Ông bà ta đã từng nói, hục hặc với ai, cũng không thể hục hặc với tiền.
Trần Lâu từ nhỏ đến lớn danh nhân danh ngôn gì đó đều chẳng để trong lòng, chỉ nhớ chuẩn xác được mỗi câu nói này. Vốn dĩ cậu ước mong sao mình cách Quan Dự xa một chút, một người mắt không mù chân không què có thể ngã vào hố đã đủ khiến cho người khác chê cười, mà cậu thì không có hứng thú ngã vào lần thứ hai.
Huống chi cái "hố" này còn có xu hướng dời chỗ.
Nhưng khách quan mà nói, cậu lại rất khó làm được việc "không có sự giao thoa với Quan Dự" một cách đúng nghĩa.
Sầm Chính và Ngô Gia Gia thế tất là sẽ tu thành chính quả. Mà Sầm Chính lại là bạn thân nối khố chính hiệu của Quan Dự, hai người sinh ra trong cùng một khu phố, sau đó cùng tiểu học cùng trung học cùng đại học. Sầm Chính lớn hơn Quan Dự một tuổi, lúc làm cái gì cũng bênh vực che chở cho đàn em, đối xử với Quan Dự còn tốt hơn cả anh ruột của Quan Dự.
Mà Ngô Gia Gia tuy rằng mới quen biết Trần Lâu hai ba năm, nhưng cũng là một trong số không nhiều những "anh em" chí cốt của Trần Lâu.
Ngoài ra hai người này cũng đều biết tính hướng của Trần Lâu và Quan Dự, bây giờ nghĩ lại, trong buổi tiệc rượu tối hôm đó e rằng ít nhiều cũng có gì đó mờ ám, bằng không nhắc đến tên của Quan Dự, đôi mắt của Ngô Gia Gia còn có thể phát sáng?
Trần Lâu lúc nhận cuộc điện thoại cầu viện của Quan Dự đã nghĩ tới vấn đề này, thấy Ngô Gia Gia ở phía đối diện giương đôi mắt long lanh có hồn mà nhìn cậu chằm chằm, bởi vậy cậu thuận nước đẩy thuyền mà đề ra yêu cầu. Hiện tại thật sự cầm tiền trở về, Trần Lâu lại bất giác nghĩ đến câu nói kia.
- - dù sao cũng không thể hục hặc với tiền.
Nếu như tình huống của Quan Dự thật sự không khác nhiều so với những gì mình dự liệu, vậy e rằng sau này hai người còn nhiều thời điểm có qua lại với nhau, cậu dùng tiền này để chuẩn bị kiếm tiền cho bản thân cũng chẳng có gì không tốt.
Thực ra gia cảnh của Quan Dự tương đối khá giả, Trần Lâu tuy rằng chưa từng cố ý tìm hiểu, nhưng cũng biết trước khi Quan Dự công khai tính hướng, anh hắn đến trường học đón hắn là lái một chiếc Porsche. Chỉ có điều là một dòng xe màu đỏ trông khá bình thường. Hồi đó Trần Lâu cũng không nhận biết dòng chữ Porsche, khi ấy cậu chỉ liếc nhìn đuôi xe, kiến thức về xe hơi xịn chỉ gói gọn trong Mercedes-Benz và BMW các thứ. Hơn nữa trong gu thẩm mỹ kỳ quái của cậu, xe hơi màu đỏ, đặc biệt là loại xe hơi màu đỏ thân bọc bùn bám bụi mà anh của Quan Dự lái, là loại cổ lỗ sĩ nhất.
Cậu nghĩ như vậy, cũng hồn nhiên nói với Quan Dự luôn. Lúc đó Quan Dự đang đeo ba-lô rảo bước ra khỏi trường, nghe lời này ngượng ngùng cười cười, cuối cùng nói: "Anh cũng thấy vậy, thôi thì lần tới bảo ổng đổi xe khác."
Sau đó lần tới, anh của hắn quả nhiên đổi sang một chiếc Mercedes màu đen.
