Buổi chiều, Thẩm Tuyết tan ca, cô định ra về thì trợ lý Lâm Tiêu đuổi theo gọi:
- Cô Thẩm, xin dừng bước.
Thẩm Tuyết gật đầu chào Lâm Tiêu, thấy anh ta có vẻ lo lắng,hớt hải cô liền hỏi:
- Trợ lý Lâm, anh tìm tôi có việc gì sao?
Lâm Tiêu đi đến nhìn Thẩm Tuyết với ánh mắt khẩn cầu:
- Cô Thẩm, xin cô giúp Tổng Giám đốc với, ngài ấy …
Lâm Tiêu làm bộ muốn nói lại thôi, khiến Thẩm Tuyết cũng nghi hoặc:
- Lăng Trạch Hàn có chuyện gì sao?
- Tôi xin cô, chỉ có cô mới giúp được ngài ấy thôi, ngài ấy sắp không chịu nổi nữa rồi, cô đi xem sẽ rõ.
- Tôi sao? Tôi thì có thể giúp gì cho anh ta chứ?
Miệng thì nói vậy nhưng Thẩm Tuyết vẫn đi theo Lâm Tiêu lên phòng làm việc của Lăng Trạch Hàn.
Không phải anh ta lại nghĩ ra trò gì mới để hành hạ cô đó chứ.
Lâm Tiêu dẫn Thẩm Tuyết vào phòng làm việc của Lăng Trạch Hàn. Cánh cửa vừa mở ra Thẩm Tuyết đã không tin nổi vào mắt mình, cô còn tưởng mình đi nhầm phòng rồi.
Khắp văn phòng bừa bộn như một bãi chiến trường, giấy tờ lung tung khắp nơi, trên sàn nhà còn vương đầy những mảnh thủy tinh, mảnh sành vỡ nát.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Thẩm Tuyết lo lắng hỏi, cô không nhìn thấy Lăng Trạch Hàn đâu cả.
- Cô Thẩm, hôm nay Tổng Giám đốc đi bàn chuyện với một ông trùm lớn, ông ta cố tình hạ thuốc ngài ấy. Tôi đưa ngài ấy về được đến đây là may mắn lắm rồi. Chắc ngài ấy ở trong phòng nghỉ, tôi xin cô hãy giúp ngài ấy.
Nói xong không chờ Thẩm Tuyết kịp phản ứng, Lâm Tiêu đã chạy chối chết ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Thẩm Tuyết nhăn mày, Lăng Trạch Hàn bị hạ thuốc gì vậy, chẳng nhẽ là ma túy ư? Sao Lâm Tiêu không đưa Tổng Giám đốc của anh ta đi bệnh viện, gọi cô lên làm gì chứ?
Thẩm Tuyết vẫn chưa kịp hỏi những thắc mắc trong lòng, cô nghe có tiếng động trong phòng nghỉ nên quyết định đi vào xem.
Càng đến gần tiếng động càng rõ, Thẩm Tuyết mở cửa phòng nghỉ ra, không thấy Lăng Trạch Hàn đâu cả, có tiếng nước chảy trong phòng tắm, tiếng thở hổn hển, tiếng gầm như thể vô cùng đau đớn.
Thẩm Tuyết bắt đầu hoảng sợ, cô đi đến đập cửa phòng tắm gọi:
- Lăng Trạch Hàn, anh ở trong đó sao? Anh làm sao vậy?
Tiếng nước bỗng dừng lại, cô nghe tiếng Lăng Trạch Hàn vẫn thở hổn hển, giọng nói có chút trầm khàn:
- Tuyết Nhi đó sao? Ai cho em vào đây, mau ra ngoài ngay.
Gì vậy, người đàn ông này lại đuổi cô ra ngoài. Không lẽ anh bị hạ ma túy đá, anh sợ không kiềm chế được mà ra tay giết cô sao? Cô đã từng nghe người ta nói về ma túy đá rồi,nó còn gây ra ảo giác nữa. Thảo nào mà văn phòng này lại bị Lăng Trạch Hàn phá tan tành như vậy.
Nghĩ vậy Thẩm Tuyết càng lo lắng hơn, cô cố gắng vặn nắm cửa.
- Lăng Trạch Hàn, anh làm sao vậy? Mau ra đây tôi đưa anh đi bệnh viện.
Lâm Tiêu này đúng là điên rồi, không đưa ông chủ đi bệnh viện còn gọi cô đến làm gì, chẳng lẽ anh ta sợ tin này truyền ra sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của Lăng thị sao. Dù gì thì Lăng Trạch Hàn cũng là tổng tài nghìn tỷ nổi tiếng trên thương trường.
Lăng Trạch Hàn không biết Thẩm Tuyết trong một lúc mà đã suy diễn ra bảy bảy bốn mươi chín cái đáp án nhưng không có đáp án nào đúng cả.
Anh là đi bàn chuyện làm ăn với ông trùm xã hội đen. Ông ta muốn anh làm con rể ông ta nên đã cố ý hạ thuốc anh,muốn anh ngủ cùng con gái ông ta.
Lăng Trạch Hàn cũng đã trở mặt với ông ta, anh cố nén về đến đây. Thuốc này là loại buộc phải phát sinh quan hệ với phụ nữ, nếu không cũng chẳng có thuốc giải nào cứu được.
Lâm Tiêu cũng hiểu điều này nên chắc chắn đã mang Thẩm Tuyết lên đây, nhưng anh không thể tổn thương cô thêm nữa. Anh muốn bù đắp cho cô, yêu cô hết lòng, anh ân hận vì trước đó đã làm cô thương tích đầy mình.
Lăng Trạch Hàn cắn răng mở cửa ra, mắt anh đã đỏ ngầu, áo sơ mi phanh ra, toát lên vẻ mệt mỏi, gợi cảm,đầu tóc vẫn còn vệt nước hẳn là anh vừa mới vã nước lên rửa mặt.
Thẩm Tuyết quan sát Lăng Trạch Hàn, thấy anh không bị thương cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Tuyết Nhi, em ra ngoài mau, mặc kệ tôi.
Giọng nói của Lăng Trạch Hàn lúc này đã nặng nề, khản đặc.
Lăng Trạch Hàn này đúng là ngoan cố, không chịu gọi bác sĩ còn thích chịu đựng một mình.
- Anh sao vậy? Anh bị hạ ma túy đá phải không? Mau, tôi đưa anh đi bệnh viện, không thì tôi kêu Lâm Tiêu gọi bác sĩ đến cho anh. Anh tỏ ra anh hùng lúc này làm gì chứ?
Lăng Trạch Hàn rên lên một tiếng, anh ôm lấy Thẩm Tuyết, cắn răng lần nữa:
- Ma túy cái gì chứ? Tôi bị hạ thuốc kích dục đó, em ở đây chỉ số chịu đựng của tôi là bằng không. Tôi sẽ làm tổn thương em đó, em mau ra ngoài đi, kệ tôi, em đi nhanh lên.
Thẩm Tuyết sững sờ, anh nói anh bị hạ thuốc kích dục sao?
- Tuyết Nhi, tôi không muốn em bị tổn thương nữa, nhanh đi đi, tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi.