Tình Đầu Cũng Như Là Tình Cuối

Chương 4




4.

Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ giọng điệu của Tô Chiến khi nói câu này.

Từ khi đó trở đi, chúng tôi nhanh chóng thân nhau và trở thành hai mầm non tổ quốc quan trọng của trường ngoài Lâm Từ.

"Tạ Tinh Phàm, em tốt nhất nên suy nghĩ sáng suốt, có vấn đề gì không giải quyết được thì có thể nổi giận với anh."

Ánh mắt Tô Chiến lạnh lùng, cái tay đang giữ vô lăng đang nổi lên gân xanh.

"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, không còn gì để nói nữa."

"Sao dạo này em lạnh lùng với anh như vậy?"

Tôi không biết phải giải thích thế nào với Tô Chiến nữa.

Khi phát hiện mình có thể nhìn thấy các dòng chữ phía trên đầu mọi người thì trong một lần Tô Chiến tới tặng quà, tôi đặc biệt liếc nhìn phía trên đầu anh.

Các dòng chữ rõ ràng đã tăng tần suất xuất hiện rất nhiều.

[Bỏ thằng c.h.ó này đi con gái! Tên c.ò h.ó này không tốt đâu.]

[Nam chính đẹp hơn nam phụ nhiều lắm nên đừng quan tâm th.ằ.ng nam phụ này nữa.]

Lúc đó, tôi không thể hiểu được nam phụ mà dòng chữ đó đang nói đến là ai.

Nhưng tôi không có ưu điểm nào khác, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là nghe lời khuyên và rút ra kinh nghiệm cho mình.

Tô Chiến không nói lời nào, ánh mắt lại không ngừng rơi trên người tôi, mối quan hệ của bọn tôi có lẽ đã rơi vào bế tắc thật rồi.

Một giây trước khi tôi hết kiên nhẫn, Tô Chiến cuối cùng cũng mở cửa xe. Vừa bước xuống xe phía sau tôi liền vang lên một giọng nói.

"Tạ Tinh Phàm, em sẽ hối hận."

"Cho dù tôi lựa chọn có thế nào đi nữa thì không thể tránh được có những hối tiếc."

Tiếc nuối quá nhiều thứ nên giờ đây chỉ có thể cản thận từng bước đi mà mình sẽ đi.

Sau khi trở về nhà, trong bữa ăn tôi, tôi đã vô tình nhắc đến Tô Chiến với mẹ.

Khi nghe đến Tô Chiến, mẹ tôi hơi chần chờ, rồi nói: "Mẹ cảm thấy Tô Chiến khá tốt, nhưng còn tùy thuộc vào con nghĩ thế nào. Dù sao mấy năm qua, ngoại trừ lúc học cấp ba, thì mối quan hệ giữa hai con có vẻ tệ đi..."

Tôi ăn thức ăn trong bát mà không nói gì.

Và tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng đôi mắt của Hàn Nhung Nhung ở cách đó không xa thỉnh thoảng lại rơi vào tôi.

"Hình như từ khi Lâm Từ ra nước ngoài, con không còn thích kết giao với Tô Chiến nữa. Tuy lúc đầu mẹ muốn làm mai hai đứa con với nhau. Nhưng nếu con không thích nó, thì không cần đặt nặng vấn đề ấy đâu.”

Tô Chiến gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, nhưng tôi lại lười để ý tới, một mình nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ.

Mẹ tôi nói đúng, việc tôi và Tô Chiến chia tay quả thực có liên quan đến Lâm Từ.

Vì Tô Chiến đã cứu tôi nên tôi nghĩ anh rất rốt và tôi bắt đầu chơi với anh ấy.

Nhưng có vẻ Lâm Từ không được thích Tô Chiến lắm, mỗi lần gặp mặt Tô Chiến sắc mặt anh đều lạnh đi.

Và bởi vì điều đó nên tôi buộc phải đưa ra lựa chọn giữa hai người bạn tốt.

Tất nhiên, tôi vẫn nghĩ Lâm Từ tốt hơn Tô Chiến nhiều.

Nên trong vô thức tôi càng ngày càng cách xa Tô Chiến.

Cho đến trước cuộc hội thao, vì tôi đã lỡ miệng khi ở phòng phát thanh mà đêm đó Lâm Từ trực tiếp đến gặp tôi nói chuyện.

Anh chặn tôi ở góc hành lang, đó là lần đầu tiên tôi ở gần Lâm Từ như vậy, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ tôi làm nó trở nên tê dại một cách khó hiểu.

"Anh có được hag không, sao em thử đi, hửm?"

Rõ ràng là anh ấy đã hiểu lầm lời tôi nói rồi, khi tôi đang nóng lòng muốn giải thích, nhưng Lâm Từ đột nhiên nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn anh ấy.

"Tạ Tinh Phàm, anh thích em."

Mọi thứ xung quanh tôi dường như đóng băng, đầu óc đã trống rỗng trong phút chốc.

Khi đó tôi chỉ có thể nghe được giọng nói trầm thấp của anh.

"Anh thích em, cho nên anh quan tâm đến suy nghĩ của em, em không thể nói anh không được như thế chứ."