Trần Lâu từng dán nhãn "không tim không phổi" cho Quan Dự, thậm chí ít nhiều còn có chút tò mò người như hắn lớn lên như thế nào -- Quan Dự lúc có tiền sẽ không cố sức giấu giàu, cũng chưa bao giờ khoe khoang khắp nơi, tựa như hết thảy chẳng qua chỉ là chuyện tầm thường xoàng xĩnh. Mà đến khi hắn bị nhà họ Quan đuổi ra khỏi cửa, trải qua những ngày tháng nghèo khổ cùng với Trần Lâu, lại cũng có cái gì ăn cái đó, tất cả thẻ ngân hàng đều để ở chỗ của Trần Lâu, cũng chẳng khi nào hỏi đến.
Trần Lâu đối mặt với sự nghèo túng của chính mình cũng có một mặt thản nhiên và điềm tĩnh như thế, nhưng mà cậu cũng biết từ tằn tiện chuyển sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa về tằn tiện thì lại khó. Hơn nữa lúc Quan Dự come-out, bọn họ đều vừa mới tốt nghiệp, hai người đều không tìm được công việc tốt, trong lúc hứng chịu đòn đánh kép hơi có cảm giác "nhà đã dột lại còn gặp mưa", thế nhưng kỳ lạ thay chính là bọn họ ấy vậy mà không hề cãi vã, thậm chí mỗi ngày đều sống rất có tư có vị*, những khi ngồi xe buýt đếm tiền xu cũng có thể vui cười cả buổi.
*sống có tư có vị: sống vui vẻ, thích thú, hưởng thụ cuộc sống.
Có lẽ khi ấy bản thân mình cũng có chút không tim không phổi?
Đúng là hai thằng khờ hạnh phúc.
Trần Lâu âm thầm chặc lưỡi một tiếng.
Dù sao hiện tại cậu cũng đã từ cải thìa non tiến hóa thành bánh quẩy già*, cậu nhẩm tính, nếu như học cao học, số tiền mình tích cóp mấy năm nay cũng chỉ đủ cho hai năm đầu, đến lúc đó nếu như giáo sư hướng dẫn của cậu tương đối dễ tính, chắc cậu có thể tích cóp thêm được một ít trong khoảng thời gian học cao học. Nhưng đó đều là những giả thuyết trong trạng thái lý tưởng, điều kiện bao gồm không thể dùng tiền mua đồ vật không thiết yếu, không thể ăn cơm với thịt cá, không thể đổ bệnh, không thể du lịch, thậm chí cũng không thể gửi tiền về nhà.
*cải thìa non và bánh quẩy già là hai hình ảnh tương tự như cừu non và cáo già, chỉ sự non nớt thiếu kinh nghiệm và già dặn lõi đời.
Mọi việc khác vẫn đều dễ nói, việc cuối cùng thì lại thật sự khó làm.
Trần Lâu thở dài, sực nhớ ra đã rất lâu rồi không gọi điện thoại về nhà.
Vào lúc chập tối, người ta đều ở nhà nấu cơm, Trần Lâu đứng ở dưới lầu nhà mình gọi hai cuộc, trong nhà lại chẳng có ai nhấc máy. Cậu chờ một lát thấy không có ai gọi lại, bèn rẽ vào một một cửa hàng nhỏ mở ở ngay sát vách, mua hai bịch khoai tây chiên và một hộp thuốc lá, lững tha lững thững ra về.
Cửa phòng của cặp tình nhân nhà bên cạnh bấm khóa, Trần Lâu mua khoai tây chiên chính là định để cho bọn họ, cậu thoáng sửng sốt khi thấy giờ này không có ai ở nhà.
Có người bưng chậu rửa mặt từ một căn hộ khác đi ra, thấy thế nói: "Vợ chồng trẻ cãi nhau đó mà!"
