Tình Cũ

Chương 2: "Sao em có thể quá đáng như vậy?"




Tiểu diêm vương đi từ sớm, giữa trưa lại gọi điện thoại nói không về nhà ăn cơm.

Quan Dự vừa đúng lúc cũng đang ở bên ngoài đi xã giao với khách hàng, nghe vậy ờ một tiếng, kéo kéo cổ áo, nói một cách tùy ý: "Tiểu Lộc kia, em cũng đừng liên hệ nữa."

Hắn đột xuất đi ra từ phòng riêng của nhà hàng, mới vừa nói một câu đã thấy đồng nghiệp cuống cuồng chạy ra tìm, hiển nhiên khách hàng bên trong lại đang bày trò đùa giỡn. Quan Dự nhướng mày, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng có chút mất kiên nhẫn, đồng nghiệp thấy thế lập tức dập đầu cúi chào hắn, rồi vội vã lui trở vào.

Giọng của Trần Lâu lại không gấp gáp cũng không thong thả, hỏi: "Tại sao? Thằng bé rất ngoan, em và cậu ta có duyên." Có tiếng trang giấy loạt xoạt truyền tới từ bên kia, tuy rằng cực nhẹ, Quan Dự lại gần như lập tức nghĩ đến cậu giờ này nhất định là đang ngồi sụp lưng ở trên chiếc ghế trong hiệu thuốc, khóe miệng cong lên một cách ôn hòa, dưới tay lại chẳng mảy may lưu tình mà vò giấy vụn thành một cục tròn, lại nhàm chán gỡ ra.

Quan Dự nói: "Đó là em họ của cậu ấy."

Động tác vò giấy của Trần Lâu khựng lại, cả người như bị đông cứng ở một tư thế.

Quan Dự ở đầu bên kia hỏi: "Trần Lâu?"

"Ồ, em họ à, " Trần Lâu rốt cuộc có chút phiền chán tờ giấy nhàu nát kia, ném vèo một cái vào thùng rác, hỏi: "Anh biết từ khi nào?"

"Buổi sáng, " Quan Dự nói: "Em đã biết từ lâu rồi?"

Trần Lâu lại có chút mất kiên nhẫn: "Em họ thì sao? Anh không phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về, đến cả em họ của người ta cũng thích luôn đấy chứ. A không đúng... Trọng tâm của em có phải là nên hỏi xem tại sao đóa hoa ngàn năm* của anh lại có cậu em họ đi làm tiếp viên quán bar? Quý ngài đấy vẫn ổn chứ? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Cần chúng ta hỗ trợ ư?"

Cậu đặt ra tới tấp một chuỗi các câu hỏi, Quan Dự rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khẽ quát một tiếng: "Trần Lâu em ăn nói cẩn thận chút!"

"Cẩn thận cái gì?" Trần Lâu hít sâu một hơi, bên ngoài có người gõ cửa, nhắc nhở cậu đi ăn cơm. Cậu tươi cười với người kia, vẻ mặt tao nhã, chờ người đi rồi, lại lập tức thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm nói với đầu dây bên kia: "Quan Dự, đóa hoa ngàn năm của anh, phải, không sai, hắn đúng là rất tuyệt vời. Thế nhưng tôi vẫn luôn xem hắn là cái gai cắm chết ở trong lòng tôi, anh không đụng đến tôi còn có thể tường an vô sự, anh vừa đụng đến, tôi kể cả không có lý cũng có thể bới ra được ba phần. Nếu anh biết điều một chút thì câm miệng! Cút xéo! Bằng không..."

Cậu đột nhiên nhe răng nở một nụ cười âm u quái đản: "Tôi không biết làm thế nào để quấy nhiễu hắn, còn không biết làm thế nào để quấy nhiễu anh sao?"

Cuộc trò chuyện chấm dứt ở đó.

