Tình Đầu Cũng Như Là Tình Cuối

Chương 10




10.

Khi Lâm Từ rời khỏi phòng bệnh, giọng nói của Tô Chiến từ bên trong truyền đến.

“Tạ Tinh Phàm, nếu em hối hận thì hãy đến tìm anh.”

“Đừng lo tôi sẽ không cho cậu cơ hội này đâu.”

Tôi quay lại nhìn Tô Chiến, anh đang ngồi ở bên giường, ánh sáng chiếu vào người anh ấy, nhưng vẻ mặt lại rất cô đơn.

Tôi và Lâm Từ bước ra khỏi bệnh viện, sáng sớm nay anh ấy đã đứng đợi tôi ở bệnh viện.

Có lẽ là vì anh sợ tôi tâm trạng không tốt vì chuyện gia đình.

“Em có muốn đi đâu đó để vui chơi không?”

“Không, anh chỉ cần đi dạo cùng em là được ạ.”

Bố tôi vắng nhà nửa tháng, thậm chí không đến công ty, rõ ràng là muốn mẹ tôi đầu hàng.

Nửa tháng sau bố tôi đã về.



Ngôi nhà được giữ gìn sạch sẽ, thậm chí còn có một bó hoa trên bàn.

Mẹ tôi đã chuẩn bị một bửa tối dưới ánh nến, khiến bố tôi rất hài lòng.

“Hôm nay tôi chuẩn bị những thứ này để tạm biệt quá khứ.”

“Đúng rồi, chúng ta đã là vợ chồng rồi, sao phải níu kéo quá khứ làm gì, con bây giờ cũng đã lớn rồi.”

Mẹ tôi lấy tài liệu đã chuẩn bị từ trước và đặt trước mặt bố tôi.

“Cái này là cái gì?”

“Thỏa thuận ly hôn.”

Mẹ tôi nói rất đơn giản mà súc tích.

“Trong khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng, cuộc đời của tôi còn rất dài, không cần phải ở bên ông làm tôi đau lòng như vậy, sau khi ký xong chúng ta ai sống phần của người nấy.”

“Tại sao, mối quan hệ vợ chồng của chúng ta…”

“Vì đã ông lừa dối tôi nên ông không còn tư cách nói với tôi điều này nữa.”

Mẹ tôi nhìn tôi và nháy mắt.

Rõ ràng, mẹ tôi đã hi sinh rất nhiều trong mối quan hệ này, bà không đáng phải chịu kết cục này.

Vì vậy tôi đã hỏi ý kiến luật sư về việc ly hôn.

Mẹ tôi đã khóc trong phòng ngủ rất lâu và lặng im suốt một tuần.

Mãi đến ngày thứ tám, bà ấy mới bước ra khỏi phòng, mặc bộ quần áo đẹp nhất và đưa ra quyết định của mình.



Từ lúc nhìn thấy tờ giấy ly hôn, tôi đã sốc một chút.

“Tôi thừa nhận những việc tôi làm lúc đó là lỗi của tôi, nhưng tôi thật sự ăn năn, tôi chỉ muốn bù đắp cho Nhung Nhung.”

Hàn Nhung Nhung ngồi im lặng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ông không cần đền bù cho tôi, ông đã lừa dối tình cảm của mẹ tôi, không làm tròn trách nhiệm của một người bố. Việc ông làm bây giờ chỉ để ông cảm thấy dễ chịu hơn và quên đi món nợ mà ông mắc phải sau cái chết của mẹ tôi mà thôi.”

Ông ấy mở to mắt mà nhìn cô ta nhưng lại không thể thốt ra lời nào.

“Biệt thự này là tôi tự bỏ tiền ra mua, hiện tại tôi không muốn ông ở đây, mời ông ra ngoài, sáng mai chúng ta sẽ trình lên Cục Dân Chính, có lẽ sẽ mất 30 ngày để hoàn tất thủ tục này.”

“Mời ông ra khỏi nhà này ngay lập tức!”

Bố tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, trước khi đi ông còn mắng mẹ tôi nói sau này bà sẽ hối hận vì đã đuổi ông đi.

“Bây giờ tôi đã hối hận rồi. Tôi hối hận vì đã cưới cô, đồ đàn bà th.ố.i!”

Sau khi gửi thông tin đến Cục Dân Chính, sẽ có thời gian cân nhắc là 30 ngày.

Bố tôi đã đến gặp tôi nhiều lần, và sau khi biết tôi là người ủng hộ mẹ ly hôn, lần đầu tiên ông đã quay lưng lại với tôi.

“Con là con gái ruột của bố. Con ước gì bố mẹ ly hôn là sao chứ?”

Nhưng bây giờ tôi không muốn tranh cãi với ông nữa, hình ảnh ông trong lòng tôi đã sụp đổ từ lâu rồi.

Ba mươi ngày sau, bố mẹ tôi cùng nhau bước vào Cục Dân Chính, bố tôi ôm lấy hi vọng cuối cùng nói rằng ông không hài lòng với việc phân chia tài sản và hy vọng chúng tôi có thể bàn bạc lại lần nữa.

“Nếu không hài lòng thì cứ khởi kiện. Đó là lựa chọn của ông.”

Tôi đứng ở cửa nhìn hai người bước vào Cục Dân Chính.

Lâm Từ đứng bên cạnh, che đi phần lớn ánh nắng chiếu vào mặt tôi.

“Đừng suy nghĩ nhiều, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Tôi gật đầu và nhìn Lâm Từ.

Lâm Từ đã đứng đằng sau chở che tôi suốt thời gian qua.

Luôn luôn ưu tiên và ủng hộ không ngừng là điều tôi thực sự mong muốn.

“Khi nào em sẽ tuyên bố chấm dứt hôn ước với Tô Chiến?”

“Điều đó đã được công bố từ lâu rồi anh à.”

“Vậy khi nào em sẽ ở bên anh?”

“Nó tùy thuộc vào thành ý của anh nữa.”

Nhưng trong lòng tôi, Lâm Từ đã là người tôi yêu từ lâu rồi.