"Lại cãi nhau? Hôm trước không phải vẫn êm đẹp sao?" Trần Lâu kinh ngạc. Lúc cậu chuyển đến nơi này ở, đôi tình nhân đã ở đây sẵn rồi. Lúc thường cô gái nhỏ tuy rằng nói nhiều, nhưng con người cũng rất chịu thương chịu khó, đối xử với Đại Thành thì tốt khỏi nói, chỉ là không chịu đựng nổi hai người cứ cãi nhau hoài.
"Hầy, cãi nhau căng lắm đấy! Đại Thành còn động thủ nữa, " người kia hứng nửa chậu nước từ trong nhà vệ sinh, rồi đi trở lại: "Lúc tôi về tới nơi thì đã đánh nhau rồi, Đại Thành chụp ghế Tiểu Tuệ quăng đồ, trong phòng đổ vỡ leng keng loảng xoảng một chập, trông thấy không, cửa biến dạng luôn kìa."
Trần Lâu liếc mắt nhìn, trên cửa có một dấu chân to, toàn bộ cánh cửa lõm vào trong phòng, hiển nhiên Đại Thành lúc bỏ đi cũng tức giận.
Trong cuộc sống khó tránh khỏi sẽ có va va chạm chạm, vốn dĩ Trần Lâu không thích hai người này, cũng có một phần nguyên nhân là bọn họ quanh năm cãi vã, lần nào cũng như thể kẻ thù một mất một còn quyết sống mái với nhau, nhưng rồi chẳng được bao lâu lại sẽ mật ngọt trộn đường mà hòa hảo như lúc ban đầu. Mới đầu những người khác thuê chung nhà cũng nhiệt tâm góp ý, cảm thấy cô gái nhỏ lúc gào trời gào đất quá đáng thương, khuyên chia tay còn nhiều hơn khuyên hòa giải. Cho đến sau này phát hiện không có tác dụng, bèn cũng dần dần mặc kệ.
Trần Lâu gật đầu, lúc cầm bịch khoai tây chiên quẳng vào trong phòng mình tự dưng có chút buồn bực vô cớ.
Vừa đúng lúc người nhà gọi lại, cậu liếc nhìn, chầm chậm thở ra một luồng trọc khí trong lồng ngực, bấy giờ mới bốc máy: "Alo?"
"Tiểu Lâu đấy à, " Vương Cốc Phân ở bên kia hỏi: "Tuần này con khỏe chứ?"
"Khỏe." Trần Lâu nói: "Bà nội của tôi thì sao?"
"Bà nội của con bà nội của con, bà nội của con vẫn khỏe!" Vương Cốc Phân có chút bực bội, Trần Lâu là con của bà, thế nhưng mỗi lần gọi điện đều chỉ muốn tìm bà lão. Mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau cả một đời, Vương Cốc Phân chèn ép bà lão khắp nơi, chỉ riêng với thằng con trai thì đấu tranh kiểu gì cũng tốn công vô ích.
Bà lẩm bẩm đôi câu lại nghĩ đến chính sự, nói: "Con có tiền không? Nên gửi về nhà một ít đi chứ nhỉ?"
Trần Lâu biết ngay là bà sẽ nói câu này, chống tay lên bệ cửa sổ mở hé trong căn hộ của mình, nói: "Tôi không có tiền."
Vương Cốc Phân ngắt lời: "Sao mà không có tiền cho được? Chẳng phải con làm công việc bán thời gian kia một tháng có thể kiếm 1200 sao?"
"Tôi không được ăn không được uống à, " Trần Lâu dùng tay vê bụi trên bệ cửa sổ, liếc mắt nhìn, rồi lại lau ngón tay lên tường: "Tôi mà có tiết kiệm tiền đi chăng nữa, tiền cơm một ngày ít nhất cũng phải hai mươi, một tháng chính là sáu trăm. Ngoài ra còn vật dụng hằng ngày, cộng hết lại ít nhiều gì cũng tầm một trăm, nhỡ phải mua tư liệu thi cao học... Đúng rồi, tiền lần trước tôi gửi cho bà đâu?"