Quan Dự siết chặt di động, cố nén xúc động muốn đập vỡ thứ gì đó lên tường, quanh quẩn tại chỗ hai vòng giống như một con thú bị vây nhốt, lúc này mới nghiến răng quay trở vào phòng riêng.

Buổi tối, Trần Lâu không trở về, cậu làm việc ở quầy bán thuốc thuộc khoa điều trị nội trú trong bệnh viện, mỗi tuần có hai buổi trực đêm, đợt trước nói có đồng nghiệp xin nghỉ phép, cho nên phải san sẻ giúp đồng nghiệp một chút, một tuần đổi thành bốn buổi.

Quan Dự mới đầu tin là thật, mãi đến tận hôm qua mới biết cậu thế mà lại còn có thời gian đi câu lạc bộ đêm.

Quan Dự giữa trưa chuốc khách hàng say như chết, đến tối lại bị lãnh đạo chuốc ngược lại. Tửu lượng của hắn vẫn luôn rất tốt, nhưng hôm nay liên tục bị xoay như chong chóng, rốt cuộc cũng vượt quá sức chịu đựng, vừa về đến nhà là ngay cả giày cũng không cởi, lập tức nằm gục lên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Lúc nửa đêm di động bỗng nhiên vang rừ rừ rừ không ngừng, Quan Dự lúc bị đánh thức đầu còn đau nhức khó chịu, không buồn nhìn lấy một cái đã bấm nhận.

Giọng nói ở đầu dây bên kia thoáng có chút xa lạ, sau khi nói đôi câu, Quan Dự bị đánh thức bởi sự quen thuộc trong ngữ điệu kia, 'hưm' một tiếng ngồi dậy.

Người ở đầu kia cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Dậy rồi hả? Tớ là Lộ Hạc Ninh."

Quan Dự thở ra một hơi, gập ngón trỏ ấn lên huyệt Thái Dương, ừ một tiếng.

Lộ Hạc Ninh chính là mối tình đầu của hắn, tuần này mới từ nơi khác trở về. Chỉ là Trần Lâu đặc biệt dị ứng với cái tên của đối phương, bình thường sẽ chỉ dùng "hắn" và "người đó" để thay thế, đi vườn bách thú chỉ vào hạc đầu đỏ nhất định phải nói là chim đầu đỏ.

Quan Dự đầu váng mắt hoa, chẳng rõ vì sao lại nhớ đến chuyện đó, không khỏi đỡ trán nhắm mắt nhếch môi cười.

"Sao vậy, bây giờ không thuận tiện sao?" Lộ Hạc Ninh mãi mà chẳng nghe thấy hắn trả lời, thử dò hỏi: "Nếu không thuận tiện thì thôi, cậu và Trần Lâu cứ nghỉ ngơi cho khỏe."

"Đâu có gì không thuận tiện, " Quan Dự lúc này mới hoàn hồn, hắng giọng rồi nói: "Đêm nay em ấy trực ban, không ở nhà."

"Ồ, vậy cậu là uống rượu sao? Mà giọng lại khàn như vậy?" Lộ Hạc Ninh thoáng ngừng một chút, sau đó nói: "Là như thế này, tớ đang ở '0 độ',* Tiểu Lộc nó uống nhiều quá, một mình tớ tha lôi nó không ăn thua."

*nguyên văn: 零度(linh độ), có vẻ như là tên quán bar.

Quan Dự do dự một chút, điện thoại đầu kia trước sau không có lời khách sáo nào truyền đến, hiển nhiên là đoan chắc hắn sẽ đi.

Hắn đưa mắt nhìn ô cửa sổ u ám-- dưới sự che phủ của màn đêm chẳng nhìn thấy được gì, nhưng có thể nghe được loáng thoáng tiếng mưa đập vào tấm mành che cửa sổ lúc to lúc nhỏ. Hắn vò tóc, lúc cầm chìa khóa đi tới cửa thì dừng bước, lại xoay người đi vào trong phòng ngủ, cầm lấy một chiếc áo măng tô của Trần Lâu, mang theo ô vội vã đi ra ngoài.

