



“Không phải, cùng Uông Hân đi dạo phố về, mệt muốn chết à. Rốt cuộc có thể thông cảm cho cánh đàn ông bọn anh vì sao lại ghét đi dạo phố cùng bạn gái như vậy rồi.” Thiển Y nhìn Lạc Tử Thịnh, sau đó hỏi với vẻ hơi đăm chiêu: “Có phải anh cũng ghét đi dạo phố cùng chị Tư Linh đúng không?”



Lạc Tử Thịnh lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh tao nhã như thường, “Cô ấy không thích đi dạo phố, vấn đề này anh thực sự không có cách nào trả lời em.”



Thẩm Thiển Vũ nhìn hai người, hơi lo lắng nhìn Thiển Y. Nhưng anh chưa bao giờ biết em gái mình lại thông minh như vậy, ngay cả Lạc Tử Thịnh nổi tiếng là sáng suốt cũng bị vài ba câu của con bé cho qua. Nếu anh không rõ mọi chuyện, anh cũng sẽ bị biểu hiện của Thiển Y đánh lừa, sẽ nghĩ là quả nhiên cô chẳng biết chuyện gì cả.



Hình tượng ngoan ngoãn khôn khéo của Thiển Y làm Lạc Tử Thịnh có chút mờ mịt, anh liếc Thẩm Thiển Vũ một cái rồi mới hỏi cô: “Thiển Y, anh có thể nói chuyện một mình với em được không?”



Thẩm Thiển Vũ nhìn cô, nhíu mày.



“Dạ được.” Thiển Y sảng khoái đồng ý, “Nhưng mà trước kia anh đều gọi em là Tiểu Thiển Thiển, đúng là thời gian tạo thành khoảng cách mà.”



Lạc Tử Thịnh bị vẻ mặt sinh động của Thiển Y chọc cười, “Thiển Vũ, ông xem cô em gái bảo bối của ông này.”



Thẩm Thiển Vũ cũng cười khẽ, “Được, tôi về phòng trước. Tử Thịnh, ông nhớ tóm gọn lại đấy, lời dài thì nói ngắn lại, lời ngắn thì nói đơn giản thôi.”



Thiển Y lắc đầu sau đó tự quyết định đi lấy cây xương rồng nhỏ đặt ở cửa sổ, cô chỉ thích nuôi cây xương rồng như vậy, đơn giản vì nó nhỏ nhắn xinh xắn, lại dễ sống nhất. Tuy rằng giờ phút này, cô thừa nhận, cô chỉ vì căng thẳng, nhưng lại dối trá lựa chọn che giấu sự căng thẳng đó.



Lạc Tử Thịnh thản nhiên mở miệng: “Tiểu Thiển Thiển có thích xem báo giải trí không?”



“Từ bao giờ anh cũng theo đuổi ngôi sao thế, công việc ở Thịnh Nhân nhàn rỗi vậy à. Hôm nào đó em phải tố cáo với chú Lạc mới được.”



Lạc Tử Thịnh nhìn cô chuyên tâm rút gai xương rồng, cũng không rối rắm gì, “Em rút nó làm gì? Xương rồng không có gai còn gọi là xương rồng sao?”



Thiển Y chỉ cho mình chút chuyện để làm mang tính tượng trưng, cũng không nghĩ rằng Lạc Tử Thịnh sẽ tò mò như thế, “Anh sẽ cho rằng nó không phải xương rồng vì nó không có gai sao?”



Lạc Tử Thịnh sửng sốt, “Sẽ không.”



“Thì thế đó!”



Rất ít người có thể vặn lời anh nói như vậy, anh ngẫm nghĩ hay là khỏi cần uyển chuyển biểu đạt ý của mình nữa, “Thiển Thiển, hẳn là em biết bố mẹ của anh và em đang lên kế hoạch cho cuộc hôn nhân của chúng ta chứ!”



“Chị Tư Linh phải làm sao?”



Lạc Tử Thịnh nhướng mày, anh vô cùng khó hiểu sao cô lại nói một câu như vậy, bất luận thế nào thì đây không nên là phản ứng của cô.



“Thiển Thiển, đây không phải vấn đề em nên nghĩ đến. Điều em nên nghĩ đến chính là khuyên bố mẹ em bỏ đi ý nghĩ đó đi như thế nào.”



Cây xương rồng trong tay Thiển Y rơi xuống mặt đất, cô nhìn Lạc Tử Thịnh chằm chằm, dường như đang xác nhận tính chân thực trong lời nói của anh.



“Anh ghét Thiển Thiển?”



“Đây không phải là vấn đề ghét hay không. Hôn nhân không phải là một chuyện đơn giản, hôn nhân là chuyện cả đời của hai người.”



“Anh cần cuộc hôn nhân này không?” Sắc mặt Thiển Y tái nhợt.



“Cần.”



“Vậy vì sao…”



“Nhưng không cần phương thức như thế.”



Sau sự im lặng hồi lâu, Thiển Y mới cắn chặt môi, “Chúng ta kết hôn đi, chờ một ngày anh không cần cuộc hôn nhân này nữa, có thể ly hôn bất cứ lúc nào. Đến lúc đó anh cũng có thể xin chị Tư Linh tha thứ, sau đó hai người bọn anh lại sống vui vẻ bên nhau.”



Lòng Lạc Tử Thịnh trùng xuống, con ngươi anh u ám lạnh lẽo, anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Thiển Y, phá hoại anh và Tư Linh thì có gì tốt với em? Anh thật sự nên bội phục diễn xuất của em đấy, dáng vẻ chẳng liên quan gì đến em cả. Anh cứ hoài nghi sao Thiển Vũ không nói cho anh biết chuyện này, đơn giản là vì em đấy nhỉ. Chuyện em đề cập, trước giờ cậu ấy cũng chỉ biết cố làm hết sức, sao phá em được.”



Thiển Y chỉ nhìn Lạc Tử Thịnh, thì ra anh chỉ thử mình. Cô cười nhạt, “Là em.”



“Vì sao?”



“Đừng nói với em anh sẽ không được lợi. Đã có sự tồn tại của lợi ích, việc gì anh phải hỏi tới nguyên nhân chứ?”



Lạc Tử Thịnh cũng không tin trên thế giới này lại có người vô duyên vô cớ làm chuyện giúp người khác.



“Anh vẫn khuyên em bảo bố mẹ em từ bỏ đi. Nếu không em sẽ hủy hoại chính bản thân mình.”



“Yên tâm, đó thực ra là kết quả mà em đã suy nghĩ tường tận rồi.”



Lạc Tử Thịnh nhìn dáng vẻ cười không ham muốn không đòi hỏi của cô, thật sự muốn biết sao cô làm được đến trong ngoài bất nhất như vậy. Mà khuôn mặt này lừa gạt được bao nhiêu người rồi.



“Em sẽ hối hận.”



Đây là lời cuối cùng Lạc Tử Thịnh nói với cô. Thiển Y nhìn anh nhếch miệng rời đi, có một loại cảm xúc tên là đau đến chết lặng.