Đoạn trước cậu nói quá trôi chảy, Vương Cốc Phân đang nóng ruột nghe, thình lình bị cậu hỏi một câu, tức thì lắp bắp: "Tiền đó, tiền đó tiêu hết rồi!"
Bà lấy lại bình tĩnh một chút, thế rồi nói tiếp: "Thuốc hạ huyết áp của bà nội con một tháng tốn không ít tiền đâu, mẹ không được dẫn bà đi bệnh viện khơi thông mạch máu à? Con nói xem, mụ già phiền phức này, thời tuổi trẻ không biết tiết chế, ăn nhiều thịt cá như vậy, bây giờ quả đúng là, già rồi còn làm gánh nặng cho cháu trai."
"Ầy, thế thì mẹ cũng cẩn thận chút nhé, ăn ít thịt lại." Trần Lâu cười ha ha: "Nếu không mẹ già rồi còn chẳng có cháu trai để mà làm gánh nặng cho đâu."
Vương Cốc Phân im lặng, một lát sau nói: "Mẹ nuôi mày chỉ tổ phí công!"
"Thôi đi, tôi là bà nội tôi nuôi lớn." Trần Lâu chặn họng bà, bỗng dưng lại cảm thấy không có gì thú vị, nói: "Được rồi, trước tiên như vậy đi, lần trước tôi gửi cho bà bảy ngàn, tính cả mấy lần gửi trước đó nữa, bà ăn cá ăn thịt mỗi ngày cũng có thể tiêu nửa năm. Bên này tôi vừa mới nghỉ công việc bán thời gian, vốn dĩ cũng không có tiền, cho nên trong nửa năm này bà liệu cơm gắp mắm, tiêu còn lại bao nhiêu về quỹ riêng của bà, không đủ tiêu bà đi đòi anh trai bà với cháu trai đằng ngoại của bà đi."
Vương Cốc Phân cuống quýt ầy ầy hai tiếng, Trần Lâu đột nhiên đổi giọng lạnh lùng, nói một cách đầy dọa nạt: "Còn nữa, tôi sẵn lòng giả đui giả mù, các người cũng cứ làm gì thì làm, nhưng nếu ai dám đụng đến bà nội, Vương Cốc Phân, người đầu tiên tôi tìm đến sẽ là bà."
Vương Cốc Phân bị sự hung dữ của cậu dọa giật mình, vội vàng nín bặt.
Trần Lâu lại khách khí nói: "Vậy nhé, mẹ ở nhà chú ý bảo trọng, ngủ ngon.
Trần Lâu cúp điện thoại, cụp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, rồi xoay người quơ lấy hộp thuốc lá, dốc ra một điếu thuốc, châm lửa, từ từ phun ra một vòng khói.
Mỗi gia đình đều có nỗi khổ riêng. Hoặc là vợ chồng bất hòa, hoặc là mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, hoặc là con cháu không thành tài, nhà của Trần Lâu bất hạnh cũng trúng chiêu, lại còn là hai vế đầu mỗi vế chiếm một nửa. Vương Cốc Phân thời trẻ bởi vì tác phong bất hảo*, ngoài ba mươi tuổi vẫn chưa tìm được đối tượng, sau rốt được người giới thiệu gả cho nhà họ Trần ở tít ngoài vùng mười dặm tám thôn*, không lâu sau đó sinh ra Trần Lâu.
*tác phong bất hảo ( 作风不好): ở đây chỉ người có lối sống buông thả, tùy tiện, không đàng hoàng đoan chính; "mười dặm tám thôn" dùng để chỉ một vùng có diện tích rộng lớn, ở ngoài vùng này nghĩa là rất rất xa.
Nhà họ Trần nghèo có tiếng, bố và bà nội của Trần Lâu lại chất phác hiền lành, cưới về được một nàng dâu thật chẳng dễ dàng, tự nhiên là việc gì cũng ưng thuận. Ai ngờ Vương Cốc Phân lại ngày một táo tợn, đối với chồng và mẹ chồng vênh mặt hất hàm sai khiến, ba ngày hai bữa cãi nhau. Sau đó trong thôn dần nổi lên lời đồn đại tứ phía, đều nói Trần Lâu không phải là con của nhà họ Trần.