- -

Trần Lâu rúc ở trong phòng trực ban, dùng tay đỡ trán gà gà gật gật. Một lát sau, Tiểu Đổng cùng ca trực với cậu bốc thuốc xong rồi sán lại đây, ngồi trên băng ghế nhỏ tiếp tục lải nhải.

Dược sĩ trực ca khuya không biết chắc được lúc nào sẽ bị người dựng dậy nhờ lấy thuốc, do đó ngoại trừ một vài trường hợp cá biệt may mắn được trời ban cho khả năng gục xuống bàn là ngủ, phần đông những người khác đều trò chuyện hàn huyên xem TV, giết thời gian cho qua một đêm dài.

Trần Lâu nhắm mắt lại, nghe thấy Tiểu Đổng tiếp tục thao thao bất tuyệt như một bài diễn thuyết: "... Tụi mình ở đây có tương lai gì đâu! Đi ra ngoài vừa nói, làm ở bệnh viện XX, người khác đều hâm mộ đến phát sốt, cơ mà trên thực tế thì sao, chúng ta tốt xấu gì cũng tốt nghiệp từ đại học danh giá, giờ đây lại phải đi làm công dân hạng ba* ở trong bệnh viện."

*công dân hạng ba: công dân hạng một là chính quyền và ông chủ, cùng với những người quyền cao chức trọng nhiều tiền; công dân hạng hai là những người bình thường, có công việc, lương lậu đủ ăn đủ mặt; công dân hạng ba là những người nghèo, người thất nghiệp, người khuyết tật, người phải sống dựa vào trợ cấp xã hội.

Trần Lâu nhắm mắt lại, sửa lời của y cho đúng: "Là cậu, cậu mới là người tốt nghiệp từ đại học danh giá, tôi không phải."

Tiểu Đổng 'hầy' một tiếng, trong giọng nói thoáng có một chút đắc ý: "Anh Trần, anh phân chia rành rọt như thế làm gì." Y thở dài, tiếp tục bấm đầu ngón tay nói: "Bác sĩ y tá, dù sao cũng đều có tương lai có triển vọng, công việc này của tụi mình ấy à, cả ngày chỉ biết ghi nhớ ngăn tủ nào đựng thuốc gì, còn gì nữa không? Hết rồi! Lương trợ cấp cũng ít hơn người khác, nước lèo* không béo bở được như tầng dưới, bản lĩnh chẳng cao bằng tầng trên."

*nước lèo (nguyên văn: 油水, nước mỡ): ngụ ý chỉ thu nhập ngoài luồng, bất chính.

Hiệu thuốc ở tầng một, tầng dưới là văn phòng bộ phân thu mua, mấy tầng ở trên là là phòng bệnh. Trần Lâu đã nghe y nói những lời này bốn năm lần rồi, cảm thấy có chút xàm xí, quay mặt sang hướng khác.

Tiểu Đổng hỏi: "Anh Trần, anh làm ở đây năm năm rồi nhỉ? Sao vẫn còn chưa thấy chán vậy?"

"Tôi si tình ấy mà, " Trần Lâu nói với mí mắt cúp xuống: "Con người tôi si tình lại chung tình, làm việc nào yêu việc đó, dù cho có muôn ngàn nỗi bực dọc, chịu đựng không nổi cũng lâu ngày sinh tình thôi!"

Tiểu Đổng phun 'phụt' ra một ngụm nước: "Anh Trần anh lại lừa bịp em chứ gì, mấy lời này là ca từ ở đâu đấy, anh cũng thật là có tài."

"Tôi không có tài, tôi mà có tài thì tôi đã thi vào một ngôi trường danh giá." Trần Lâu mở mắt ra, nhìn y nói một cách nghiêm túc: "Cái gọi là cảm giác hạnh phúc, đều là dựa vào so sánh mà ra thôi. Cậu xem, hai chúng ta làm cùng một công việc, cậu tốt nghiệp đại học danh giá, tôi thì không, vậy tôi chắc chắn là thoải mái hơn nhiều rồi."

Sắc mặt của Tiểu Đổng hơi biến đổi, có chút không dễ nhìn cho lắm.

Trần Lâu nhìn y, tiếp tục nói: "Cậu cũng thế, cậu trông đợi thứ gì đó càng tốt bao nhiêu, đến lúc thu được trong thực tế lại càng thất vọng bấy nhiêu, một khi đã thất vọng, thì nhìn đâu cũng chẳng thấy được chỗ nào tốt. Cậu thử nghĩ đến bạn học của cậu xem, không phải còn có người đi làm ở hiệu thuốc sao? Ngày nào cũng đứng đến mệt chết, lại là công việc của nhân viên thu ngân, còn phải nhận nhiệm vụ bán thuốc, bán không được là bị trừ tiền. Sao mà được như cậu ở bệnh viện, nhân viên chính thức, công việc ổn định và phúc lợi tốt? Hơn nữa các y tá mới vào bệnh viện, bằng tuổi cậu, lớn tuổi hơn cậu, vậy thì đã sao? Lần nào đến lấy thuốc mà cậu chẳng nhăn mặt cho người ta nhìn? Về điểm này thì mấy người y tá rõ ràng là xui xẻo hơn!"

Tiểu Đổng bị cậu nói mà mặt lúc trắng lúc đỏ, trong chốc lát cảm thấy hình như là rất có lý, chính mình so với các bạn học đã tốt hơn nhiều. Trong chốc lát lại cảm thấy Trần Lâu đang chọc ngoáy chuyện mình nhăn mặt với y tá. Thế nhưng người này có diện mạo thuần lương, giờ phút này đây dùng ánh mắt chân thành không buồn không vui mà nhìn mình, y cũng đoán không ra thái độ của cậu rốt cuộc là gì.

Trong đầu y bỗng dưng vang lên những lời đồn ở thời điểm mình mới đến. Mọi người đều nói Trần Lâu ở phòng phát thuốc là một người bề ngoài đạo mạo đứng đắn, đầu óc thông minh, mấy năm nay hễ là thi cử thì cậu đều chưa từng trượt một lần nào, với một chồng chứng chỉ lớn nhỏ ở trong tay, các đánh giá kê đơn của bệnh viện cũng xếp cậu vào loại tích cực nhất. Thoạt nhìn không phải là một người muốn quanh năm suốt tháng ở lì trong phòng phát thuốc, ai ngờ nhoắng một phát nhiều năm đã trôi qua, vị trí của người này ấy vậy mà cho tới giờ chưa từng nhúc nhích.

Người như vậy, không phải là ngu dốt thì chính là lập dị. Tiểu Đổng đến đây làm chưa được bao lâu, trong lòng suy nghĩ một chút, cảm thấy tám phần là ý sau.

Y cười xòa cho qua chuyện, có chút xem thường Trần Lâu, lại không rõ vì sao có chút sợ cậu, vậy nên thuận miệng nói sang chuyện khác đôi câu, rồi đi toa-lét "xả lũ".

Trần Lâu đợi y đi rồi quơ lấy hai tờ đơn thuốc, giữa lúc đang chống quai hàm thẫn thờ nhìn tên các loại thuốc trên tờ đơn, bỗng nghe có người đứng ở cửa gọi: "Anh Trần, Hắc Vô Thường nhà anh tìm anh, đang chờ ngoài cửa kìa."

- -

Đêm nay Quan Dự say rượu khá trầm trọng, sợ rằng không cẩn thận thì mình sẽ nôn, chỉ có thể trước tiên vịn tường đứng ở lối ra vào.