Bố của Trần Lâu nghe nói là trượt chân ngã xuống giếng, còn nguyên nhân thì mỗi người nói một kiểu, tóm lại Trần Lâu vừa sinh ra đã thành một đứa trẻ không cha, mà Vương Cốc Phân cũng chẳng thèm nuôi cậu, bà ta ngăn khoảng sân của nhà họ Trần ra làm đôi, Trần Lâu thì bị ném sang chỗ của bà nội. Trần Lâu bắt đầu ghi nhớ được mọi việc từ rất sớm, cũng biết toàn bộ tiền ăn tiền mặc của hai bà cháu đều là một tay bà cậu kiếm được từ việc may may vá vá, bán giày mũi hổ cho trẻ con, may chăn bông, khâu đế giày cho người khác.
Cậu đã biết đi làm thêm kiếm tiền từ rất sớm, sau đó mới phát hiện Vương Cốc Phân có thói quen xin tiền trợ cấp cho nhà mẹ đẻ từ bà nội. Nhà họ Vương cũng đâu hề nghèo, xưa nay chưa bao giờ ngó ngàng đến hai bà cháu cậu, tuy vậy tiêu tiền lại như là lẽ đương nhiên.
Dòng máu hiền hậu chất phác, thậm chí là hèn yếu của nhà họ Trần đứt rễ ở trên người của Trần Lâu.
Cậu hồi nhỏ là phẫn nộ, cho đến khi vào cấp hai cấp ba, thì thẳng tay vác ghế đập người. Bọn ngang ngược sợ kẻ lỗ mãng, kẻ lỗ mãng sợ người liều mạng. Bầy "quạ đói" này của nhà họ Vương ban đầu thì xem thường, cho đến khi Trần Lâu cầm gạch phang vỡ đầu* đứa em con cậu lẫn mẹ của thằng bé, đối phương mới rốt cuộc tắt đài.
*chỗ này thực ra là dịch sát nghĩa là "bổ đầu ra (làm đôi) thành gáo", hình tượng thôi chứ không phải vỡ đầu thật đâu nhá.
- -
Trần Lâu nhớ lại kiếp trước của mình, quãng thời gian cậu và Quan Dự ở bên nhau, Quan Dự hỏi cậu sở thích và thú vui thường ngày của cậu là gì.
Khi ấy cậu có chút bối rối, nghĩ hoài không ra, cuối cùng gãi đầu hỏi: "Đánh nhau có tính không?"
Vẻ mặt của Quan Dự như là bị nghẹn một quả trứng gà, hồi lâu sau mới nhắc khéo cho cậu: "Kiểu như là bi-da, nhạc cụ, hội họa các thứ." Hắn thấy Trần Lâu lộ ra vẻ mặt lúng túng, lại cười cười nói sang chuyện khác, hỏi: "Vậy em đánh nhau vào những lúc nào?"
"Những lúc bị bắt nạt ấy, " Trần Lâu nhe răng cười: "Em không phải là một người có thể nuốt giận, chịu oan ức và thiệt thòi."
Một bên là cậu ấm nhà giàu từ nhỏ không phải lo cơm ăn áo mặc, một bên là thành phần ngổ ngáo sinh ra và lớn lên trong cảnh hỗn tạp bùn lầy, hai người cách nhau một trời một vực ở khoản tiêu tiền cho sở thích. Trần Lâu trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó cũng không khỏi nghĩ rằng, có thể thành đôi với Quan Dự, được hắn dùng chân tâm mà đối đãi, đồng cam cộng khổ cùng với cậu, đúng là phúc đức đã tu luyện suốt mấy đời.
- -
Quan Dự rốt cuộc im hơi lặng tiếng suốt mấy ngày, hôm ấy Trần Lâu niêm yết giá rõ ràng, nói với hắn sau này nếu như tìm mình, ngoại trừ việc thu lệ phí một trăm đồng một giờ, phí đi lại cũng phải cần được hoàn trả. Vẻ mặt của Quan Dự khi đó có chút vi diệu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Nếu như là người khác bao em thì sao?"