Mưa phùn gió thoảng khẽ chui vào cổ hắn, Quan Dự rùng mình một cái, chợt nhớ tới cách đây rất rất lâu, hắn cũng đã từng đội mưa tới đón Trần Lâu. Khi đó Trần Lâu săn sale "một tệ một món" ở trên mạng, mua được một chiếc ô lớn màu đen, khung xương ô rắn chắc, bung ra đủ để che cho hai người. Quan Dự hôm ấy đi tiễn khách hàng, vừa lúc tiện đường, vì thế mặc một bộ âu phục màu đen, cầm chiếc ô lớn màu đen kia, đứng thẳng tắp trong mưa. Lúc Trần Lâu vội vã chạy đến từ trong khoa nội trú, áo blouse trắng ở trên người còn chưa cởi ra, thời điểm bốn mắt chạm nhau, cả hai người đều sửng sốt, tựa như kết hợp thành một cặp Hắc Bạch Vô Thường, ngóng nhìn nhau từ khoảng cách vài bước chân.

Bọn họ đồng thời cười ra tiếng, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa dừng lại được.

Nụ cười của "Bạch Vô Thường" ngày ấy thực sự rất đẹp, như là một đóa hoa ngọc lan trắng nở rộ trong cơn mưa mùa xuân, băng thanh ngọc khiết, rạng ngời lóa mắt, Quan Dự bị choáng một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó hai người cùng nhau lên xe buýt, tay nắm tay. Trần Lâu nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh như phát ra ánh sáng, mấy lần muốn nói lại thôi, lúc xuống xe nhịn không được mà nói: "Em thích anh nhiều lắm."

Quan Dự đáp lời cậu: "Anh cũng vậy."

Chuyện quá khứ đã cách đây khá lâu, hiện giờ quay đầu nhìn lại, giống như bị ngăn cách bởi một lớp thuỷ tinh mờ, mơ mơ hồ hồ nhưng lại tốt đẹp đến đáng sợ. Quan Dự nhéo ấn đường, cứ luôn cảm thấy tức ngực khó thở, vì thế chầm chậm thở ra một hơi, dựa vào bức tường ở tiền sảnh.

Một lúc lâu sau, Trần Lâu mới đi ra.

Mưa đã tạnh từ bao giờ không biết, trong màn đêm vắng lặng có gió lạnh thổi qua từng đợt, thổi tung bay góc áo của Trần Lâu, bên dưới áo blouse trắng là một chiếc quần bò đã bị giặt đến nhàu nhĩ, mà Quan Dự lại chẳng có tâm trạng để nhìn thêm, ấn chặt cái trán đau đến phát sưng, nghiêng mặt sang hỏi cậu: "Trần Lâu, năm đó lúc Tiểu Lộ đi, là em táy máy điện thoại của tôi sao?"

Hắn hỏi mơ hồ không đầu không đuôi, Trần Lâu lại thoáng sửng sốt, tức khắc hiểu rõ ngọn nguồn, cười khẩy nói: "Ừ đấy, thì sao nào?"

"Sao em có thể quá đáng như vậy?" Quan Dự không khỏi nhíu mày. Năm đó khoản tiền mà Lộ Hạc Ninh hỏi mượn hắn chính là tiền cứu mạng, ai ngờ hắn gom góp đủ rồi mới phát hiện không liên lạc được với đối phương. Một năm sau đó, hắn gián tiếp biết được tình huống của Lộ Hạc Ninh thông qua một người bạn học cũ, mới biết rằng bên kia thật sự đúng là đã xảy ra chuyện. Vì việc này mà hắn áy náy thật lâu, không ngừng tự trách mình tại sao lại không tìm thêm người để mà hỏi.

"Tôi làm gì mà quá đáng?" Trần Lâu khịt mũi một tiếng, nói giọng mỉa mai: "Tôi tưởng hơn nửa đêm anh đến đây là để làm gì, té ra là đến để chất vấn tôi? Đúng, năm đó là tôi táy máy điện thoại của anh, tôi không chỉ kéo hắn vào sổ đen, còn xóa cả tin nhắn mà hắn gửi cho anh, anh làm gì được tôi? Quan Dự, anh quan tâm đặc biệt tới họ Lộ quả thực còn hơn cả mẹ ruột, anh xem như tôi chết rồi đấy à? Tôi chưa bao giờ thấy cái giống gì ăn trong bát nhìn trong nồi còn có thể cây ngay không sợ chết đứng như thế!"

"Em..." Quan Dự bị chọc tức mà đại não đau nhói lên từng cơn, lại bị chặn họng nói không nên lời.

Trần Lâu nghiến răng cười nói: "Tôi làm sao cơ? Trời mưa to thế này tôi có ca trực, anh là mang áo hay là mang ô cho tôi? Anh đã chẳng coi tôi ra gì tôi còn phải đối xử với anh thế nào? Quỳ liếm sao?"

Quan Dự vô thức thò tay túm lấy chiếc áo khoác của Trần Lâu mà mình mang theo, sờ soạng vài lần mới muộn màng nhớ tới đã bị người mượn đi mặc cho Tiểu Lộc. Đêm nay hắn tới là muốn xác minh, thế nhưng hoàn toàn không phải là thực sự muốn chất vấn điều gì. Tuy vậy hắn và Trần Lâu, hai người oán giận nhau đã lâu, vừa mở miệng là to tiếng cãi vã. Hắn muốn mở miệng giải thích, lại cảm thấy đầu óc mình lúc này xoay chuyển cực kỳ chậm, mọi thứ trước mắt cũng bắt đầu có bóng chồng.

Sắc mặt của Trần Lâu rốt cuộc có gì đó không đúng, Quan Dự há miệng, trước mắt lóa lên một cái, chỉ thấy Trần Lâu trợn trừng mắt, bỗng nhiên cất bước nhào về phía hắn.

- ----

Tác giả có điều muốn nói: cứ tùy hứng như vậy mà quay về quá khứ →_→

Thiết lập của Trần Lâu là một sinh viên khoa Y, tình huống cơ bản có hỏi qua một người em trai học Y, nhưng không thân với cậu em đó lắm, thông tin biết được cũng có hạn, phần lớn tri thức đều là tra cứu sách vở mỗi chỗ một ít, bởi vậy trong văn khó tránh khỏi có chỗ sai sót, nếu có chỗ nào khiến cho độc giả học chuyên ngành này cảm thấy lấn cấn, xin thông cảm cho (づ ̄ 3 ̄)づ

===========================================

Chú thích

1. Đóa hoa ngàn năm: nguyên văn là 高龄之花 (cao linh chi hoa), đáng lẽ ra là 高岭之花 (cao lãnh chi hoa), ý là một đóa hoa đẹp mà xa xôi ngoài tầm với, nhưng ở đây có lẽ Trần Lâu cố tình xuyên tạc, ý chỉ người tình đầu mà nhiều năm rồi Quan Dự nhớ mãi không quên.

2. Hắc Bạch Vô Thường (: 黑白無常) hay Vô Thường quỷ (: 無常鬼) là một loại trong, phụ trách đưa người chết về. Họ là, thường đi theo cặp một một, tượng trưng cho một một, cũng tượng trưng cho một một.

3. Băng thanh ngọc khiết (冰清玉洁): trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc。

-----------------------

Editor: Đệch, đọc truyện không biết là lần thứ bao nhiêu rùi, mà lần nào đọc cũng không có tiền đồ, khóc như cờ hó ;___;

Tôi đoán là Trần Lâu, Quan Dự và Lộ Hạc Ninh bằng tuổi, vì tốt nghiệp cùng lúc, nhưng ngẫm lại học Y thì phải lâu hơn chứ nhỉ:-? Thôi nói chung xưng hô tôi cứ đổi tùy tình huống sao cho phù hợp nhé~