Hắn nói mập mờ, Trần Lâu bèn giả vờ nghe không hiểu, nhếch khóe miệng cười cười, "Ai bao cũng vậy thôi, đàn ông nhà họ Trần làm việc, công bằng công chính, không dối trên lừa dưới."
Quan Dự không khỏi nghiến răng cười cười, nhìn cậu chằm chằm nói: "Em thế mà rất vừa lòng với việc quay trở lại."
"Anh không vừa lòng sao?" Trần Lâu nhìn hắn đầy vẻ châm biếm, nói giọng âm dương quái khí: "Lộ Hạc Ninh sắp trở về rồi đấy, ui chao, mới nghĩ thôi đã kích động quá chừng! Anh lại có thể anh đánh đàn hắn nhảy múa, anh vẽ bùa hắn phù phép rồi kìa!" Cậu nói đến cuối cùng, còn diễn như thật mà nhón cành hoa lan, đánh mắt đưa tình, uốn éo vòng hông.
Trần Lâu cũng chưa từng gặp Lộ Hạc Ninh, khoảng cách gần nhất giữa cậu và đối phương cũng chỉ là nhìn thấy một bức ảnh chụp của người nọ. Trong ấn tượng của cậu, Lộ Hạc Ninh đã có thể khiến Quan Dự nhớ mãi không quên, e rằng trình "thả thính" nhất định không tầm thường. Những việc như kiểu đánh mắt đưa tình, uốn éo vòng hông, người nọ mà làm thì nhất định cũng thành thạo và quyến rũ hơn mình nhiều.
Trên thực tế Lộ Hạc Ninh lại chưa từng như thế bao giờ.
Quan Dự sau khi về ký túc xá bôi thuốc đều đặn, ba ngày sau cuối cùng cũng tiêu trừ hết đám mụn nhọt. Mấy bữa nay khẩu vị của hắn tốt một cách lạ thường, thân thể khỏe khoắn bội phần, ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, việc duy nhất không thoải mái là mỗi ngày nhắm mắt lại đều có thể nhìn thấy Trần Lâu vặn eo dẩu mông lắc lư ở trước mặt.
Tối ngày thứ ba, các bạn trong túc xá hẹn nhau ra ngoài cày LOL xuyên đêm, Quan Dự bỗng dưng bắt đầu buồn bực, đứng ngồi không yên, cuối cùng ở lại một mình.
Cũng may là hắn ở một mình trong ký túc xá. Quan Dự thao thức trằn trọc suốt một đêm, khó mà ngủ được, Hình ảnh Trần Lâu đánh mắt đưa tình bắt đầu chiếm cứ đầu óc của hắn, làm cho hắn mở mắt thì không yên nhắm mắt cũng khó chịu, cuối cùng đến lúc tờ mờ sáng, Quan Dự rốt cuộc trụ không nổi, căng hai con mắt gấu trúc gửi tin nhắn cầu cứu cho Sầm Chính: "Bro ơi, mua dụng cụ xóc lọ cho em, mau lên!"
===============================================================
Editor: chị tôi thô quá =))) cảnh báo các chị em trái tim thủy tinh mê mẩn nam chính hoàn mỹ toàn tài và thích thế giới mộng mơ mào hồng quay xe gấp nhé =))
Chú thích:
1. trọc khí (浊气): từ này tôi thấy Đông Y có dùng, đại loại là khí hư, khí xấu, mang theo cặn bã, lưu cữu lâu ngày, có hại cho cơ thể; ở trong tình huống truyện thì kiểu như nguồn năng lượng xấu (do bực bội, phiền muộn).
2. Bầy "quạ đói": tôi chế một tí, nguyên văn là 搜刮, nghĩa là đục khoét, bòn rút của cải của người khác.
3. LOL: Game League of Legends hay Liên minh huyền thoại.